“Ừm, sao không trả lời điện thoại? Bây giờ đã hơn mười hai giờ, là lúc đang ăn trưa. Cha mình đi lắp đồ, thường thì giữa trưa cũng sẽ nghỉ ngơi, phải nghe điện thoại mới đúng chứ!”
La Phong nghi hoặc, nhìn màn hình điện thoại trong tay rồi mở tính năng “dò tìm và xác định vị trí”. Chẳng mấy chốc trên màn hình đã hiển thị bản đồ của Dương Châu thành. Chấm màu đỏ là nơi La Phong đứng, còn điểm nhỏ màu xanh lá là vị trí điện thoại của cha.
“Cách chỗ mình không quá xa.”
Ngay lập tức, La Phong đã biết rõ vị trí cha bây giờ, không khỏi khẽ mỉm cười: “Ta đến gần chỗ cha, tự mình nói cho cha biết là ta trở thành Chuẩn Vũ Giả rồi.”
Hắn dựa theo vị trí hiển thị trên bản đồ trong điện thoại mà chạy đi.
××××××
Khu Nghi An, tiểu khu Thiên Đô Hoa Viên.
- Nhanh lên, các ngươi khiêng đồ vào nhanh rồi tranh thủ nghỉ ngơi ăn trưa. Chúng ta cũng phải đi ăn nữa.
Trong đình viện của một biệt thự liên kế tại tiểu khu, Trương Hạo Bạch với y phục màu trắng nhíu mày thúc giục. Bên cạnh hắn là ba gã bảo vệ có gương mặt lạnh lùng đang đứng.
- Tiên sinh, đừng nóng. Những vật dụng này đều là đồ đắt tiền, không thể sơ ý được. Mấy anh em, cố lên!
Chỉ thấy có một chiếc xe tải đang dừng ở ngoài đình viện, trên con đường của tiểu khu. Trên xe tải có những món đồ gỗ được đóng gói rất kỹ.
Đồ làm bằng gỗ vào niên đại này là vô cùng quí giá, thuộc loại xa xỉ phẩm, ít người dám dùng!
Do nhân loại hiện nay đều sống ở khu vực thành thị trong căn cứ. Cây cối trồng ở nơi này rất hiếm, phần lớn chỉ có tác dụng trang trí. Thật ra khu vực thành thị bên ngoài căn cứ của nhân loại có vô số cây cối sinh trưởng nhưng ở đó có nhiều quái thú. Để chặt được cây và chuyển đi thì sẽ phải đánh nhau với quái thú, vì vậy có thể tưởng tượng được giá thành của chúng cao bao nhiêu!
Đại đa số vật dụng hiện nay của con người đều làm bằng nhựa, sản phẩm thủy tinh thì có giá cao hơn. Còn đồ gỗ thì không phải người bình thường nào cũng có thể mua.
- Cẩn thận một chút.
Những công nhân của công ty trang trí vô cùng cẩn thận khi di chuyển những vật dụng nặng nề này. Đầu tiên phải khiêng từ trên xe xuống đất, sau đó ba công nhân cùng bê vào biệt thự.
- Các ngươi cẩn thận một chút.
Trương Hạo Bạch nhíu mày nhắc nhở:
- Đó đều là đồ gỗ cao cấp. Nếu làm hỏng thì ông chủ của các ngươi sẽ phạt các ngươi đó.
- Phù, phù!!!
Ba công nhân cẩn thận khiêng, những vật dụng này làm bằng gỗ rất tốt, rất nặng, phải hơn một ngàn cân. Để khiêng lên thì cả ba công nhân đều phải cố hết sức.
- Các anh em, dừng lại nghỉ ngơi một chút đi, đợt lát nữa rồi khiêng hết vào nhà.
Người công nhân đi phía trước mở lời:
- Trước hết đặt nó ở đây, chậm một chút, nhẹ nhàng để xuống.
Ba công nhân cẩn thận đặt đồ vật trên mặt đất, bên trong đình viện, sau đó mới vươn thẳng eo lưng, thở phào một hơi.
- Lão La, ta đói bụng rồi.
Một công nhân với hình thể cao lớn của công ty lắp đặt thiết bị vặn người.
- Xong cái này thì chỉ còn hai cái nữa. Khi lắp đặt xong toàn bộ, mọi người cùng đi ăn cơm.
La Hồng Quốc nhìn hai nhân viên kia cười hà hà. Ông cũng tùy ý dùng áo lau mồ hôi nhễ nhại trên đầu. Hiện tại đang tháng bảy, lại là giữa trưa, lúc này chính là lúc nóng nhất trong ngày.
Ba người khiêng mấy thứ đồ vật nặng hơn một ngàn cân vào giờ này thì thật đúng là Cu-Li.
- Các ngươi nhanh lên!
Trương Hạo Bạch thúc giục với vẻ hơi sốt ruột.
- Được rồi!
La Hồng Quốc cúi lưng bám vào món đồ.
- Anh em, tăng sức lên, khênh thứ này vào.
- Tới đây!!! Một… hai… ba… lên!
Ba người La Hồng Quốc cùng dùng sức, nâng món đồ lên, sau đó cẩn thận đi dọc theo từng bậc thang, chẳng mấy chốc đã tiến vào phòng, một lát sau thì lại đi ra. Khi ba công nhân đi qua bên cạnh Trương Hạo Bạch, mùi mồ hôi xông thẳng ra làm hắn không khỏi nhíu mày.
”Người nghèo đúng là người nghèo, làm cái việc như vậy thì cả đời cũng chỉ là Cu-Li mà thôi.”
Trương Hạo Bạch thầm nghĩ.
Cha hắn là phú hào, xuất thân từ gia đình giàu có, Trương Hạo Bạch trời sinh rất kì thị những người dưới tầng chót của xã hội, luôn phải làm việc chân tay. Theo hắn, người cam nguyện làm Cu-Li do không có tinh thần phấn đấu, thật đáng đời loại người này.
- Cẩn thận một chút, đừng để chạm vào mặt cổng.
Ba người La Hồng Quốc bước từng bước, cẩn thận khênh món đồ di chuyển. Y phục của họ hoàn toàn đã bị mồ hôi ướt đẫm. Mồ hôi hột chảy ròng ròng trên trán, sau đó chảy xuống cổ.
- Ra phòng ngoài nghỉ ngơi đi.
Ba người La Hồng Quốc một lần nữa buông đồ đạc xuống, nghỉ ngơi điều chỉnh nhịp hô hấp một chút.
- Đi!!! Một… hai… ba… lên!
Ba người La Hồng Quốc mặc dù mệt nhưng loại công việc này họ đã làm hai, ba mươi năm nên cũng quen, biết cực hạn sức lực của mình ở đâu nên rất ít khi mắc lỗi trong lúc vận chuyển vật dụng.
Một lát sau, La Hồng Quốc lại vận chuyển đồ vật cuối cùng.
- Nóng quá.
Trương Hạo Bạch ngẩng đầu nhìn trời.
- Vương ca, đợi lát nữa chúng ta đi tửu lâu bên cạnh uống với nhau nhé.
- Cám ơn thiếu gia.
Ba gã bảo vệ đều cười hà hà đáp.
Trương Hạo Bạch liếc mắt nhìn ba công nhân đang khiêng món đồ cuối cùng, trong mũi không khỏi phát ra một tiếng hừ nhẹ. Đối với loại người nghèo này, hắn vẫn rất ghét. Đột nhiên ánh mắt Trương Hạo Bạch dừng lại ở miếng cẩm thạch trong đình viện dùng để lát đường. Một khối cẩm thạch có vết nứt. Vết nứt này là do mấy ngày hôm trước hắn và tên bảo vệ tập võ, không cẩn thận làm hỏng.
“Ô!” Mắt của Trương Hạo Bạch lóe sáng. “Gần đây tiền tiêu vặt không nhiều lắm, vừa vặn có thể kiếm được một chút rồi!”
Lúc này, ba người La Hồng Quốc đang vận chuyển đồ vật thứ ba.
Đột nhiên…
Một loạt tiếng điện thoại di động vang lên. La Hồng Quốc đang vận chuyển đồ đạc bỗng cảm thấy rất vui vẻ: “Hẳn là điện thoại của tiểu Phong rồi.”
Nhưng La Hồng Quốc đang khiêng hàng, căn bản không thể nghe máy điện thoại, do đó chỉ có thể nhịn, đợi khi buông đồ vật này xuống thì sẽ gọi lại.
- Trước tiên ra phòng ngoài nghỉ ngơi, nhẹ tay, chậm một chút.
Ba người La Hồng Quốc khẽ buông đồ xuống.
La Hồng Quốc móc trong túi ra điện thoại di động. Vừa nhìn màn hình, thấy đúng là do con trai gọi thì không khỏi cười, chuẩn bị gọi lại.
- Các ngươi làm gì thế?
- A, bảo các ngươi cẩn thận một chút, mấy người các ngươi sao lại làm như vậy?
Một tiếng mắng phẫn nộ vang lên.
Ba công nhân của công ty trang trí đều sửng sốt, vừa quay đầu thì thấy sắc mặt Trương Hạo Bạch âm trầm, ngón tay chỉ vào mặt đường lát cẩm thạch đang bị mớ đồ đạc đặt lên.
- Các ngươi làm như thế nào thế? Quá không cẩn thận, mặt đường nhà ta bị các ngươi ép cho hỏng rồi. Này, đây là cẩm thạch Nam Sơn, phải ra khu vực thành thị ngoài căn cứ mới có thể tìm được. Một khối cẩm thạch phải tới mười mấy vạn đồng đó. Các ngươi có bồi thường được không? Hả?
Ba người La Hồng Quốc cúi đầu nhìn.
Quả thật, trên nền đường, dưới mấy thư đồ đạc, thấy một khối cẩm thạch có một vết nứt nhỏ.
- Hừ, để ta hỏi ông chủ của công ty các ngươi xem chuyện này là thế nào.
Trương Hạo Bạch nổi giận đùng đùng.
- Vương ca, ngươi có số máy điện thoại của công ty lắp đặt thiết bị không, gọi điện thoại cho họ, bảo ông chủ của họ tới đây, nói nhiều với loại người này cũng vô dụng.
- Ta có đây!
Tên bảo vệ họ Vương lập tức lấy điện thoại di động, bắt đầu bấm số.
Ba người La Hồng Quốc nhìn nhau.
- Không đúng!
Người công nhân có hình thể cao lớn của công ty trang trí lập tức nói ngay:
- Vết nứt trên cẩm thạch, lúc trước đã có rồi. Ta thấy từ trước rồi mà.
- Còn cãi cùn à, cãi cùn thì làm gì được?
Trương Hạo Bạch cười khẩy một tiếng.
La Hồng Quốc nhướng mày, là một lão công nhân có kinh nghiệm phong phú, ông biết loại cãi cọ này là phiền toái nhất. Hơn nữa, thông thường công ty sẽ rất chú trọng danh dự. Nếu một khi bị phản ánh mà công ty lại không có chứng cứ để chứng minh vết nứt không phải là do công nhân làm vỡ thì họ sẽ bỏ tiền ra để bồi thường.
Công ty bồi thường tiền, vậy khẳng định ba công nhân phụ trách vận chuyển sẽ bị khấu từ tiền lương.
- Anh em, trước hết đưa đồ đạc vào nhà rồi nói sau.
La Hồng Quốc mở lời, nói rồi muốn nâng đồ đạc lên.
- Khiêng vào à?
Trương Hạo Bạch tiến lên vài bước, vươn tay đẩy La Hồng Quốc ra, nhìn quanh ba công nhân, hét to:
- Đừng làm bộ! Đống đồ này đặt trên cẩm thạch, đây là chứng cớ! Các ngươi muốn đưa đồ vào nhà, sau đó có chết cũng không chịu nhận sao? Hừ, mấy thủ đoạn này của các ngươi ta thấy nhiều rồi. Chờ ông chủ các ngươi tới đây rồi nói lại.
- Lão La, lão La!!!
Hai nhân viên kia vội đỡ La Hồng Quốc vừa bị đẩy ngã xuống đất dậy.
- Không sao đâu.
La Hồng Quốc bóp bả vai.
- Sao các ngươi lại đẩy người như vậy?
- Mấy thứ cẩm thạch này có phải là do chúng ta làm làm hỏng hay không thì chưa chắc lắm, các ngươi đẩy người ta làm gì?
Hai công nhân kia lập tức trừng mắt phẫn nộ quát. Những người làm việc cực nhọc không sợ trời, không sợ đất, trêu vào họ là máu nóng nổi lên, không phải chuyện lớn thì cũng có thể đánh nhau một trận. Đến lúc đó cho dù bị bắt tới cục cảnh sát, mấy người không có tiền, chỉ có nước liều mạng thì cục cảnh sát cũng không có biện pháp, rồi lại thả những người này ra thôi.
- Đừng ngang ngược với ta!
Trương Hạo Bạch tung ra hai cước nhanh như chớp, đạp vào bụng hai người đó.
- Phốc! Phốc!
Hai nhân viên này bay ra ngoài, té xuống đất.
- Hừ, ngang ngược cũng phải ngó nơi này là nơi nào chứ.
Trương Hạo Bạch cười lạnh một tiếng. Ở khu Nghi An, Trương gia của hắn coi như là một nhà rất có thế lực, đánh vài công nhân thì không có gì là lớn chuyện.
- Lão Điền, Đại Hầu. Không sao đâu.
La Hồng Quốc cũng nóng nảy.
- Cậu kia, sao lại như vậy.
La Hồng Quốc phẫn nộ quát.
Trương Hạo Bạch ngửi thấy mùi mồ hôi trên người La Hồng Quốc, không khỏi nhướng mày, phất tay nói:
- Vương ca, mấy người các ngươi giáo huấn họ đi, để họ yên lặng một chút.
- Thiếu gia, công ty trang trí bên kia...
Tên bảo vệ họ Vương đưa điện thoại di động cho hắn.
- Ừm!
Trương Hạo Bạch phất tay, ba gã bảo vệ lập tức đi giáo huấn ba công nhân, còn hắn thì cầm máy điện thoại.
- Đúng, ta ở Thiên Đô Hoa Viên. Bảo ông chủ họ Hầu của các ngươi nghe điện thoại đi. Hầu tổng, hôm nay các ngươi đưa thứ người gì tới chuyển hàng thế? Tay chân vụng về, làm cho miếng cẩm thạch nền đường đến đình viện nhà ta vỡ ra rồi. Các ngươi mau mau cử người tới, tự nhìn mà xử lý đi! Nếu việc này không giải quyết thì khoản tiền mua hàng còn lại cũng đừng nghĩ tới nữa!
Lời còn chưa dứt…
- Dừng tay!
Một tiếng quát lớn từ ngoài đình viện truyền đến.
Lúc này, đám ba người công nhân La Hồng Quốc bị ba bảo vệ cao to ép vào đứng ở góc đình viện, trên người đầy những dấu chân.
- Hả?
Ba bảo vệ cùng Trương Hạo Bạch đều quay đầu nhìn.
Chỉ thấy trong nháy mắt, một thân ảnh mơ hồ đã vào đình viện. Trương Hạo Bạch liếc mắt đã nhận ra người vừa tới, không khỏi phẫn nộ quát:
- La Phong, ngươi chạy đến nhà ta hả, đánh hắn cho ta!
- Mẹ kiếp!
Vừa nhìn, La Phong đã thấy cha mình đứng trong góc đình viện, toàn thân mồ hôi, trên người còn đầy những dấu chân, đang ôm bụng đứng đó. Mắt hắn lập tức đỏ ngầu. Bao năm qua cha đã sống khổ sở như vậy, còn bị người ta khinh rẻ, hôm nay lại còn gặp việc này nữa.
Một gã hơi ục ịch trong đám bảo vệ cười lạnh, tiến lên một bước.
- Biến đi cho ta!
La Phong quát lớn, nhanh như chớp tung ra một cước trầm trọng, đạp trúng vào hắn. Tên bảo vệ ục ịch vội dùng cánh tay phải để ngăn cản.
- Bùng!
Bị một cước đạp mạnh vào người, tên bảo vệ ục ịch lập tức trợn tròn mắt, bay xa bốn, năm mét rồi mới rơi xuống. Hai tên bên cạnh sợ tới mức nhảy dựng lên.
- La Phong, ngươi dám tới nhà ta đánh người hả?
Trương Hạo Bạch trừng mắt, quát:
- Ngươi muốn chết.
- Là ngươi muốn chết
Đôi mắt La Phong lóe ra hung quang, nghiến răng, phẫn nộ quát.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
05 Tháng ba, 2023 09:37
Hay
11 Tháng hai, 2023 02:08
Hay
21 Tháng một, 2023 09:17
Hay
15 Tháng một, 2023 15:32
dịch như đấm vào mắt
10 Tháng mười hai, 2022 12:25
dịch mà mới chương 4 ngta xưng hô là Phong Tử mà dịch thành tên điên rồi
17 Tháng mười một, 2022 09:27
Dnnddn
31 Tháng tám, 2022 10:08
dịch đọc ngang quá
27 Tháng tám, 2022 22:00
: . : i4 :có
27 Tháng tám, 2022 21:59
........
27 Tháng tám, 2022 21:59
: i i . i . b . . .i . .
s il :lj ... N :f ipl i .. .
27 Tháng tám, 2022 21:58
l i i . . Tftg .gg .. i ...c... :
27 Tháng tám, 2022 21:57
.....
27 Tháng tám, 2022 21:57
.
27 Tháng tám, 2022 21:57
. :
27 Tháng tám, 2022 21:57
mmj . x.j.n.. k.8mnn..oll l
iihni?8.
ccc
m ...
k.. . . vi
. ..cc
khm7no .vggv vcc
bi
l i.
13 Tháng sáu, 2022 19:21
con mot nữa
12 Tháng sáu, 2022 18:23
f
21 Tháng chín, 2021 14:32
Kết như vậy luôn hả? Ko có phần tiếp theo nữa? Tiếc ghê
29 Tháng tám, 2021 22:29
vcl :))
27 Tháng tám, 2021 11:46
còn ai cày bộ này k
21 Tháng tám, 2021 10:45
Quotationmark? nghe khó chịu thật sự
31 Tháng bảy, 2021 11:05
Các đh đọc xong bộ này thì qua Thôn phệ tinh không hậu truyện luyện tiếp nha
31 Tháng bảy, 2021 09:24
Vợ mốc meo cả ức ức vạn năm luôn ấy chứ
14 Tháng bảy, 2021 03:33
bản dịch hơi lởm
nửa thuần việt nửa hán việt đọc ức chế ***
12 Tháng bảy, 2021 18:40
hoá ra con tác bên toàn thuộc tính võ đạo cop gần như y nguyên hệ thống cảnh giới của truyện này :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK