Khí linh Lục Đạo Thần Giám trong gương cổ thanh đồng nhìn Tô Kính, ánh mắt toát ra sức hấp dẫn ma mị:
- Thế giới của ngươi chắc rất thú vị, lực lượng hơi yếu nhưng có trí tuệ.
Tô Kính cáu kỉnh:
- Đừng nói nhảm nữa!
- Yên tâm, ngươi và ta trao đổi những ý niệm này bên ngoài chưa qua một giây. Tiêu Dao Hầu sắp đến nhưng chúng ta không cần quá kinh hoảng, chỉ là một Kim Đan nho nhỏ.
Tô Kính nhìn người phản chiếu trong gương cổ thanh đồng, tự xưng là khí linh Tô Ảnh, mặt hắn lạnh lùng. Tô Kính càng sốt ruột đối phương càng nói nhảm nhí, hắn rất rành loại tính cách này vì hắn xem như một nửa nhà tâm lý học.
Khí linh Lục Đạo Thần Giám không thể đọc tư duy của Tô Kính nhưng nhìn thấu suy nghĩ trong hắn, nó cười gượng không quanh co nữa:
- Tiêu Dao Hầu muốn phát hiện ngươi là người đoạt xá thì trừ phi không sợ linh hồn nhi tử bị hủy diệt, cần chút thủ đoạn kịch liệt mới bài trừ bố trí của ta được. Nhưng làm như vậy sẽ khiến linh hồn nhi tử của hắn tiêu luôn. Tạm thời tác dụng duy nhất của ta là triệt tiêu lực lượng định tổn thương lực lượng linh hồn của ngươi, còn về những ngày ta không có mặt...
Tô Kính tập trung tinh thần chờ đợi.
Khí linh Lục Đạo Thần Giám cười nói:
- Hãy kính sợ phụ thân của ngươi chút, lạnh nhạt với mẫu thân chút, đừng quá tốt với người bên cạnh ngươi, vậy thôi. Nên học cách làm luyện khí sĩ cô độc, đừng lãng phí thời gian với người khác, vậy thì ngươi sẽ rất bình thường. Ngoài ra Tiêu Dao Hầu tìm một lão sư võ đạo cho ngươi, hãy tìm cách khiến hắn thu ngươi làm đệ tử thân truyền, người đó...rất hữu dụng.
Tô Kính đặt câu hỏi:
- Tại sao?
- Vì nếu hắn chịu truyền dạy bản lĩnh thật sự cho ngươi, khí hải đan điền của ngươi bị tổn thương mới có khả năng chữa lành.
Khí linh Lục Đạo Thần Giám nói xong thân hình mơ hồ trong gương cổ thanh đồng, bỗng chốc tan biến.
Tô Kính không quá tin lời của khí linh Lục Đạo Thần Giám, chắc chắn bên trong có cái bẫy gì, nhưng dường như cạm bẫy này không quá nguy hiểm. Có điều đối phương đặt mồi trong bẫy hơi lớn, có thể khiến khí hải đan điền bị tổn hại lành lại?
Vậy thì với tài nguyên Tiêu Dao Hầu của Tiêu Dao Hầu phủ, Tô Kính chỉ cần chưa đến mười năm là Trúc Cơ, thành tựu Kim Đan không còn là giấc mơ.
Tô Kính đang suy tư thì sáu mặt gương cổ thanh đồng hóa thành đốm sáng chui vào linh hồn của hắn mất tăm. Linh hồn Tô Kính lơ lửng mặt đồng hồ kim loại, cây kim đi tới vị trí chữ đỏ cũng là lúc nên tỉnh dậy.
Tô Kính không ngờ nửa tháng qua mau như thế, hắn luôn hấp thu ký ức thế tử Tiêu Dao Hầu chỉ cảm giác qua mười mấy phút hay ngắn hơn nữa. Nếu không có năng lực nhắc nhở này, hắn chìm đắm trong trạng thái có thể sẽ ngủ đến chết.
- Thiếu gia tỉnh rồi!
- Bạch Anh, nhỏ giọng một chút, lão gia sắp đến! Ngươi lớn tiếng như thế còn ra thể thống gì!
Một giọng nữ răn dạy một giọng nữ khác reo vui.
- Tử Đằng tỷ, muội không...
Tô Kính mở mắt ra thấy một khuôn mặt kiều diễm, một bàn tay búp măng, móng tay sạch sẽ không tô vẽ gì cầm cái khăn lông trắng đang lau người cho hắn.
Cơ thể Tô Kính đầy vết thương, thần lôi thiên kiếp không đánh hắn thành tro bụi toàn nhờ phu phụ Tiêu Dao Hầu cho hắn pháp khí hộ thân tự động phòng ngự. Một luyện khí sĩ thậm chí không đến Trúc Cơ nếu bị trúng thiên lôi thì sẽ hình thần đều diệt không còn một mẩu xương.
Không biết Tiêu Dao Hầu phủ dùng linh dược gì mà vết thương toàn thân Tô Kính đã lành hết, không quá đau nhưng rất ngứa, đây là bệnh trạng cơ bắp mọc mới lại.
Nha hoàn lau người cho Tô Kính cầm khăn ướt hình như tẩm nước thuốc ngừng ngứa, không thì hắn thật sự là sống không bằng chết.
Tô Kính suy yếu thều thào hai chữ:
- Tử Đằng...
Tô Kính quét mắt từ từ nhìn quanh, tám nha hoàn thiếp thân đều có mặt ở trong phòng không thiếu ai.
Tô Kính làm thế tử Tiêu Dao Hầu, tám nha hoàn đều tu luyện công phu luyện khí, tuy không phải bí truyền Tô gia nhưng tốt hơn cái gọi là bí tịch tu chân thế gia trên giang hồ nhiều.
Người lau mình cho Tô Kính là đứng đầu đám nha hoàn, Tử Đằng.
Tính theo thứ tự là Lam Mân, Thanh Liên, Lục Hà, Hoàng Sương, Chanh Tâm, Xích Diên, Bạch Anh. Có bốn tiểu tư đứng ngoài cửa canh giữ, từ khi Tô Kính còn nhỏ vỡ lòng bọn họ đã cùng gã đọc sách, xem như tiểu phó thiếp thân. Hai hộ vệ quanh năm theo bên người nhưng giờ không thấy đâu, chắc đã bị Tiêu Dao Hầu điều đi vì bị phạt.
Không kiềm giữ được Tô Kính thì thôi còn hại gã suýt chết, hai người này dù không bị giết cũng sẽ bị đưa đi Nam Cương sống với đám người rừng trong bộ lạc rừng rú, tương đương với bị sung quân, không lập công lớn suốt đời không có cơ hội quay về nữa.
Muốn vớt đủ công lao ở Nam Cương thì phải đổi bằng mạng sống.
Còn một vú gìa lớn tuổi đã vắng mặt, bà vú và hai hộ vệ của Tô Kính là thân thích với nhau, hai tên này gặp họa thì vú già hầu hạ việc ăn uống cũng không thể giữ lại. Vú gìa phụ trách phòng bếp nhỏ, lỡ sinh lòng oán hận hạ độc Tô Kính thì Tiêu Dao Hầu thành trò cười.
Mới tỉnh dậy đã thấy nhiều biến cố xảy ra với người bên cạnh mình, may mắn Tô Kính không quen họ, bọn họ có bị gì cũng không khiến hắn buồn thật. Nếu là thế tử ban đầu thì sao?
Tô Kính đang suy nghĩ nên xử lý những cảm xúc này thế nào thì ngoài cửa vọng lại giọng tiểu tư kính chào.
- Hầu gia!
Tô Kính không kiềm được đưa mắt nhìn hướng cửa, hắn dù gì là người xã hội hiện đại, với hai chữ phụ thân chỉ khiến hắn thấy thân thiết chứ không phải kính sợ. Nhưng giây sau Tô Kính thu lại tầm mắt, hắn nhớ lời Tô Ảnh khí linh Lục Đạo Thần Giám cảnh cáo mình.
Hãy kính sợ phụ thân của ngươi chút, lạnh nhạt với mẫu thân chút, đừng quá tốt với người bên cạnh ngươi.
Tô Kính công nhận Tô Ảnh nói cực kỳ then chốt, cũng là lựa chọn tốt nhất để hắn không bị người vạch mặt.
Tô Kính rũ mí mắt xuống, đuôi mắt liếc thấy một đôi giày màu đen. Tô Kính cảm giác cổ họng ngứa, bị tức ngực như có mùi máu vô biên chui vào buồng phổi làm hắn suýt hộc máu.
Đôi giày đen ngòm mơ hồ có ánh sáng màu tím như từ máu của trăm vạn người đông lại.
Đôi giày này không biết đã đạp qua bao nhiêu máu trên chiến trường. Tiêu Dao Hầu ở Nam Cương mười hai năm, tiêu diệt mấy ngàn bộ lạc lớn nhỏ, chém xuống đầu người đủ cho tu sĩ ma đạo luyện chế một món đạo khí tuyệt phẩm.
Tiêu Dao Hầu đến bên giường, hơi cúi người cho Tô Kính thấy rõ mặt gã:
- Kính nhi đã tỉnh. Đăng bởi: Sói Già