- Lam Vũ đã là Chân Tiên, có Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm, hầu như không ai có thể giết chết hắn. Ta làm sao biết sẽ xảy ra chuyện này.
- Làm sao ngươi biết, Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm không phải là thủ đoạn tuyệt đối!
Lan Mộng Tình cất cao giọng nói:
- Kiếm khí này, ở toàn bộ Lan gia, cũng chỉ chế tạo ra hai kiện, cho ngươi một thanh, là vì năm mươi năm sau đối phó Ma Môn. Ngươi lại có thể cho Lam Vũ!
- Tỷ .
- Ngươi còn biết ta là tỷ của ngươi? Ta thiên tân vạn khổ, làm cho ngươi Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm, ngươi bây giờ muốn ta nói với các trưởng lão thế nào? Sự tình còn làm hư hại, ngươi ngươi ngươi…
Tiên Nhân trẻ tuổi này, là một trong các Tiên Nhân Lan gia tập trung lực lượng bồi dưỡng, là thân đệ đệ của Lan Mộng Tình, tên là Lan Đình Tuyết. Hai người cũng không coi như xuất thân dòng chính, có thể đi tới hôm nay, là bởi vì thiên tư xuất chúng.
Lúc này Lan Đình Tuyết cũng biết sự tình Lam Vũ không dễ xử lý, với hắn mà nói, là một lần sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.
Lan Mộng Tình nhìn thân đệ đệ của mình, thấp giọng nói:
- Chuyện này, ngươi không được nói với bất kỳ người nào, ta tự mình đi Vũ Thánh Đảo, mang Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm về cho ngươi. Trước khi ta trở về, ngươi không được ly khai Thăng Tiên tháp, nếu như ngươi dám ly khai nửa bước, Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm cũng đừng nghĩ muốn.
Lan Đình Tuyết không dám phản bác, hắn và tỷ tỷ ở Lan gia địa vị tuy cao, thế nhưng không có bao nhiêu bối cảnh, phụ mẫu xuất thân chi nhánh, cảnh giới ngay cả Bán Tiên cũng chưa tới. Nếu hắn xảy ra vấn đề gì, nhất định sẽ bị các huynh đệ tranh đoạt tài nguyên chèn ép.
Lan Mộng Tình thu thập tâm tình một chút, xoay người về phủ đệ của mình, an bài xong tất cả sự vụ cần xử lý, sau đó lặng yên ly khai Lan gia chủ thành.
Nàng đầu tiên là đi Chu gia, bái phỏng Chu gia Chu Tình.
Chu Tình cũng là nhân vật thiên tài được Chu gia bồi dưỡng, hôm nay là Thiên Tiên đỉnh phong. Thấy Lan Mộng Tình đến đây vấn an nàng, Chu Tình cực kỳ vui mừng, nàng cười nói với Lan Mộng Tình:
- Xa như vậy chạy đến chỗ ta, là có chuyện gì muốn ta hỗ trợ sao?
Nàng một câu nói vô tâm, lại nói ra chân tướng. Lan Mộng Tình ở Lan gia có rất nhiều sự tình, nếu không có chuyện trọng yếu, làm sao sẽ ly khai Lan gia chủ thành.
Hành châu cách Lan gia là tương đối xa, nàng cười khổ nói:
- Lần này, thật đúng là cầu ngươi một việc.
- Tỷ tỷ mời nói.
Lan Mộng Tình chần chờ một chút, cũng không giấu diếm, nói sự tình của Lam Vũ cho Chu Tình:
- Ta đi Vũ Thánh Đảo, muốn đòi lại Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm, chỉ là sợ đối phương không cho cơ hội. Chu gia cùng Lục Đạo Chân Quân là minh hữu, ta muốn mời ngươi làm thuyết khách.
Chu Tình lắc đầu nói:
- Ta ở Chu gia, là không xử lý bất cứ chuyện gì, chỉ phụ trách tu hành, rèn đúc bản lĩnh giết người, vì đối phó Ma Môn. Tỷ tỷ, không phải ta không giúp ngươi, cho dù ta là Thiên Tiên đỉnh phong, nhưng ở Vũ Thánh Đảo, cũng không nói nên lời a. Lam Vũ kia đã là Chân Tiên cảnh, còn không phải là bị người…
Sắc mặt của Lan Mộng Tình rất khó nhìn, chuyện này quá mức mất mặt.
Chu Tình xoay chuyển lời nói:
- Đường huynh Chu Trường An của ta, ngươi biết không?
- Biết, là một gia hỏa rất nổi tiếng.
Lan Mộng Tình tức giận nói, Chu Trường An vốn là củi mục, thế nhưng sau khi Thần châu thế giới đề thăng, Chu Trường An kia bỗng nhiên trong lúc đó, liền phá mười lăm cảnh giới, hôm nay đã là Bán Tiên, mắt thấy thành tựu Thiên Tiên. Hắn ở ngoại môn chi thứ, phụ trách sự vật đối ngoại, mấy năm gần đây rất chói mắt.
Chỉ là Bán Tiên cảnh, đối với nàng mà nói, chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Chu Tình cười nói:
- Bên Vũ Thánh Đảo kia, cũng không phải là bằng cảnh giới nói chuyện. Đường huynh của ta, cùng một số người của Lục Đạo Chân Quân giao tình không tệ. Để hắn đứng ra, chí ít chúng ta còn có cơ hội tiến vào Vũ Thánh Đảo.
Lan Mộng Tình nói:
- Như vậy a .
- Yên tâm, hắn thiếu ta không ít nhân tình, chuyện này, ngươi không cần cho hắn chỗ tốt gì.
Chu Tình cười híp mắt nói.
- Ta chỉ biết, ngươi, hừ .
Lan Mộng Tình bất đắc dĩ, lấy ra một đồ vật, kín đáo đưa cho Chu Tình nói:
- Tỷ muội chúng ta giao tình, ngươi còn đòi chỗ tốt, khiến ta nói ngươi như thế nào a.
Chu Tình thu lễ nói:
- Ta đối với cái này đã sớm muốn. Hắc, ta và ngươi nói a, bên Lục Đạo Chân Quân kia, không phải dễ tiếp xúc như vậy, sẽ cùng ngươi nói chuyện này, đám người Tô Kính, ngươi là không gặp được. Hiện tại bên Vũ Thánh Đảo kia, là Lâm Hoành Sơn tọa trấn!
- A? Trách không được!
Lúc này Lan Mộng Tình nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Theo lý thuyết, nếu Tô Kính có mặt, dù cho Lam Vũ đáng ghét nữa, cũng sẽ không bỏ mình. Thoạt nhìn, Lục Đạo Chân Quân đang đối ngoại chinh phạt, sợ rằng chủ lực đều ly khai.
Lúc này, một Chân Tiên lẻn vào Vũ Thánh Đảo, đối với Lục Đạo Chân Quân mà nói, là khiêu khích nghiêm trọng. Lâm Hoành Sơn tại chỗ thống hạ sát thủ, là vì chấn nhiếp.
Nếu như không phải vì Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm, bản thân nghe được tin tức này, nhất định sẽ suy nghĩ chút biện pháp đối phó Lục Đạo Chân Quân. Thế nhưng, Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm là đồ vật tương đối trọng yếu, chuyện liên quan đến tiền đồ tương lai của đệ đệ.
- Tốt lắm, ngươi an bài chuyện này, ta phải nhanh một chút đi Vũ Thánh Đảo.
Chu Tình cười hì hì cáo từ, đi tìm đường huynh Chu Trường An của nàng. Nàng cũng không nói thật, chỉ nói là người Lan gia muốn gặp thủ lĩnh của Lục Đạo Chân Quân một chút.
Chu Trường An nghe Chu Tình thỉnh cầu, cau mày nói:
- Gia chủ từng có quy định minh xác, gần đây không được đi quấy rối người Vũ Thánh Đảo, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Chu Tình có chỗ tốt, đâu thèm nghĩ cái này, chỉ nói với Chu Trường An:
- Hừ, ngươi sang năm còn muốn ngồi vị trí này hay không?
Chu Trường An nổi giận nói:
- Thế nhưng ta ra mặt mà nói, cái vị trí này cũng ngồi không ổn.
- Cắt, còn không phải là Lục Đạo Chân Quân xuất chinh, ngươi cho là có thể giấu giếm được ai. Chu gia không đi, đó là tị hiềm, miễn cho phá hỏng quan hệ minh hữu. Bây giờ là Lan gia muốn đi, chúng ta liền truyền câu nói mà thôi.
Chu Trường An bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đi tìm Chu Thập Tam, nói ta lệnh hắn cùng các ngươi đi một chuyến.
- Người nhát gan, Lâm Hoành Sơn cũng không phải ma đầu, ngươi sợ cái gì.
- Ta đương nhiên sợ, hắn không phải là ma đầu mới lạ. Ngươi xem người cùng hắn đối địch, có ai kết cục tốt sao?
Lời này của Chu Trường An nói rất lớn.