Con người sống trên đời phải có mục đích, đáng tiếc Bạch Kỳ không nằm trong số đó. Hắn bỏ đi vì hắn cảm thấy nhàm chán, hắn đi ngay từ đầu đã không có tí mục đích nào cả. Dọc đường, Bạch Kỳ không ít lần gặp gỡ những kẻ phấn đấu tới chết vì mục đích của mình.
Lúc trước, hắn hay bị Triệu Quang trêu chọc là kẻ nhàm chán, kẻ vô loại. Khi đó Bạch Kỳ chỉ trầm mặc, không phản bác, hắn biết lời nói của Triệu Quang không hề sai. Bạch Kỳ là một lãng khách lang thang không có mục tiêu, cuộc đời của hắn chỉ là những chuỗi sự kiện vô định đan xen vào nhau.
“Ta đã bị ngươi lừa” Đạm Tiên lắc đầu thở dài, hơi thở của cô vẫn không hề yếu đi tí nào. Bạch Kỳ rút bàn tay mình ra khỏi lồng ngực Đạm Tiên, nhìn những giọt máu đỏ đang chảy trên tay của hắn, Bạch Kỳ thậm chí cũng không thèm nhíu mày.
“Ngươi không phải là người đầu tiên bị ta lừa” Bạch Kỳ đạp Đạm Tiên văng ra phía sau, vết thương từ lồng ngực của Đạm Tiên không ngừng chảy ra máu tươi. Đạm Tiên phủi quần áo đứng dậy, sắc mặt cô vẫn bình thản, dường như vết thương lớn trên ngực chả mấy đau đớn.
“Thật sự, ta không thể nhìn thấy chút thương cảm của ngươi sao? Như ánh mắt của ngươi với cô gái vừa chết trên thuyền, lúc đó và cả bây giờ, thái độ của ngươi thật khác người” Đạm Tiên vọt tới, hành động của nàng không chậm mà còn nhanh hơn trước mấy lần, Đạm Tiên không toả ra đau đớn tí nào cả, chỉ phất mạnh tay là có thể khiến Bạch Kỳ văng ra xa.
Đạm Tiên phi tới, hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng hoá thành hai chưởng đánh vào lồng ngực Bạch Kỳ. Mà Bạch Kỳ cũng đồng thời dùng Nhẫn Tâm Trảo khoét vào vết thương trên ngực Đạm Tiên. Sau đó hắn tiếp tục đánh vào đầu nàng, Bạch Kỳ nhăn mặt, Đạm Tiên quả là một đối thủ khó xơi, tuy không có võ công cái thế, nhưng tu tiên thật sự khiến Đạm Tiên trở thành một nhân vật nguy hiểm.
“Sự khác biệt về giai cấp, ta không phải là người có thay đổi. Mà nếu có thể ta cũng không muốn làm” Bạch Kỳ lui ra phía sau, khoé miệng chảy ra máu tươi, ban nãy một chưởng của Đạm Tiên đã hoàn toàn đánh bại Bạch Kỳ. May mắn là nhờ vào dòng năng lượng còn dư trong cơ thể, Bạch Kỳ đã hoàn toàn hoà tan luồng khí mát của Đạm Tiên, cơ thể Bạch Kỳ không yếu đi mà còn trở nên ổn định hơn.
“Tiếc nhỉ, nếu ta không có ước muốn làm tiên, có thể ta đã về dưới trướng Vô Thương, hoặc là ngươi, nếu ngươi muốn khởi quân nổi dậy” Đạm Tiên chỉ nhàn nhã nói, nhưng sắc mặt của cô đã trắng bệch, Bạch Kỳ biết nếu mình cứ tiếp tục thì người chiến thắng cuối cùng sẽ là hắn.
Bạch Kỳ tôn trọng Đạm Tiên, không phải chỉ vì lý tưởng của cô ta, mà còn vì sức chịu đựng kinh người của Đạm Tiên. Hai người cùng xông tới, lúc này không có chiêu thức nào đến từ cả hai nữa, chỉ đơn giản là hai chưởng đánh thẳng vào nhau. Bạch Kỳ khéo léo cong vai giảm bớt lực chưởng, nhưng vẫn bị luồng khí mát từ tay Đạm Tiên làm cho tê liệt cả cánh tay.
Về phần Đạm Tiên, một chưởng của Bạch Kỳ trực tiếp khiến nàng phun một ngụm máu to. Mồ hôi bắt đầu dễ dãi chảy trên trán và lưng của Đạm Tiên. Nàng lui ra phía sau, lưng chạm vào tường, khiến cho mấy bức tranh treo trên tường rơi xuống đất, trâm cái tóc của Đạm Tiên rơi ra, khiến mái tóc dài của Đạm Tiên xoã ra mặt đất.
Đạm Tiên nhặt lấy cây trâm dưới đất, lúc này nó đã gãy ra làm đôi. Tay Đạm Tiên đầy máu tươi, nhuộm đỏ cả cây trâm vàng, Bạch Kỳ cũng không tiến công nữa, chỉ lẳng lặng quan sát Đạm Tiên. Chỉ thấy Đạm Tiên liên tục thở dài, ánh mắt thất thần không biết đang nghĩ gì.
“Gia tộc họ Đạm có thể vững vàng tồn tại nhiều năm như vậy, không chỉ vì tiếng đàn hay đi. Nghe đồn họ có mười hai chiêu ám khí, cả đời chỉ truyền cho người đứng đầu gia tộc. Tuy gia tộc đã bị diệt, nhưng ta không nghĩ mấy chiêu ám khí đó cũng bị thất truyền đi” Bạch Kỳ chậm rãi nói, Đạm Tiên không nói gì cả, chỉ vung tay.
Bạch Kỳ thấy một cơn gió thổi ngang tai mình, trên má của hắn đột nhiên chảy ra một vệt máu. Hai mảnh trâm gãy trên tay Đạm Tiên chỉ còn một, mảnh còn lại đang cắm thẳng vào một bức tranh treo trên tường. Bạch Kỳ lấy tay lau máu, hắn tin rằng, nếu Đạm Tiên muốn thì mảnh trâm đó đã cắm vào trong cổ họng Bạch Kỳ.
“Cây trâm đó cũng là gia truyền, đời đời Đạm gia chủ yếu chỉ sống nhờ con hát. Tuy rằng không phải lưu lạc tới mức phải làm kỹ nữ nhưng thật ra cũng chẳng khác là bao. Nói đúng hơn, gia tộc của chúng ta sống nhờ đàn bà, nhưng cũng như bao người khác, chúng ta không công nhận sự thật đó. Thế là, họ chỉ truyền cho chúng ta một cây trâm, một bài nhạc, xem như là an ủi, chứ thật sự hai thứ đó chẳng có giá trị gì” Đạm Tiên đứng dậy, da dẻ của Đạm Tiên tái nhợt, thứ duy nhất còn sáng là đôi mắt sâu thăm thẳm kia.
“Giờ ta đã hiểu lý do tại so người kia không dẫn ta theo. Ta vẫn còn lưu luyến phàm trần này quá, trong đầu ta ngày nào còn nghĩ tới việc ta là người của họ Đạm, hay việc phận nữ nhi trong thiên hạ khổ đau khôn xiết, thì ngày đó ta vẫn là người phàm. Duyên phàm chưa đứt thì chưa thể thành tiên, ngày hôm nay. Trâm gãy, phàm duyên đã đoạn, mà ta, cũng đã hiểu thế nào là tiên nhân” Đạm Tiên ho khan, khí thế xung quanh nàng bất chợt thay đổi.
Bạch Kỳ mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, từ trong người Đạm Tiên toả ra một loại áp bức khó nói bằng lời. Ánh mắt Đạm Tiên sáng lên, gió xung quanh tự nhiên nổi lên. Cơ thể của Đạm Tiên phát ra một luồng khí mát bao bọc nàng lại, vết thương trước ngực Đạm Tiên xuất hiện nhựng tơ máu tự liền lại theo tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Dưới chân của Đạm Tiên xuất hiện một vòng tròn màu trắng, vòng tròn này đang xoay tròn với tốc độ chóng mặt. Đạm Tiên bất giác nở một nụ cười thoải mái, sau cùng nàng đã đạt được cảnh giới mà bấy lâu nay Đạm Tiên tìm kiếm.
“Thì ra đây chính là Luyện Khí Cảnh trong truyền thuyết. Đạm Tiên này đã trở thành một tiên nhân chân chánh rồi” Đạm Tiên vui vẻ nói, giọng nói của Đạm Tiên khiến cho Bạch Kỳ lạnh sống lưng. Tiếu Lãng không đề cập tới tu tiên nhiều, nhưng quả thật Tiếu Lãng từ ghi lại, những tiên nhân Tiếu Lãng thấy có một vòng khí xoay tròn dưới chân.“Tiểu thư, đột nhiên gió nổi lên lớn quá, có cần muội vào trong kia chăm sóc cho tiểu thư không?” Kiêm Lan thấy cửa sổ va đập liên hồi thì nói vọng vào, không hiểu thời tiết gặp vấn đề gì nữa, trời đang yên lành tự nhiên nổi lên gió to, thật làm cho người ta khó đoán.
“Kiêm Lan, từ ngày mai, muội được tự do. Tài sản của ta tích cóp, trở thành của nàng” Đạm Tiên nói vọng ra, bàn tay thon gọn của nàng mân mê những giọt máu đào chảy ra từ vết thương của mình, khí thế của Đạm Tiên không giảm mà tiếp tục tăng mạnh, chỉ có điều da dẻ của nàng vẫn không thể nào trở lại hồng hào như cũ.
“Giờ không lao lên thì không còn cơ hội nào để lên cả” Bạch Kỳ cắn răng thầm nghĩ, sau đó hắn nhảy vọt tới, hai bàn tay nhắm thẳng tới miêng vết thương của Đạm Tiên, phút chốc Bạch Kỳ cảm thấy cả cơ thể mình như chậm lại, chỉ có ánh mắt là còn nhanh nhẹn như cũ.
Bàn tay của Bạch Kỳ đã chạm gần tới Đạm Tiên nhưng cô ta vẫn không di chuyển, ngay khi bàn tay của Bạch Kỳ vừa chạm vào da thịt lạnh ngắt của Đạm Tiên thì cả cơ thể của Bạch Kỳ bật ra như một con diều đứt dây. Bạch Kỳ có ảo tưởng cơ thể mình bị một lực lượng vô hình xâm nhập vào trong từng đoạn kinh mạch.
Trong phút chốc, kinh mạch Bạch Kỳ căng ra, hai mắt hắn mờ dần. Bạch Kỳ văng ra ngoài cửa sổ, rơi xuống sông. Đạm Tiên không nói không rằng gì cả, cô cũng leo ra ngoài cửa sổ nhảy xuống dưới. Bàn chân của Đạm Tiên chạm lên mặt nước, nhẹ nhàng như một chiếc lá rụng, Đạm Tiên đạp trên mặt đất, đi mất.
Đạm Tiên đi giữa một rừng những con thuyền hoa, trông chả khác gì một tiên nữ giáng trần.
………….
“Tử Hà Sa”
Cùng lúc đó, trong một gian thuyền nhỏ. Một tên có khuôn mặt lạnh lùng hét to. Từ tay của hắn, mấy hạt cát bắn ra với tốc độ cực kỳ nhanh. Những hạt cát lưu động trong không khí tạo cho người ta ảo giác đang có bão cát. Đống cát bao vây một người mặc áo xanh đang đứng dưới đất.
Hai tay của người này đã đầy máu, tuy nhiên khuôn mặt chẳng có gì là yếu thế cả. Khuyết Nguyệt dậm chân xuống đất, một cái ván gỗ bay lên trời che chắn Bạch Kỳ khỏi đống cát đang bay tới. Mấy hạt cát lại sắc bén tới kỳ lạ, cái ván gỗ bị mấy hạt cát làm cho vỡ tan nát, bay thẳng tới phía sau.
Khuyết Nguyệt lúc này đã nhảy lên, chưởng pháp của Khuyết Nguyệt lưu động trong không khí, khi Khuyết Nguyệt chưởng tới, một luồng nội lực tinh thuần từ tay hắn bắn ra, Tử Hà dùng thân pháp của mình nhảy sang chỗ khác, mà ở nơi hắn vừa đứng cũng xuất hiện hai vết tay thật sâu.
Khuyết Nguyệt vẫn không dừng tay, trong chốc lát đã tiếp cận được Tử Hà, bàn tay Khuyết Nguyệt đặt trên bụng Tử Hà. Lòng bàn tay của Khuyết Nguyệt nóng lên, Khuyết Nguyệt vỗ mạnh khiến cho Tử Hà bay ngược về đằng sau, lưng đập vào đất trong vô cùng khó khăn.
Mà trên tay áo của Khuyết Nguyệt không biết từ lúc nào đã dính đầy cát. Tử Hà vừa đứng dậy liền cười tươi, mấy hạt cát bất giác xiết lại, tay áo của Khuyết Khuyệt bị xé rách, hai cổ tay cũng nhượm đầy máu tươi. Khuyết Nguyệt vẫn giữ sắc thái lạnh lùng của mình, bàn tay đưa lên cao, hai thanh phi đao từ trong tay áo bay ra bắn thẳng về phía Tử Hà.
Tử Hà nhíu mày toan né tránh, nhưng hắn nhận ra bụng mình đau nhói, Tử Hà chỉ có thể cắn răng xoay sang một bên khiến cho phi đao ghim vào bả vai Tử Hà.
Khuyết Nguyệt đưa hai tay để sát bên hông, thần thái nhẹ nhàng như một làn mây.
“Nội lực, phải tinh thuần”
Khuyết Nguyệt nhàn nhạt nói, hai bàn tay của Khuyết Nguyệt ngày càng nóng lên.