Có lẽ là bởi vì một tiếng "tỷ tỷ" ngọt ngào kia, ‘nữ tuyển thủ tiền đạo’ không còn giữ nét mặt lầm lầm lì lì vốn đã xấu xí xù xì như cây Đại ma, đối xử với Hà Tiểu Vũ cũng trở nên khách khí ít nhiều. (cây Đại ma: cây gai, 1 lọai cây đen đúa xù xì)
Chẳng qua nhìn thấy ‘huyết bồn mồm to’, khuôn mặt với cái cục thịt dư màu đỏ cộng cái mồm vốn đã xấu mà còn nhiều lời kia của nàng(?), Hà Tiểu Vũ thật ra tình nguyện nhìn thấy vẻ mặt lầm lì nghiêm trọng xấu như cây Gai kia, đem ‘huyết bồn mồm to’ dọa người đầy khủng bố kia khép lại giùm.
‘Nữ tuyển thủ tiền đạo’ dẫn hắn đi một vòng trong sân, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, địa phương nơi nào không được đi vào, còn có đủ các loại quy củ của Đỗ gia, nói ra một lèo.
Hà Tiểu Vũ sớm đã bị những lời nói kia làm cho hai cái màng nhỉ nơi lỗ tai hắn đau nhức, chỉ có liều mạng gật đầu và gật đầu không ngừng, chỉ hy vọng nàng ta nhanh mà khép miệng lại.
Ký khế ước bán thân xong, mặc ngay bộ đồ gia nô vào, hắn liền trở thành tên gia nô thử việc nửa năm của Đỗ gia.
Nửa năm thời gian không tính là dài lắm, cũng là thời gian đủ cho hắn hội nhập vào cái xã hội kém văn minh phi thường lạc hậu này.
Chính là bao ăn bao ở, một tháng kiếm được một lựơng bạc trắng, cái con bà nó mà, cái số này thật đen, so với Lão Bản lò nung than bán gạch còn muốn đen hơn.
Vừa đến mà đã nghe lắm chuyện rồi, hay là trước cũng nên cho xem qua một chút rồi nói sau vậy......
Bị cái miệng to của‘Nữ tuyển thủ tiền đạo’ tra tấn suốt một buổi chiều, bên trong cái lổ tai vẫn còn ông ông rung động không thôi, bụng cũng cô cô cục cục không ngừng, may mắn giờ cơm cũng đến kịp lúc.
Mặc trang phục của gia nô rộng thùng thình tiến đến phòng cơm, phía bên trong đã có bốn người trang phục gia nô giống hắn đang ăn như ‘sói nuốt hổ vồ’, thỉnh thoảng ngó nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cổ quái.
Khụ, nhìn cái gì mà nhìn? Không thấy anh đẹp trai dễ nhìn sao?
Hà Tiểu Vũ thản nhiên đi vào, di chuyển một vòng, mới tìm được nơi để chén đũa.
Hắn cầm lấy một cái chén lớn, tiến đến cạnh thùng gổ nhỏ chứa cơm, lập tức trợn tròn mắt.
Bên trong thùng cơm hòan tòan trống rỗng, chỉ có hơn mười hạt cơm còn xót lại dính trên vách của thùng gỗ.
**, không thể nào, sao nhẫn tâm tàn nhẫn vậy chứ?
Bốn gã gia hỏa kia trong lúc hắn sững sờ đứng đó đã sớm chén sạch mọi thứ trong bát cơm của mình, hai cái đĩa để đồ ăn cũng hòan tòan trống không sạch sẽ, liên một giọt đồ ăn thừa canh cặn đều không có còn sót lại tí nào.
Mẹ nó, thật sự là khi dễ quá đáng.
Hà Tiểu Vũ tung một cước đá bay thùng cơm kia, tức giận bừng bừng trở lại phòng nghỉ (ngủ).
Phòng nghỉ chính là một gian đại phòng, bên trong an bài năm cái giường gỗ, nơi này chính là phòng ngủ nghĩ của hắn cùng bốn gã gia hỏa kia.
Hà Tiểu Vũ một cước đá tung cửa phòng ra, làm cho bốn tên gia hỏa bên trong hòan toàn hoảng sợ, thấy rõ là hắn, tất cả đều trợn mắt nhìn.
‘Tiểu tử, ngươi mới đến, có biết quy củ không?’
Một tên nhìn như là đầu lĩnh, một gia đinh rất khỏe mạnh, ưỡn ngực tiến đến trước mặt Hà Tiểu Vũ rồi hỏi.
Hà Tiểu Vũ cố đè nén lửa giận trong lòng xuống, híp mắt hỏi: ‘Quy củ gì?’
‘Ta gọi là Trương Hổ, là đầu lĩnh trong phòng này!’
Cái tên Đầu đất tự phong kia nói xong rồi tự vỗ ngực phát ra âm thanh ‘bạch bạch’, đầy tự mãn tiếp lời: ‘Ngươi, là người mới tới, tiền công ba tháng đầu thì nộp cho người đứng đầu như ta đây, Lão Đầu ta có quyền bố trí phân phối tất cả mọi công việc trọng yếu cho mọi người. Ngươi, phụ trách giặt giũ tẩy rửa quần áo cho cả bọn…’
Hà Tiểu Vũ liền khụ một tiếng (hay là tiến lại gần?), trong lúc tên to con lớn xác đang phân phó chuyện, giả dạng như Bồ Tát rất có khí độ (?).
Quang minh chính đại mà chỏang nhau với hắn, phỏng chừng là chẳng thắng nổi cái tên Đầu đất này.
Hà Tiểu Vũ lẳng lặng không nói gì, đột nhiên tiến lên trước một bước, đầu gối bên phải mạnh mẽ nâng lên ra đòn trước.
Trương Hổ trong lúc đang vỗ ngực tự xưng nói tới nổi nước miếng phun ra đầy sàn, làm sao nghĩ đến Hà Tiểu Vũ dám ra tay, tru lên một tiếng, băng bó hạ bộ co quắp người nằm dài trên mặt đất, khuôn mặt đen đúa xấu xí trắng bệch không còn chút máu, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra đầy.
Tung một đòn đánh lén đắc thủ, Hà Tiểu Vũ vung chân đá lọan lên một lúc, đem hắn đá cho kêu ngao ngao đầy thảm thiết.
Nếu là quang minh chính đại một đối một trực diện, với thân xác to lớn kia của tên đầu đất Trương Hổ, hai tên như Hà Tiểu Vũ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Trương Hổ khinh người quá đáng, hắn sao có thể học được chữ ‘Nhẫn’ mà cho qua giọng điệu đầy ác khí này.
Đánh không lại cũng muốn đánh, đáy biển đánh lén thành công, hắc hắc, nói lão tử ti bỉ vô sỉ......
Không phải anh hùng hảo hán tiểu nhân cũng thế, đánh thắng mới là đệ nhất lưu.
Mặt khác điều căn bản là không ai nghĩ tới hắn dám ra tay đánh người, đợi cho bọn kia có phản ứng, lão Đại của bọn họ sớm đã bị Hà Tiểu Vũ đá cho một trận thê thảm không tả nổi, không khỏi vừa tức vừa nóng lòng muốn trả đũa, cả bọn hướng Hà Tiểu Vũ đánh tới.
‘Binh!’ Nghe rõ ràng một tiếng nện.
Hà Tiểu Vũ chỉ cảm thấy mặt mũi chấn động, mắt tóe lửa sao đầy trời.
Một quyền của ai tung ra thật không nhẹ chút nào.
Hắn còn một quyền, hung hăng tẩn lại cái mặt tên vừa ra tay, đánh cho tên kia kêu gào ngao ngao không thôi.
Măt khác mà nói, hắn cũng không nghĩ tới mấy tên gia hỏa này lại dám ra tay, vốn tưởng rằng diệt gọn tên Trương Hổ, liền không ai dám khinh thường hắn, ngàn tính vạn tính, người tính không bằng Trời tính mà, vẫn tính sai lầm một nước rồi.
Bụng lại tiếp theo bị phang cho một quyền đau đớn, đau đến nỗi phải gặp người lại mà rên hừ hừ không thôi, tiếp theo bị ai đó đánh ngã lăn ra, rồi tiếp theo đó là bị nấm tay nấm đấm liên tục tuôn nện xuống như mưa trên người.
Hắn chỉ có thể ôm đầu, cuộn tròn thân mình lại, tận lực bảo hộ những phần thân thể yếu hại dễ tổn thương, chấp nhận trận mưa tay đấm chân đá kia.
Một cái chân đá đến, hắn nhịn đau ôm lấy, há mồm gào to lên.
