Mục lục
[Dịch]Khoa Kỹ Vấn Đạo - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khói từ miệng ly nước bay mãi lên cao tới khoảng năm mươi phân thì mới bắt đầu chầm chậm tan ra lan tỏa vào không gian xung quanh.

Sau giây lát những tiếng nghị luận dồn dập vang lên:

- Ôi chao, mùi này dễ chịu quá!

- Thơm thật, rốt cục đây là thứ đồ uống gì vậy?

- Chẹp chẹp… tôi thật không kìm được cảm giác muốn uống thử rồi.

- …

Thủy Tiên lúc này là người đứng gần ly nước nhất, nàng cũng không kìm được xúc động muốn cầm lên ly nước có màu sắc đẹp mắt đang sóng sánh ngát hương kia mà nhấp thử một ngụm xem hương vị ra sao. Có điều thấy Lý Đông chưa làm ra phản ứng gì nàng cũng đành nhẫn nại kiềm chế xuống.

Và cũng không để mọi người phải chờ đợi lâu, ngay sau khi quan sát thấy phản ứng cần thiết đã kết thúc, Lý Đông đưa tay cầm lại ly chứa đồ uống mà tự thân nó đã thông qua phản ứng tỏa nhiệt để trở nên mát lạnh. Hắn dùng hai tay đưa tới trước mặt Thủy Tiên, phong thái rất tự nhiên mỉm cười:

- Chị Thủy Tiên, đây là ly cocktail Mojisto có hương vị rất đặc biệt được pha chế để dành tặng riêng cho chị. Hi vọng rằng sau khi thưởng thức, chị sẽ yêu thích nó. Chúc chị sinh nhật vui vẻ!

Khẽ đưa tay nhận lấy ly nước từ tay Lý Đông, Thủy Tiên dùng đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tính thưởng thức mà nhìn hắn đánh giá. Người thanh niên trước mắt này quả thật tinh hoa nội liễm, bề ngoài không hề tỏ vẻ phô trương nhưng bên trong lại trí tuệ và tài hoa đến kỳ lạ. Sự xuất hiện của hắn hôm nay đã mang tới cho Thủy Tiên và khách quan đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác theo đó khiến buổi sinh nhật của nàng trở nên thú vị và phong phú hơn rất nhiều.

Cuối đầu nhìn ly cocktail một chút, Thủy Tiên mỉm cười:

- Lý Đông, Cảm ơn em! Thú thật, chị rất ấn tượng với món quà này đấy!

Dường như lại không chịu được sức hấp dẫn từ ly nước và sự dài dòng khách sáo của hai người Thủy Tiên, Vũ Cương đứng một bên lên tiếng giục dã:

- Này Thủy Tiên, cậu nhanh thử xem hương vị thế nào. Nếu không thì để mình thử trước cho!

Thủy Tiên che miệng cười:

- Hi hi… này Vũ Cương, đây là quà sinh nhật của mình nha, nào có đến lượt cậu! Được rồi, để mình thử xem sao.

Nói đoạn Thủy Tiên nâng ly nước lên, hé cặp môi anh đào xinh xắn khẽ nhấp một ngụm.

Ngay khi những giọt nước đầu tiên chạm vào đầu lưỡi, một sự thanh mát và sảng khoái kỳ lạ lập tức từ trong miệng bốc lên trên đầu rồi lan tỏa xuống toàn thân, Thủy Tiên cảm giác thứ nước uống này như đang tan thành khí thấm vào thân thể mình vậy. Một trải nghiệm chưa từng có khi nàng dùng các loại đồ uống khác trước đây! Thực sự là vô cùng đặc biệt!

Vũ Cương đứng một bên thấy Thủy Tiên sau khi uống xong thì chỉ mở to đôi mắt mà đứng ngây ra một chỗ thì dồn dập lên tiếng:

- Này… này… Thủy Tiên? Thế nào rồi?

Thủy Tiên không có trả lời hắn, tiếp tục 3U8mowx đứng ngây ra. Mãi cho tới một lúc sau, mới thấy nàng nhúc nhích cầm ly cocktail nâng lên trước mặt thì thào:

- Thật là một thứ đồ uống đáng kinh ngạc! Có lẽ nó không đơn thuần chỉ là một loại đồ uống nữa! Cứ như tiên tửu vậy!

Lời nói của Thủy Tiên không quá lớn nhưng do tất cả mọi người đang hết sức chú ý nên đều có thể nghe rõ lời của nàng.

Nghe xong nhận xét này, Lý Đông mới tạm yên tâm. Thú thực đây cũng là lần đầu tiên hắn căn cứ theo phương pháp và kinh nghiệm ghi lại trong viên pha lê để chế biến ra một ly Mojisto nên đến chính bản thân hắn cũng còn không biết hương vị thực tế của nó là như thế nào. Có điều bây giờ cứ nhìn biểu hiện của Thủy Tiên thì Lý Đông cũng biết có vẻ tay nghề của hắn cũng không quá tệ, không làm mất đi uy danh của loại đồ uống này.

Vũ Cương khi này thì đã không thể tiếp tục nín nhịn, theo đó hắn nhìn Thủy Tiên cầu xin:

- Này, Thủy Tiên! Mình thử một chút được không?

Nghe tới đây, Thủy Tiên vội rụt tay lại liếc mắt nhìn Vũ Cương từ chối nói:

- Ly này mình uống rồi mà!

- Ồ… Thủy Tiên, chúng ta là bạn thân mà, mình không ngại uống chung ly với cậu đâu!

Thủy Tiên vẫn lắc đầu:

- Uhm… Cậu không ngại nhưng mình ngại!

- Nếu vậy, hay là cậu san cho mình một ít đi! Thế nào?

Thủy Tiên buồn cười nhìn bộ dáng lạy lục van xin của Vũ Cương, cũng không tiện từ chối hắn hơn nên nàng đành gật đầu:

- Được,vậy mang ly lại đây!

- Ha ha… Thủy Tiên! Yêu cậu nhất!

Vũ Cương hý hửng lao tới bàn nước cầm vội lên một ly thủy tinh rồi chìa tay đưa tới trước mặt Thủy Tiên.

Mặc dù thật có chút không đặng nhưng Thủy Tiên cũng hào phóng chia một nửa ly nước cho hắn.

Nhận xong phần mình, không kịp mời ai, Vũ Cương vội vàng nâng cốc nhấp một ngụm lớn…

Hai mắt hắn trợn trừng, chân tay có chút rung rẩy…

Đó là phản ứng khoa trương của Vũ Cương ngay sau khi được thưởng thức ly nước. Tương tự như Thủy Tiên, Vũ Cương cũng mất một hồi mới có thể thoát ra được cảm giác tuyệt diệu khó tả để mà thảng thốt hét lên:

- Trời ơi, thứ nước gì thế này? Tuyệt! Quá tuyệt! Tuyệt đến không thể tưởng tượng được!

Vũ Cương khoa tay múa chân để diễn tả tâm trạng của mình có điều ngay khi nhận ra ánh mắt thèm muốn của những người xung quanh, hắn mới ý thức được sắp có điều không ổn vội vàng dùng cả hai tay giữ cốc rồi lùi dần, lùi dần về phía sau, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

Nhưng mọi thứ đã không còn kịp… Lập tức những bóng người lao theo bám lấy hắn:

“Vũ Cương, chẳng phải mày vẫn muốn mượn con xe Maserati của tao sao? Cho tao một nếm thử ly cocktail một chút, tao cho mày mượn nó cả tuần!” – “Biến đi! Ai nói tao cần con Maserati ghẻ của mày! Hão huyền!”

“Vũ Cương, chẳng phải mày cần thông tin em gái họ tao sao, tao tìm lại được số nó rồi. Thế nào người anh em, mời nhau chút nước có thể chứ hả?” – “Hừ hừ… Lượn! Lượn! Gái gú có ích gì, hại thân hại thận, mày dụ dỗ nhầm người rồi”

“Vũ Cương, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ mà! Hồi đó mình toàn chơi trò cởi chuồng búng chim đó. Mày xem ta thân nhau như vậy có đồ tốt thì nên chia sẽ chứ nhỉ?” – “Đi chỗ khác chơi đi, tao nhớ mày là ai đâu, thân thuộc quen biết gì mà nhận lung tung vậy?”

Phía nhóm bạn của Vũ Cương là cả một mảnh hỗn loạn. Về phần Thủy Tiên, tất nhiên là không có ai mặt dày đi tranh đồ uống với nàng. Do đó việc của nàng chỉ còn là tiếp tục lim dim nhắm mắt hưởng thụ thứ đồ uống kỳ diệu Lý Đông vừa pha chế. Theo đó, một cảm giác thư thái tràn ngập khắp cơ thể, tinh thần thể chất cứ như vừa trải qua một liệu trình spa, detox cao cấp vậy.

Và… mặc ai đó đang vô cùng dễ chịu, Trần Khanh khi này lại có cảm giác tức giận và ghen ghét muốn bùng nổ. Theo đó không thể chịu đựng hơn không khí ở nơi này, hắn cắn răng đứng lên lặng lẽ đi ra ngoài hút thuốc, âm thầm tính kế nên làm gì để Lý Đông rời khỏi người hắn theo đuổi.

Cứ như vậy chuyện ồn ào của Trần Khanh và Lý Đông qua đi thì cũng đã tới giờ tổ chức buổi tiệc.

Các công tác giới thiệu, chào mừng, cắt bánh, ăn tiệc nhẹ, biểu diễn ca nhạc… nối tiếp nhau dưới sự hướng dẫn chuyên nghiệp của MC nhằm chúc mừng chủ nhân buổi tiệc. Không khí khá sôi động, Thủy Tiên liên tục được các khách mời kéo đến mời rượu, mặc dù mỗi lần nàng chỉ nhấp môi uống không quá nhiều nhưng tích tiểu thành đại, tựu chung vào bụng cũng là không ít.

Buổi tiệc kéo dài đến gần mười hai giờ mới kết thúc. Cuối buổi tiệc là thời gian dành cho các vũ điệu sôi động với nhạc DJ nên mọi người cũng thấm mệt, theo đó sau khi chào hỏi Thủy Tiên, khách nhân lục tục ra xe. Tất nhiên trong số này, cũng không phải ai cũng sẽ trở lại nhà mình, trong những ánh mắt nhìn nhau ngầm hiểu, bọn họ lại đưa nhau tiếp tục tìm kiếm những cuộc phiêu lưu kỳ thú khác.

Khi này tại cửa quán bar,

Đình Hương vừa đưa tay dìu Thủy Tiên vừa quan tâm hỏi:

- Chị Thủy Tiên, tối nay cũng uống nhiều ròi ha. Chắc xót ruột lắm! Hay là mình đi sang khu phố cổ, ăn chút gì lót dạ đi!

Thủy Tiên khi này cũng cảm thấy bụng hơi đói, có điều liếc nhìn đồng hồ thấy cũng đã khuya, nàng có chút ngại ngùng nói:

- Thôi, khuya rồi. Em về đi kẻo chú thím lại lo!

- Hi hi… Chị yên tâm, em gọi điện cho ba mẹ rồi. Đi dự sinh nhật chị chứ ai khác đâu mà lo, cùng lắm em bám càng về nhà chị ngủ một đêm là được chứ gì.

- Nhưng… còn Lý Đông đây?

Lý Đông ở bên nghe nhắc tới mình thì lên tiếng cười:

- Uhm… em cũng cảm thấy hơi đói rồi. Vừa khéo Đình Hương lại đưa ra lời đề nghị này. Chúng ta đi thôi!

Thủy Tiên gật gù:

- Vậy được! Mà hai người đi tới bar bằng gì vậy?

Đình Hương nghe tới đây thì nhớ tới thái độ của tên bảo vệ lúc đầu tối, theo đó nàng xị mặt xuống tố với Thủy Tiên:

- Bọn em đi xe máy! Có điều xe phải gửi vào siêu thị bên kia. Chị nhìn xem khuya quá họ đóng cửa mất rồi. Chắc tối nay phải đi taxi về, mai mới qua lấy lại được.

Thủy Tiên nghe xong thì khá là ngạc nhiên:

- Ủa, chẳng phải bar có chỗ để xe riêng sao?

- Uhm… có thì có nhưng bảo vệ lại không cho vào?

- Sao vô lý vậy?

- Thì thế! Tên bảo vệ thấy bọn em đi bằng xe số nên nói láo rằng bãi gửi hết chỗ, bắt bọn em sang bên kia đấy! Bực mình ghê!

- Thế sao lúc đó em không gọi chị?

- Em cũng định thế nhưng Lý Đông nói là không cần chấp chuyện nhỏ này, tránh ảnh hưởng tâm trạng ăn tiệc cho nên…

Thủy Tiên nghe tới đây thì hiểu ra vấn đề, nàng cau mày nói:

- Được rồi, chủ bar này là bạn chị. Chị sẽ phản ánh lại việc này với họ, không để các em phải chịu oan ức.

Đình Hương lập tức vui vẻ trở lại:

- Hi hi… Chị phải cho tay đó biết tay mới được đó nha!

Thủy Tiên gật đầu khẳng định:

- Em yên tâm đi! Chị nói là sẽ làm!

Lý Đông đứng một bên bỗng cảm thấy có chút nổi gai ốc thầm than cho số phận của tên bảo vệ không may. Từ việc này hắn rút ra được một bài học sống còn trong đối nhân xử thế, đại ý của bài học này là “Ở đời, muốn yên thân, tốt nhất đừng đắc tội gì với phụ nữ, dù chỉ là nhỏ nhất cũng không được”

Ba người đang trò chuyện thì một chiếc BMW X5 rà rà đỗ lại. Bác tài xế lập tức đi xuống, vòng qua đầu xe, mở cửa trước và sau rồi nhìn nhóm Thủy Tiên nói:

- Cô Thủy Tiên, mời mọi người!

Thủy Tiên gật đầu, nàng để Lý Đông ngồi lên ghế phụ còn về phần mình thì cùng Đình Hương ra hàng ghế sau.

Ổn định chỗ ngồi, Thủy Tiên nói với lên phía trước:

- Bác Xuân, cho bọn cháu tới khu phố cổ nhé! Bọn cháu muốn ăn chút gì đó!

- Vâng, tôi biết rồi!

Chiếc xe BMV xi nhan ra đường sau đó theo con phố vắng tiến về hướng khu vực Hồ Lục Thủy.

Khi chiếc xe BMV vừa khuất bóng thì từ hướng bãi gửi một chiếc Mercedes đen bóng cũng lầm lũi đi ra. Người lái xe khẽ quay đầu lại hỏi:

- Anh Trần Khanh, bây giờ chúng ta đi đâu?

- Ra chỗ con Mai Lê đi, tao đang bực mình, cần phát tiết một chút!

Người lái xe nghe xong thì nhếch mép cười hiểu ý:

- Vâng! Vẫn là em sinh viên nhà ở phố cổ hôm trước phải không anh?

- Ừ! Nó đó!

- Dạ, em biết rồi!

Nói xong, chiếc Mercedes gầm nhẹ ga, cũng theo hướng chiếc BMV khi nãy chạy nhanh rồi khuất bóng mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK