Trương Trạch Hổ giận dữ cười. Hắn thật không ngờ một người mới như La Phong cũng dám không nể mặt hắn như vậy.
- Năm triệu, còn không thể thiếu một xu?
Đôi mắt Trương Trạch Hổ lóe ra hung quang, giống như muốn ăn thịt người.
La Phong lại căn bản không thèm để ý.
Hắn lúc trước ở ‘Gia Đình Cực Hạn’ cũng thấy không ít bài viết, biết lúc đàm phán kiêng kị nhất là một bên cúi đầu. Ai cúi đầu là đại biểu không bằng người ta! Huống chi việc này vốn La Phong chiếm phần lý, theo lý thuyết, nếu thân phận hai người ngang nhau, bên phạm sai lầm nên nhận lỗi.
Nhưng Trương Trạch Hổ tới đây rất nghênh ngang. Hiển nhiên coi thường La Phong là một người mới.
Đáng tiếc... La Phong không sợ hắn.
- Tốt lắm, nghe ta một câu.
Quán trưởng Hội Quán Cực Hạn Ô Thông mở lời nói:
- La Phong và cả Khai Sơn Hổ nữa, các ngươi đều lùi một bước nhé. 30 triệu Hoa Hạ tệ đi! Trương Trạch Hổ, 30 triệu Hoa Hạ tệ đối với ngươi cũng không phải là nhiều, bỏ ra chút tiền này là chuyện này coi như xong. La Phong, ngươi không có ý kiến gì chứ.
La Phong gật đầu nói:
- Theo lời của chú Ô nói cũng được.
- Khai Sơn Hổ, ngươi thì sao?
Ô Thông nhìn về phía Trương Trạch Hổ.
Bên trong phòng họp, ánh mắt đám người đều nhìn vào Trương Trạch Hổ. Trương Trạch Hổ giận tới mức đứng bật dậy, cười dữ tợn:
- Bảo ta cúi đầu trước thằng nhóc này à, nằm mơ đi! Lão Lý, anh em, chúng ta đi!
- Không đồng ý giải quyết riêng, vậy khi về ngươi cứ chuẩn bị 100 triệu mới có thể bảo lãnh được cháu trai ngươi.
Ô Thông cười khẽ nói.
- Ta tình nguyện nộp cho quốc gia 100 triệu, cũng không muốn bỏ 30 triệu để giải quyết riêng!!!
Trương Trạch Hổ cười lạnh nhìn về phía La Phong, cười chế giễu vài tiếng.
- Tiểu tử, vũ giả không phải dễ làm vậy đâu! Chờ khi ngươi rời khỏi Căn Cứ Thị, ngươi sẽ biết, quái thú là đáng sợ bao nhiêu. Các loại tình huống hung hiểm bất ngờ như thế nào. Những thứ đó thị trấn quái thú của quân khu không thể so sánh được đâu. Quái thú ở quân khu đều được nuôi cả, dã tính cũng yếu nhất. Hy vọng ngươi đừng chết sơm, nếu không tương lai sao có thể chơi đùa với lão tử được? Được rồi, nhắc ngươi một câu, ta cách cấp chiến tướng không bao nhiêu nữa, ngươi phải đợi bao lâu mới có thể đạt tới cấp chiến tướng đây? Hơn nữa, ngươi có thể sống lâu như vậy không?
La Phong mỉm cười:
- Đa tạ Trương Trạch Hổ tiên sinh quan tâm, nhưng, ngươi cứ ngẫm lại việc chuẩn bị một trăm triệu nộp cho quốc gia đi để bảo lãnh cháu trai ngươi đi.
- Hừ.
Trương Trạch Hổ sầm mặt lại.
- Chúng ta đi!
- Một trăm triệu lận đó.
‘Hỏa Pháo’ Trần Cốc cười khẩy vài tiếng rất quái dị.
Đám người Trương Trạch Hổ không nói thêm gì nữa, rời khỏi luôn.
Thấy đám người đó đã ly khai, đám người Cực Hạn Vũ Quán bên trong phòng họp đùa vui ầm ĩ.
- Tính tình tên Trương Trạch Hổ này quả nhiên y như lời đồn, thúi không ngửi được. Rõ ràng là cháu trai hắn không đúng, lại không chịu cúi đầu.
Ô Thông cười lắc đầu.
- Tình nguyện nộp một trăm triệu, cũng không chịu bỏ ba ngàn vạn để chấm dứt!
Vũ quán có điểm cống hiến, quốc gia cũng có điểm cống hiến!
Đối với quốc gia có công, thì căn cứ vào điểm cống hiến thì quốc gia sẽ cho điểm cống hiến nhất định. Đạt tới 10,000 điểm, đó là cấp một sao. 100,000 điểm là cấp hai sao... số điểm này cũng tương tự như dữ liệu vũ quán. Đổng Nam Bưu Năm đó từng dùng sức một người, trên bờ Trường Giang chém chết Hổ Đầu Quái Giao, giải cứu trên mười vạn dân chúng, anh dũng hy sinh, được truy trao tặng anh hùng cấp bốn sao.
Có thể quyên tiền cho vũ quán để thu được điểm cống hiến. Tương tự như vậy, cũng có thể quyên tiền cho quốc gia để lấy điểm cống hiến.
10,000 Hoa Hạ tệ, đáng giá một điểm cống hiến.
Một trăm triệu Hoa Hạ tệ, chính là 10,000 điểm cống hiến, cũng chính là cấp một sao!
Nếu Trương Trạch Hổ không chịu đàm phán với La Phong, vậy thì biện pháp duy nhất, chính là hắn sẽ vì cháu trai mà quyên tiền 100 triệu cho quốc gia. Để cháu trai hắn có điểm cống hiến với quốc gia, đạt tới cấp một sao. Làm công dân cấp một sao, Trương Hạo Bạch có đặc quyền, nên không thể vì mâu thuẫn nhỏ với La Phong mà bị phạt tù được.
- Cho dù hắn nộp cho quốc gia 100 triệu, để cháu trai hắn trở thành công dân cấp một sao. Nhưng công dân cấp một sao dám đối phó với vũ giả, cho dù không bị hình phạt, cũng phải bị giam giữ ba tới năm tháng, chịu khổ một chút!
Hỏa Pháo Trần Cốc lắc đầu nói.
- Người ta không chịu cúi đầu, có thể trách ai?
- Có tiền nên không cúi đầu.
Đám vũ giả Cực Hạn Vũ Quán cười ha ha.
- La Phong.
Quán trưởng Ô Thông cười nói:
- Dựa theo Gia Cát chủ quản dặn dò, an bài cho cháu vào tiểu đội vũ giả cấp chiến tướng. Như vậy, cháu ra ngoài khu vực Căn Cứ Thị, dễ dàng có kinh nghiệm hơn. Cũng an toàn hơn một chút! Chú cũng đã giúp cháu nói chuyện rồi, chuẩn bị cho cháu gia nhập vào ‘tiểu đội Hỏa Chùy’.
- Tiểu đội Hỏa Chùy?
La Phong khẽ gật đầu.
Gia Cát chủ quản đích xác coi trọng mình. Ngay từ đầu, cho mình gia nhập vào tiểu đội vũ giả cấp chiến tướng.
Tiểu đội giết quái thú rời khỏi Căn Cứ Thị, tiến vào khu hoang dã săn bắn cũng có thực lực khác nhau. Bình thường một tiểu đội mà trong đó có một vũ giả cấp chiến tướng, coi như là một tiểu đội vũ giả cấp chiến tướng.
- La Phong.
Hỏa Pháo Trần Cốc bên cạnh vỗ vai La Phong, cười ha ha nói:
- Anh chính là đội phó tiểu đội Hỏa Chùy! Sau này theo anh lăn lộn, anh sẽ bảo hộ em. Nhưng La Phong, anh phải nói thẳng trước, tiểu đội Hỏa Chùy bọn anh sẽ cho em cơ hội nhất định để có kinh nghiệm, cho em thích ứng với việc chém giết đám quái thú ở đó. Nhưng em phải tự mình cũng phải thật cố gắng, không thể đặt mọi hy vọng vào đội viên khác trong tiểu đội. Nếu sau lần đầu tiên làm nhiệm vụ mà em vẫn còn không thể thích ứng... bọn anh chỉ có thể đá em ra khỏi tiểu đội mà thôi.
- Trần đại ca, em hiểu mà.
La Phong mỉm cười gật đầu.
Tiểu đội vũ giả, đều là làm việc bên bờ sinh tử, bên trong tiểu đội nếu có một gánh nặng, đích xác sẽ ảnh hưởng rất lớn.
- Em biết rồi thì anh an tâm. Còn nữa...
Hỏa Pháo Trần Cốc cười nói:
- Em bây giờ đã mua trang bị cùng binh khí chưa?
- Còn chưa, em chuẩn bị mua vài thứ trang bị binh khí. Nhưng mua mấy thứ, đều trang bị binh khí này chỉ có khi đạt tới điểm cống hiến cấp một sao mới có thể được giảm nửa giá tiền.
La Phong bất lực lắc đầu nói.
Hỏa Pháo Trần Cốc nhất thời cười to lên:
- Việc này thì đơn giản. Em nói cho anh biết, em muốn mua trang bị binh khí gì. Sau đó anh giúp em mua! Điểm cống hiến của em không đủ, nhưng anh đủ! Anh bây giờ còn cách điểm cống hiến cấp hai sao cũng không xa nữa. Anh hoàn toàn có thể mua với nửa giá tiền. Sau đó, em sẽ chuyển tiền trả lại vào tài khoản cho anh?
- Phải.
Quán trưởng bên cạnh Ô Thông gật đầu nói:
- Bình thường những trang bị binh khí lạnh, vũ khí nóng, nhờ người khác hỗ trợ mua cũng không có việc gì. Đương nhiên các loại bí tịch thì không thể nhờ người khác mua được.
La Phong gật gật đầu.
Điểm này thì hắn biết. Tỷ như hắn mua 《 Cửu Trọng Lôi Đao 》. Vậy trong cơ sở dữ liệu kết nối giữa Cực Hạn Vũ Quán, Địa Hạ Liên Minh, Lôi Điện Vũ Quán, sẽ cập nhật —— La Phong mua 《 Cửu Trọng Lôi Đao 》 ba tầng đầu. Sau này khi La Phong thi triển Cửu Trọng Lôi Đao thì không có việc gì.
Nhưng, nếu là Dương Vũ, hắn không mua loại bí tịch này, nhưng lại có thể thi triển 《 Cửu Trọng Lôi Đao 》, một khi bị phát hiện, sẽ bị bắt ngay, bởi vì đó là nghi phạm đạo văn, truyền bá bí tịch《 Cửu Trọng Lôi Đao 》, xâm phạm quyền sở hữu bí tịch của Lôi Thần.
Không mua thì không có tư cách tu luyện!
Nếu mua cho người khác, vậy trong cơ sở dữ liệu chỉ có tên người mua, không có tên mình mua, nên có mua cũng không dám tu luyện. Còn binh khí thì không có mấy thứ thuyết pháp ‘ bản quyền ’ này.
- La Phong, em ghi ra những trang bị binh khí sẽ mua, lát nữa anh giúp em mua.
Trần Cốc nói.
- Dạ.
La Phong gật đầu, lập tức đi tìm giấy bút viết xuống.
※※
Thống nhất các trang bị hệ số 5, quân phục tác chiến nguyên bộ nửa giá là 9,000,000, Huyết Ảnh Chiến Đao hệ số 2 nửa giá là 3,000,000, thuẫn bài hệ số 5 là 1,500,000, phi đao hệ số 6 tổng cộng 10 cái, giá là 1,500,000. Tổng giá trị là 15,000,000. Ngoài ra còn ba lô, đồng hồ thông tin vào những vật dụng lặt vặt, xem ra La Phong đã được trang bị xong.
Lầu hai nhà La Phong, trong phòng luyện võ.
Buổi sáng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nhà, làm cả phòng luyện võ đều sáng trưng. La Phong mặc đồ luyện công rộng rãi, đi chân trần khoanh chân ngồi trong phòng luyện võ. Phòng luyện võ rộng trên một trăm mét vuông mênh mông, chỉ có một mình La Phong khoanh chân ngồi giữa phòng, trước người bày một quyển bí tịch ——
《 Cửu Trọng Lôi Đao 》.
“Nghe nói 《 Cửu Trọng Lôi Đao 》 rất khó tu luyện, không biết rốt cuộc khó như thế nào.” La Phong mở bí tịch ra, xem thử một lần.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
14 Tháng chín, 2019 01:15
Main để vợ mốc meo 6000 năm mà đi đánh đấm nhé .
26 Tháng năm, 2019 21:07
Chúc bạn thành công theo đuổi với mấy bộ truyện chân và thật ( vì nó dài vcc ra)
15 Tháng mười hai, 2018 07:57
hậu cung 3000 bạn nhé
20 Tháng mười, 2018 09:23
truyện có sắc hok zạ tác
15 Tháng tám, 2018 23:37
có hậu thôn phệ tinh không nhé
13 Tháng tám, 2018 13:07
5 năm rồi đọc lại vẫn hay như ngày nào. siêu phẩm mạt thế
07 Tháng sáu, 2018 19:59
truyện mà :)) muốn chân thật bạn mất cả đời đọc à :)
07 Tháng sáu, 2018 19:59
a
01 Tháng năm, 2018 02:09
main lên lv một cách nhanh chóng mặt , mẹ mới 19 tuổi tu luyện 1 năm mà đã đập mấy thằng tu cả chục năm , vô lý ***
26 Tháng tư, 2018 10:08
tiếp bộ này thì k có, nhưng tuyết ưng lĩnh chủ có nhắc 1 chút đến con La và Nguyên :v
20 Tháng tư, 2018 13:08
nhớ mãi....
29 Tháng mười hai, 2017 00:12
quá hay
16 Tháng mười hai, 2017 01:26
Tác giả bộ nào nối tiếp cái kết bộ này chưa ae?
13 Tháng mười hai, 2017 09:42
đội content đã fix đầy đủ chương rồi, các đạo hữu tu luyện lại nào =))
12 Tháng mười hai, 2017 09:46
ta nhớ là e gái què chân sau nó có kiếm đk cái phi thuyền ko biết phải ko
07 Tháng mười hai, 2017 17:49
La phong cười,La phong khóc đọc ngang thật
01 Tháng mười hai, 2017 14:14
.
20 Tháng mười một, 2016 12:28
có một sự ức chế muốn đập phá và chửi vào mặt thằng úp truyện khi đang đọc mà toàn bị nhảy số
19 Tháng mười một, 2016 23:49
toàn bị nhảy chương vcc
19 Tháng mười một, 2016 23:46
sao nhảy chương vậy trời
BÌNH LUẬN FACEBOOK