" A......"
Âm thanh kêu gào thê thảm nghe kinh thiên động địa, chỉ sợ mọi người trong cả Đỗ phủ đều nghe được.
‘Phanh’ một tiếng nổ, cửa phòng bị ai đó mạnh mẽ mở tung ra.
" Các ngươi làm gì?"
Một âm thanh nổ bùng như tiếng Sấm vang to chợt gào hống lên, làm cho tất cả mọi người trong phòng đều hỏang sợ.
Là giọng nói của ‘Nữ tuyển thủ tiền đạo’, có người cứu mạng rồi!
" Tỷ tỷ cứu mạng......"
Hà Tiểu Vũ lập tức buông tay đang ôm cái chân kia ra, ôm lấy đầu mình co rút người rên rỉ lăn qua lăn lại trên mặt đất, hai mắt trắng dã, sau đó hai chân hắn đạp đạp giãy giãy, rồi bế khí giả chết.
Chẳng qua miệng kia cổ tình kêu gào cứu mạng nhưng lòng thì phi thường không phục không thoải mái, cái tên bị hắn giáo huấn kia khẳng định thê thảm, nhưng mà còn chưa có lóc thịt hắn ra, hắn thật may mắn mà.
Hà Tiểu Vũ chợt nhớ đến những chuyện giang hồ hành hiệp thời cổ đại, chỉ tòan là nghe nói đến ‘Vương tử cứu Công chúa, Anh hùng cứu Mỹ nhân’, xem ra phen này hắn đã biến thành ‘Khủng long cứu Anh đẹp trai’ mất thôi! Nghe mà tóat mồ hôi!
‘Tôn nhị nương, chúng ta......’
Có người mở miệng ra tính nói, lập tức bị bàn tay của ‘Nữ tuyển thủ tiền đạo’ bay ra tát cho một caí, bốp một tiếng, té ngã nằm dài trên đất.
Tôn nhị nương có thể xem như là tay chủ công của đội bóng rổquốc gia, hơn nữa khi nổi cơn thịnh nộ, này một bàn tay tung ra thật kinh nhân cường đại, nhìn xem tình trạng của vị bạn thân kia thì đã biết rõ rồi.
Cả miệng là huyết, nửa bên mặt thì chỗ lồi chỗ lõm, còn răng nơi cửa miệng thì sót mấy cây, hắc hắc, thích chỗ nào?
Nàng hai tay chống lưng, mày rậm dựng đứng, trợn mắt trừng trừng, thần tình đằng đằng sát khí, phủ ánh mắt nhìn hai tên gia nô khác, một bộ dáng như là ‘Nàng dâu hung dữ nắm quyền, người hầu kẻ ở khiếp uy cuối đầu’, làm cho ai gặp phải cũng phải sợ tới mức ‘đảm chiến tâm hàn’, lòng run rẩy tâm phát lạnh mà!
Mặt khác hai tên gia đinh kia vội vàng tỏ ra thông minh quỳ xuống khấu đầu," Tôn nhị nương, tiểu nhân biết lỗi rồi, xin độ lượng tha thứ cho tiểu nhân này một lần đi......"
Mẫu dạ xoa tôn nhị nương?
Mặc kệ có phải là cái kia ‘Mẫu dạ xoa tôn nhị nương’ như trong truyện Thủy Hử không, dù sao tuyệt đối biểu hiện uy mãnh như Lão Hổ.
Tôn nhị nương dùng tay tóm lấy một tên gia nô nói với vẻ hằn học dữ dằn, ‘Để Lão nương ta bắt gặp các ngươi khi dễ Tiểu Vũ một lần nữa, các ngươi sẽ biết, đợi mà ăn gia pháp đi, hừ hừ."
Trông giống như một tay đại nam nhân đang dùng một tay quắp lấy một con gà con, làm cho tên kia không cách nào nhúc nhích nổi, Hà Tiểu Vũ thấy mà tóat cả mồ hôi, chỉ sợ so với cái kia ‘Tôn nhị nương’ chính hiệu còn muốn lợi hại hơn gấp trăm lần.
Hà Tiểu Vũ đang nằm dài giả chết trên mặt đất thấy Tôn hai nương đi tới, liền kêu lên một tiếng rên rỉ nghe thật thống khổ.
Một tiếng rên rỉ này thật ra cũng không phải là giả bộ mà thành, toàn thân Hà Tiểu Vũ giờ này đau nhức muốn chết, xương cốt hắn như rã rời đi.
Mẹ nó, món nợ này ta đây ghi nhớ, Lão tử ta thề rằng, một ngày nào đó trả ngươi gấp hai!
‘Tiểu Vũ, ngươi không có việc gì chứ?’
Tôn nhị nương hơi có chút cố hết sức khom eo xuống, nâng hắn lên, sau đó giúp mang hắn đi hướng tới cái giường đằng kia.
Thần thái có vẻ quan tâm lo lắng cẩn thận tỉ mĩ lắm, làm trong lòng Hà Tiểu Vũ dâng lên niềm cảm kích bất tận.
Trương Hổ vừa rồi bị......
Vừa bị dần một trận thấy thiên hôn địa ám tối tăm mặt mày, mới vừa giãy dụa lọang chọang đứng lên, người còn chưa có tỉnh hẳn, bị Tôn nhị nương, mẹ ôi tát cho một cái thật nặng nề, lại té nằm trở lại chỏng ngược bốn chân hướng lên trời, thống khổ mà nằm đó rên rỉ.
Tôn nhị nương giúp đỡ Hà Tiểu Vũ nằm xuống, phi thường quan tâm hỏi han thương thế của hắn, lúc sau, thế hắn dịch được bị tử, ác hung trừng mắt mà cảnh cáo đám người Trương Hổ bọn họ một vòng, mới ‘long hành hổ bộ’ ầm ầm mà rời đi.
Bị tôn hai nương dọa nạt như vậy, Trương Hổ có gan bằng Trời cũng không có dám tìm hắn gây phiền toái, ngoan ngoãn mà leo lên giường gối đầu như muốn ngủ.
Còn cái tên kia bị Tôn nhị nương tát cho một bàn tay tới nổi rơi rụng đi mất vài cái răng đang được băng bó, đang lấy tay ôm lấy hai gò má mà rên tỉ, chọc giận Tôn nhị nương, chỉ có tự nhận lấy phiền phức mà thôi.
Mấy tên gia hỏa này xem ra rất e ngại Tôn nhị nương, xem ra Tôn nhị nương tại bên trong Đỗ phủ có điểm nho nhỏ đích quyền lợi mà?
Đừng đánh giá nàng qua bộ dạng hung ác xấu xí bên ngòai, thật ra Tấm lòng nàng cũng tốt lắm, nếu không có nàng, thì Hà Tiểu Vũ không bị mấy tên gia hỏa này đánh chết cũng bị đánh cho tàn phế.
Hà Tiểu Vũ tự đáy lòng cảm kích Tôn nhị Nương không thôi, đồng thời cũng đã kết hận thù cùngbốn gã kia.
Cả người thì đau đớn, bụng lại đói đến đầu váng mắt hoa bảo làm sao Hà Tiểu Vũ ngủ cho được, chính là toàn thân xương cốt đều như muốn tan rã, không có một tia khí lực, chỉ có thể nằm đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, trong phòng một mảnh tối đen, dù sao Trương Hổ cùng mấy tên gia hỏa kia đã phát ra âm thanh ngáy đều đều lạc vào trong mộng mị.
Chỉ sợ đã là qua nửa đêm rồi?
Hà Tiểu Vũ giãy dụa xuống giường, trong bóng đêm đi ra khỏi phòng.
Nương theo ánh sáng mông lung của ánh trăng, hắn hướng phương hướng của phòng bếp mà đi đến.
Cả ngày không ăn cái gì, đã đói bụng muốn chết, chỉ mong trong phòng bếp còn có cái gì có thể ăn mà gặm đỡ cho đỡ đói.
Ai, khi không gặp tòan chuyện không hay ho, đầu năm nay lưu hành xuyên qua không gian, không rơi vào nơi nào đó không phú cũng quý một chút, hay là đế vương thân phận gì gì đó như trong những truyện từng xem qua, sao lại gặp phải tòan chuyện không hay ho này chứ?
Bán thân là nô cũng có thể xem như, chỉ một chữ mà thôi, thảm!
Cái con bà nó mà, lão tử nhất định phải trở thành loại người phi thường kiệt xuất mới được!
Chính trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên một cái móng vuốt lạnh như băng bắt lấy chân hắn, làm hai chân hắn mềm nhũn, ngã té ngồi trên đất.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK