Mục lục
Đạp Tiêu Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Thiếu gia, dậy ăn chút điểm tâm đi." Một tiếng kêu thân thiết đem Trầm Thiên còn đang trong giấc mộng đánh thức.

"Biết rồi, ai, người khác làm phú gia công tử, ta cũng là phú gia công tử, nhưng sao mệnh của ta lại khổ sở như vậy, ngày ngày đều phải dậy sớm đọc sách." Trầm Thiên lầu bầu , không tình nguyện từ trên giường bước xuống .

"A a, thiếu gia, ngài cũng đừng oán trách, lão gia cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi, những người con nhà giàu chung quy sẽ phá hoại tiền tài trong nhà, đến cuối cùng chỉ có thể sống nơi đầu đường ." Một nha hoàn khả ái bưng chậu nước rửa mặt đi đến, phía trên chậu nước rửa mặt còn treo một cái khăn lông.

"Ông trời của ta, Tiểu Thúy, ngay cả nha đầu như ngươi không có đọc qua sách cũng nói ta như thế , cha ta đến tột cùng là làm sao lại thuê được một người như ngươi ?" Trầm Thiên nhận lấy chậu nước rửa mặt, cầm lấy khăn lông bắt đầu rửa qua.

"Hắc hắc, Tiểu Thúy không có đọc sách, nhưng Tiểu Thúy cũng có học a, lão gia thật là một người tốt, miễn phí mời tiên sinh về dạy dỗ hạ nhân trong phủ học sách biết chữ, thiếu gia, ngài nhanh chút ít sao, Tiểu Thúy còn phải đi nghe tiên sinh dạy học đâu." Tiểu Thúy vừa nói liền cong miệng bắt đầu thúc giục Trầm Thiên.

"Được rồi được rồi, ngươi đi đi là được." Trầm Thiên cười khổ đem khăn lông ném vào chậu nước rửa mặt, phất phất tay, ý bảo Tiểu Thúy có thể rời đi.

Tiểu Thúy cười cười lè lưỡi, bưng chậu nước rửa mặt vội vã đi ra ngoài, Trầm Thiên tự mình thay đổi xiêm y, đi tới thư phòng.

"Ân, Trầm Thiên, hôm nay sẽ dạy ngươi học các sáng tác còn sót lại của thánh hiền, uy, ngươi có nghe không đó?" Tiên sinh dạy học mập mạp trước mắt giơ tay lên, gõ cái trán Trầm Thiên một chút.

"A, ác, ta đang nghe đây tiên sinh, chẳng qua là tiên sinh, xin thứ cho học sinh mạo muội, ngài dạy ta lâu như vậy, học sinh còn chưa biết tên họ của ngài?" Trầm Thiên hôm nay không biết có chuyện gì xảy ra, nhìn tiên sinh dạy học mập mạp trước mắt, bỗng nhiên có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng không cách nào nhớ ra tên của hắn.

"Ngươi lại nói không biết tục danh của ta, Trầm Thiên, ngươi để cho ta quá thất vọng, hai năm trước lúc ta bắt đầu dạy học cho ngươi, ta đã tự giới thiệu mình, ta xem ngươi đã quên mất, kiếm cớ sao, hôm nay nếu ngươi không nói ra đuwọc họ của ta, ta sẽ nói cho cha ngươi biết, khóa học này cũng không cần tiếp tục dạy nữa." Người trước mắt cực kỳ giống một gian thương béo ú, nhưng là nói chuyện lại lộ ra văn nhân khí tiết, vẻ mặt cực kỳ phong phú, ánh mắt lỗ mũi ở chung một chỗ, thể hiện ra sự phẫn nộ của hắn.

Trầm Thiên ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhếch môi lúng túng cười, nói: "Tiên sinh, ngài không phải họ Bàng sao?" Trầm Thiên cũng không biết vì điều gì, nói ra một câu như vậy.

Tiên sinh mập mạp nghe vậy trán lập tức giãn ra, vỗ vỗ đầu hắn, gật đầu nói: "Phải, mặc dù ngươi trả lời không chắc chắn, nhưng là tóm lại đã nói đúng, sau này phải hảo hảo ghi nhớ, nếu như quên mất, ta sẽ không dạy ngươi nữa."

Trầm Thiên nhún vai —— nói lung tung một họ, hơn nữa cũng không phải là họ thường gặp, lại vô duyên vô cớ đoán đúng.

Đau khổ nghe Bàng mập mạp giảng bài khô khan , rốt cục đến thời gian cơm trưa, Trầm Thiên đi khỏi thư phòng, toàn thân thoải mái.

"Thiếu gia, hôm nay lại là một ngày gian nan sao?" Nha hoàn Tiểu Thúy xuất quỷ nhập thần, xuất hiện tại phía sau lưng Trầm Thiên nói.

"Ai nha, Tiểu Thúy, ngươi hiểu ta rất rõ, ngươi không biết, bài học này. . ." Nói đến một nửa, Trầm Thiên đột nhiên quay đầu lại nhìn một chút Bàng mập mạp trong thư phòng còn chưa đi , nháy mắt ra dấu, một đường cười cười nói nói cùng Tiểu Thúy đi về phía đại sảnh.

"Thiên nhi, tới đây ngồi xuống." Trầm Thiên còn chưa đến đại sảnh, tựa hồ cha mình đã nghe được cười đùa thanh âm.

Tiểu Thúy bên cạnh lè lưỡi, bước nhanh tránh ra, Trầm Thiên lại là hắng giọng, đi vào đại sảnh, ngồi xuống bên cạnh của phụ thân uy nghiêm kiên nghị.

Đợi Trầm Thiên ngồi xuống, phụ thân Trầm Thiên ý bảo những người bên cạnh lui ra, sau đó nói: "Thiên nhi, hôm nay, cha có một số việc muốn nói với ngươi."

Trầm Thiên sống lưng thẳng lên, sẵn sàng tiếp nhận trách mắng, song, những lời nghiêm khắc dạy bảo lại không thấy xuất hiện,mà hạ xuống , là bàn tay ấm áp của phụ thân.

"Thiên nhi, không cần như thế, hôm nay không phải muốn trách mắng ngươi, là cha làm ăn thất bại, gia sản đã toàn bộ mất hết, lại còn thiếu người khác một số tiền lớn, cha muốn ngươi tạm thời đi theo Lý quản gia đến nơi khác tránh đi." Trầm phụ lộ ra vẻ mặt áy náy .

Trầm Thiên đột nhiên nghe thấy tin tức như thế, trong đầu đột nhiên ông ông nhất thanh muộn hưởng, không biết nên nói điều gì.

Trầm phụ thở dài, đem Lý quản gia gọi vào đại sảnh, tiếp tục nói với Trầm Thiên: "Thiên nhi, ngươi hãy tin tưởng cha, ngươi trước tiên cùng Lý quản gia đi nơi khác tránh nạn một phen, cha sẽ sớm đem chuyện bên này giải quyết, sẽ đón ngươi trở lại."

Trầm Thiên đờ đẫn gật đầu, nhìn Lý quản gia già nua , trong lòng sinh ra một cảm giác muốn khóc, nhưng Trầm Thiên biết cha mình trước mắt đã quá nhiều phiền toái, mình có thể làm, chính là không gây thêm chuyện nữa, để cho hắn an tâm xử lý tốt chuyện buôn bán.

Trăng sáng sao thưa, Trầm Thiên cả đêm từ Trầm gia phủ đệ ngồi xe ngựa ra khỏi thành, đi đường mấy canh giờ , xe ngựa mới ngừng lại.

"Thiếu gia, có thể xuống rồi, chúng ta đã đến nơi." Thanh âm tang thương của Lý quản gia truyền đến.

Trầm Thiên vén rèm lên, đi ra ngoài, trước mắt chính là một sơn trại, cũ rách vô cùng, tựa như đã hoang phế lâu rồi.

Trầm Thiên ngắm nhìn Lý quản gia trước mắt dáng vẻ thư sinh , lộ ra ánh mắt nghi hoặc, nhưng vẫn nhảy xuống xe ngựa.

"Nơi này trước kia chính là nơi ở của một nhóm sơn tặc, nhưng sau đó nghe nói một nhóm sơn tặc này bị tiễu diệt, trại cũng bị đốt, nhưng không biết người phương nào đã đem sơn trại này một lần nữa tu sửa, kỳ quái chính là, người trọng tu nơi này , cũng không sử dụng, cho nên vẫn hoang phế đến hiện tại ." Lý Tư cầm đèn lồng ở phía trước dẫn đường, một bên giới thiệu nơi này.

Trầm Thiên không nói gì, bởi vì trại tử cho hắn một cảm giác, phảng phất lúc trước chính mình đã tới nơi này, hơn nữa còn ở lại thật lâu.

"Thiếu gia, gian phòng ốc phía trước đã quét sạch sẻ rồi, đành ủy khuất ngài tạm thời ở nơi này mấy ngày sao." Lý quản gia dừng lại ở trước một phòng xá bình thường .

"A? Nga, tốt, đã làm phiền rồi, Lý quản gia." Trầm Thiên rất lễ phép nói —— Lý quản gia ở Thẩm gia rất có địa vị, ngay cả phụ thân Trầm Thiên đối với hắn cũng là lễ ngộ đối đãi, cũng không coi Lý quản gia là hạ nhân.

Lý quản gia khẽ mỉm cười, cầm đèn lồng rời đi, Trầm Thiên đẩy cửa ra, đi vào. Đồ đạc bày biện mộc mạc đơn giản , nhưng không nhiễm một hạt bụi, tựa hồ có người dụng tâm đem nơi này quét dọn sạch sẽ, Trầm Thiên nhẹ khẽ vuốt vuốt cái bàn gỗ trong phòng, đơn sơ trà cụ, hơi mốc meo, mọi thứ ở đây hết thảy, Trầm Thiên lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng lại cực kỳ quen thuộc.

Quỷ thần xui khiến, Trầm Thiên đem một chiếc ghế gỗ dời đi, nhìn vị trí vốn đặt ghế gỗ, do dự một chút, một cước đạp vào.

Lộp bộp.

Một tiếng cơ quan truyền đến, một cửa ngầm xuất hiện, Trầm Thiên không có cảm thấy kỳ quái, tựa hồ cửa ngầm này hiện ra đã trong dự liệu của hắn—— vì sao chính mình lại biết nơi này có cơ quan? Vì sao ta cảm thấy căn phòng này quyen thuộc đến thế?

Mang theo một bụng hồ nghi, Trầm Thiên đi vào cái trong ám đạo, ám đạo rất tối, Trầm Thiên cũng không có mồi lửa, không thể làm gì khác là lần theo vách tường, đi từ từ , đi một bữa cơm công phu, Trầm Thiên bị thứ gì vướng chân một chút, thiếu chút nữa ngã xuống, nhưng dùng chân dò xét, nguyên lai là một cầu thang, Trầm Thiên theo bậc thang mà lên, rất nhanh, liền nhìn thấy cửa ra.

Ánh sáng chói mắt như đâm vào mắt của Trầm Thiên , Trầm Thiên theo bản năng lấy tay chống đỡ, trong đường hầm quá mức tối tăm, mới vừa ra ngoài cũng không thích ứng với ánh sáng mặt trời , đợi tầm mắt bắt đầu khôi phục, Trầm Thiên thấy rõ chính mình đang ở chỗ nào —— vẫn là gian phòng đơn sơ kia, bất đồng chính là, hiện tại đã là ban ngày.

Bốn phía yên tĩnh đáng sợ, Trầm Thiên ngắm nhìn khắp nơi, phát hiện trên giường tựa hồ có một người nằm ở đó, nhưng đầu lại bị chăn đệm bao trùm.

Trầm Thiên từ từ đi tới bên giường, cẩn thận quan sát người trên giường đang ở trong chăn đệm . Trầm Thiên nhẹ nhàng gọi, lại không có người đáp lại, lại dùng bàn tay khẽ chạm vào người trên giường, chạm vào tay là da thịt cứng rắn, nhưng người này vẫn không có phản ứng.

Trầm Thiên hít sâu một hơi —— lòng hiếu kỳ thúc đẩy , Trầm Thiên quyết định vén chăn lên, nhìn xem tột cùng là ai , Trầm Thiên dùng tay nắm một góc chăn, trong lòng mặc niệm một, hai, ba, lên!

Chăn bị vén lên, song tình cảnh đập vào trong mắt, lại làm cho Trầm Thiên không thể tin được, nằm ở trên giường , lại là … chính mình! Chỉ bất quá người kia cùng chính mình so sánh tang thương hơn rất nhiều, tóc đen tán loạn, trên người, thân thể cứng rắn, hiện đầy vết thương, trong đó ở trên ngực có một vết thương màu đen , cỡ hai ngón tay lớn nhỏ, xuyên thủng qua người, ngay cả thịt trong đó cũng hiện lên màu đen, nhìn thấy mà giật mình.

"Đây. . . Là ta sao? Ta đã chết sao?" Trầm Thiên nghĩ như thế, chính mình nằm ở trên giường , thân thể lạnh như băng, không có một chút mạch đập, chẳng qua là hai đầu lông mày, tựa hồ còn có một cỗ không cam lòng cùng tức giận.

Bỗng nhiên, Trầm Thiên nằm ở trên giường mở mắt, Trầm Thiên bị sự cố xảy ra dọa cho sợ đến lui về phía sau ba bước, Trầm Thiên trên giường mới vừa mở mắt, liền phát ra tiếng thét thật lớn, trong tiếng kêu có một loại tình cảm phát tiết trong đó, phảng phất có quá nhiều không cam lòng cùng phẫn hận cần phát tiết.

Tiếng hét càng lúc càng lớn, Trầm Thiên cho dù dùng hai tay bịt lấy lỗ tai đều không thể ngăn cản thanh âm truyền vào, dưới thanh âm như vậy , Trầm Thiên đã không cách nào tiếp tục chống đỡ, che hai lỗ tai, Trầm Thiên tông cửa xông ra, nhưng vừa đi ra bên ngoài, mặt đất bắt đầu lay động kịch liệt, kỳ quái chính là, lay động kịch liệt như thế, phòng ốc bên trong trại tử, cũng không có một gian nào sụp đổ.

Oanh!

Tiếng hét phẫn hận dừng lại, lúc này thiên không bắt đầu xuất hiện thiểm điện, thiểm điện lớn như cổ tay bổ vào bên cạnh Trầm Thiên , truyền đến một mùi cháy khét, Trầm Thiên bị hù dọa ra mồ hôi lạnh tuôn ra, bắt đầu hô hoán Lý quản gia, nhưng lại không người nào đáp lại, Trầm Thiên vội vã chạy đi, hướng bên ngoài trại tử xông ra, mà lúc này thiểm điện trên trời đã càng ngày càng nhiều, thiểm điện dày đặc, như mưa rơi chiếu nghiêng xuống, không ngoài dự tính, không bổ trúng bất kỳ một căn phòng nào trong trại tử.

"Đây là địa phương quỷ quái nào vậy, Lý quản gia lại không biết chạy đến đâu rồi, hoàn hảo, cửa trại ngay tại phía trước." Trầm Thiên trong lòng mắng lớn.

Cửa trại ở phía trước, nhưng khi Trầm Thiên nhanh đến , mới nhìn rõ trước cửa trại tử đứng đấy một người, người kia không phải ai khác, chính là người cùng mình bộ dạng giống nhau như đúc, nhưng trên người vết thương chồng chất , Trầm Thiên nhìn người đã chết lại đứng ở trước mặt mình, bị dọa cho sợ đến quay đầu bỏ chạy, nhưng vừa quay đầu đã đụng phải đồ vật cứng rắn, té ngã trên đất, đợi đến lúc kịp phản ứng ngẩng đầu nhìn lên, lại chính là chính mình!

Người này một tay nắm lấy Trầm Thiên , lớn tiếng nói: "Hồn hề, trở về!"

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang