Vừa nghe thấy bảo là có đồ ăn, Hà Tiểu Vũ dớt dãi nước miếng chảy ròng ròng.
Mặc kệ hết thảy, hắn liền mở bao bố, cầm lên một cái bánh bao hấp màu trắng làm bằng bột mỳ đút luôn vào mồm, chỉ một cắn đã ngoạm hơn phân nửa.
Hai cái bánh bao lớn thế mà chỉ hai ba miếng đã xử lý xong.
Cái bánh thứ nhất còn dễ dàng nuốt trôi, đến cái thứ hai thì hắn mắc nghẹn, mặt đỏ tía tai, hai mắt trợn trắng dã.
"A di đà Phật, thí chủ ăn chậm rãi thôi, nên cẩn thận mà."
Lão hòa thượng cầm một túi nước lớn đưa qua.
Hà Tiểu Vũ ngửa đầu há mồm tu một hơi ừng ực, sau đó như gió cuốn mây trôi đem năm cái bánh bao lớn trong bao bố tiêu diệt sạch sẽ, xong rồi mới hài lòng vỗ bụng.
Mẹ già Thượng đế ơi, hóa ra là bánh bao so với những thứ bào ngư tay gấu vây cá gì đó còn ngon hơn nhiều.
Ăn no, đột nhiên người cảm thấy mệt mỏi rã rời, hắn há mồm ngáp vài cái: "Đại sư, ta mệt quá, trước hết ngủ một lúc đã."
Mặc kệ lão hòa thượng có đáp ứng hay không, hắn liền gối đầu ngủ luôn.
Ở trong rừng cây một ngày một đêm, sau đó lại bị dân làng điên cuồng đuổi bắt không tha, quả thật mệt muốn chết, chỉ có điều sự đói khát cực độ đã chiến thắng cảm giác mệt mỏi mà thôi, giờ phút này ăn no uống đủ rồi thì đương nhiên lại có cảm giác mệt gần chết.
Cũng không biết ngủ trong bao lâu, dù sao cũng là ngủ đến lúc thiên hôn địa ám mới tỉnh lại, thế nhưng đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.
Lão hòa thượng vẫn nhắm mắt khoanh chân tại chỗ, vẫn không hề nhúc nhích giống như một bức thạch điêu.
Dò xét bốn phía xung quang, cảnh tượng nhìn thấy đã dọa cho Hà Tiểu Vũ một cú sốc.
Nơi hắn vừa nằm ngủ chỉ là trên mặt một tảng đá lớn nhô ra từ trên vách núi đen sì cheo leo hiểm trở, bên trên trải một tầng cỏ khô thật dày mà thôi, phía dưới là dòng sông cuồng bạo chảy siết, vạn nhất xoay người mà không cẩn thận rất dễ rơi tòm xuống dưới, chẳng phải là...
Hắn rùng mình thon thót, vội vàng lùi lại.
Phía trên đã là tuyệt cảnh rồi, căn bản là không có đường lên, chẳng lẽ phải nhảy xuống sông bơi đi thì mới có thể rời khỏi cái địa phương ma quái này?
"Đại sư đại sư!"
Hà Tiểu Vũ vội vàng gọi, "Như thế nào ta mới có thể đi khỏi cái chỗ quỷ sứ này?"
"A di đà Phật!"
Lão hòa thượng mở to đôi mắt, "Thí chủ nếu muốn rời đi, lão nạp tiện thể tiễn ngươi tiếp tục."
Cũng không thấy lão hòa thượng có cái động tác gì, một đoạn dây vải dài đã thò ra bên hông của lão.
"Từ từ đã......"
Hà Tiểu Vũ như bị sốc, khẩn cấp hét lớn tiếng.
Không ngờ được lão hòa thượng muốn dùng đoạn dây này quăng hắn bay lên trên đỉnh núi cơ chứ? Vạn nhất có cái gì xảy ra ngoài ý muốn, điều đó chẳng phải là thảm lắm ru?
Khoảng cách cao như vậy ai mà không sợ?
"Thế thì lão nạp liền tiễn thí chủ một đoạn đường vậy."
"Vút!" Không thấy lão hòa thượng đứng lên, Hà Tiểu Vũ chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng bay lên, bên tai nghe tiếng gió rít vù vù, còn không có phản ứng gì thì đã thấy thân người hạ trên mặt đất.
Ồ, hiện tại hắn đứng ở đúng ngay khu vực sát vách núi ngày hôm qua.
Hôn mê hàng nửa ngày hắn mới có phản ứng......
À, lão hòa thượng chính là một vị cao thủ võ lâm chắc chắn là rất lợi hại!
Hắn cũng từng đọc qua khá nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp rồi, nào là của Kim Dung tiên sinh, Cổ Long tiên sinh, Vũ Đông Lâu tiên sinh..., rồi thêm nhiều bộ truyện yêu thích đến nỗi đọc không rời tay nữa.
Từ dưới đó bay lên trên này, nơi đỉnh núi cao như vậy, lại còn phải mang theo một người, tuyệt đối là tuyệt thế cao thủ như trong các bộ kiếm hiệp đã từng miêu tả.
Hắn đột nhiên quỳ xuống khấu đầu, "Đại sư, cầu xin Ngài thu ta làm đồ đệ đi!"
"A di đà Phật!"
Lão hòa thượng tuyên một tiếng Phật hiệu, "Thí chủ cùng Phật môn vô duyên, lão nạp không thể thu ngươi làm đồ đệ được."
Hà Tiểu Vũ gãi gãi đầu, thế rồi cũng phải đứng lên, chuyện bái sư vừa rồi kia chính là nhất thời xúc động mà thôi, nếu thực sự phải làm một chú tiểu hòa thượng, cả ngày phải ăn chay gõ mõ luôn mồm niệm A di đà Phật, không thể ăn uống rượu thịt, không được đụng vào gái đẹp mỹ nữ nữa chứ, đó mới là hối hận không kịp a.
Làm thằng đàn ông mà phải chịu cái cảnh này, thà rằng đi sang Thái Lan làm "Gay" (đồng tính luyến ái, đồng dục nam) cho rồi.
"Thế còn......"
Hắn vốn định cầu xin lão hòa thượng truyền cho vài môn công phu đánh nhau, đột nhiên nghĩ đến trong tiểu thuyết vũ hiệp từng viết các môn phái đều có môn hộ quy định, nếu là người ngoài môn phái thì không thể truyền thụ bổn môn võ công, đành phải ngoan ngoãn ngậm mồm.
Theo thói quen hắn thò tay đút túi, lúc này mới phát giác ra là bộ quần áo cổ lỗ đang mặc trên người này không có may túi.
Không có túi, căn bản là không thể đựng được đồ vật linh tinh, đương nhiên cũng không có chỗ đựng tiền.
Nghĩ đến tiền, trong lòng hắn đột nhiên giật thót lên.
Nếu không có tiền thì cũng sẽ không thể đi vào nhà hàng quán ăn, chả nhẽ để cho cái bụng đói mốc meo lên a?
"Đại sư a..."
Hà Tiểu Vũ vê vê ngón cái vào ngón trỏ, cười hắc hắc nói: "Đại sư, Ngài có tiền cho ta không, trên người ta bây giờ không có một xu mẻ nào cả!"
Lời này vừa nói ra, lập tức công nhận da mặt mình dày hơn da trâu.
Người xuất gia tứ đại giai không, tại chùa chiền thiền tự chỉ biết bái Phật niệm kinh, đều chỉ có nhờ vào khách hành hương sùng đạo đi đến dâng hương bái Phật, thành kính quyên góp cúng tế tiền bạc cùng lễ vật đạm bạc, hoặc là xuất môn đi hóa duyên, có thể nói là người nghèo khổ nhất.
Còn hắn đường đường là một đấng mày râu đại nam nhân mà lại trơ trẽn há mồm hỏi lão hòa thượng xin tiền đòi ăn, da mặt quả nhiên thật dày, loại da mặt này chắc là từ trước tới giờ chưa từng có một ai, hơn nữa sau này có lẽ cũng chẳng có ai như thế.
Đồ mặt dày, dày vô cùng!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK