Sau khi đánh ngất tên Sói còm, Lý Đông lục lọi trên người hắn tìm được chìa khóa mở còng tay. Hắn nhanh chóng di chuyển về phía tên bắt cóc còn lại đang đợi ở góc tường, bằng thứ tốc độ như lưu tinh và một đòn đánh đơn giản, số phận tên này không khác là mấy so với tên Sói còm. Lý Đông nhanh chóng lôi hai tên này vào trong căn phòng vốn là dành cho hắn, lấy chìa khóa bên hông của bọn chúng, hắn cẩn thận khóa cửa lại sau đó ném chìa xuống con kênh nước gần đó. Xong xuôi, Lý Đông lập tức di chuyển dùng thị lực siêu quần bám theo vệt bánh xe mà tên chỉ huy để lại, hắn muốn biết mắt xích tiếp theo của chuỗi tặc cướp này là gì.
Trong lúc Lý Đông mải truy đuổi thì vào lúc này, tại văn phòng chỉ huy của Tư lệnh quân khu 3, Mã Lôi đang ngồi đợi sự xuất hiện của một người thủ hạ, người này chính là viên đội trưởng của biệt đội đặc nhiệm Thôn Lang – Lang vương Đinh Lực. Thôn Lang là đơn vị mà Mã Lôi bí mật thành lập nằm trực tiếp dưới quyền điều hành của hắn, đơn vị này có nhiệm vụ hoàn thành những nhiệm vụ tuyệt mật mà Mã Lôi giao phó. Đội trưởng của biệt đội, Đinh Lực là người lai mang hai dòng máu, Thái và Hoa. Tên này trước đây có một thời từng ngang ngang dọc dọc tại vùng tam giác vàng nhưng sau khi bị quân đội các nước hợp tác vây quyét, hắn đành chạy dạt sang bên này. Tại Đông Thành hắn được đại ca bang Thiên Long, là kẻ khá có số má thu lưu làm thuộc hạ thân tín.
Đinh Lực là một kẻ đầy máu lạnh lại mang trong mình một thân võ công xuất thần nhập hóa. Hắn lập nên danh tiếng trong giới giang hồ đất cảng bởi từng một mình hạ gục gần mười lăm chiến sĩ đặc nhiệm của lực lượng công an trong một lần bị vây bắt hàng lậu. Đinh Lực rất giỏi Muay Thái và nội công Thiếu Lâm, khi hắn kết hợp hai thứ này cùng kinh nghiệm lăn lộn chiến đấu nhiều năm thì gần như không gặp đối thủ. Kẻ nào đối chiến với hắn, thông thường khi bản thân còn chưa kịp phòng thủ thì đã bị những đòn đánh như sấm vang chớp giật của Đinh Lực ào ạt tung vào người vào mặt mà gục ngay tại chỗ. Đinh Lực không có thói quen để cho đối thủ còn cơ hội phục thù do vậy đa phần những ai trải qua chiến đấu với hắn, nặng thì mất mạng, nhẹ thì chấn thương nằm trên giường cả đời. Với những chiến tích vang dội, giới giang hồ tương đối nể sợ Đinh Lực, gần như không có ai dám ngay mặt thách thức, thậm chí ngay cả đại ca bang Thiên Long cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi. Danh hiệu Lang Vương cũng từ đây mà có, thể hiện cho sự máu lạnh và điên cuồng của người này.
Dưới sự giúp sức của Đinh Lực, Bang Thiên Long ngày càng manh động và táo tợn, những vụ áp phe hàng càng ngày càng lớn, địa bàn liên tục được mở rộng. Điều này dẫn tới mâu thuẫn lợi ích với nhiều bang phái khác, các cuộc thanh trừng đẫm máu thường xuyên diễn ra. Trước bối cảnh an ninh ngày càng phức tạp trên địa bàn, chính quyền đã không thể làm ngơ. Theo đó một chuyên án do Bộ Công an trực tiếp thành lập phối hợp với lực lượng đặc nhiệm của quân đội đã tiến hành vây quét với cường độ mạnh. Nhận thấy quyết tâm rất lớn trong việc lập lại ổn định của khu vực cùng với sự trấn áp quyết liệt của các lực lượng an ninh và quân đội, hàng loạt đại ca đành bỏ lại địa bàn, vượt biên lánh nạn, trong số này cũng có đại ca của bang Thiên Long. Về phần mình, Đinh Lực lại bắt đầu kiếp sống trốn chui trốn nhủi khắp nơi. Mã Lôi là kẻ có lòng riêng, lại là người phụ trách quân đội ở vùng này, từ lâu hắn đã biết tới năng lực của Đinh Lực. Mã Lôi đã âm thầm liên hệ và câu lưu Đinh Lực, dùng quyền lực của mình, rửa sạch vết tích lý lịch, thu phục Đinh Lực về dưới trướng. Từ đó thành lập nên biệt đội Thôn Lang gồm toàn những tay máu mặt trong giới giang hồ.
Chờ đợi quả là vô vị, Mã Lôi tìm trong ngăn kéo một bao thuốc, rút một điếu sau đó ném bao thuốc lên bàn. Những làn khói trắng dần tràn ngập căn phòng. Khi điếu thuốc đã cháy dần tới cán thì Mã Lôi nhận được điện thoại của trợ lý:
- Báo cáo anh, thiếu tá Đinh Lực đã tới!
- Uhm… Cho anh ta vào!
- Vâng!
Sau giây lát, Đinh Lực đẩy cửa ra.
Mã Lôi ngước mắt nhìn hắn rồi từ tốn hỏi:
- Thế nào rồi?
Đinh Lực không trả lời ngay, nhếch mép cười sau đó đi tới ngồi xuống ghế đối diện với Mã Lôi. Hắn đưa tay cầm bao thuốc trước mặt, rút ra một điếu châm lửa rít khẽ. Gặp biểu hiện của Đinh Lực, Mã Lôi nheo mắt nhìn tên thủ hạ trước mặt đánh giá. Mã Lôi thầm nhủ nhất định phải tìm cơ hội sửa trị và thuần hóa con thú hoang dã này hơn mới được.
Đinh Lực khẽ nhả ra một hơi thuốc rồi nói:
- Tài liệu đã tới tay, tất cả lưu trong ổ nhớ này. Thật giả nhờ anh xác định!
Đinh Lực lấy từ trong túi bên cạnh ra một bộ nhớ đẩy tới trước mặt Mã Lôi. Mã Lôi tiếp nhận sau đó nói:
- Uhm..làm rất tốt. Vậy Lý Đông xử lý thế nào rồi?
- Đang tạm nhốt lại chờ kết quả giám định của anh rồi mới xử.
- Ha ha… được!
Nói đoạn, Mã Lôi nhấc điện thoại lên bấm số gọi. Đầu dây bên kia tút một hồi dài rồi có người nhận máy:
- Alo, tôi nghe!
- Uhm… Xin lỗi vì đã làm phiền anh lúc đêm khuya. Tôi gọi để thông báo người và tài liệu đang trong tay tôi.
- Ha ha… tôi biết mình có thể tin được vào anh.
- Vâng… có điều với phần tài liệu lấy được, tôi vẫn cần có đơn vị chuyên môn đánh giá mức độ thật giả!
- Ha ha… tốt… tốt lắm. Tôi sẽ bố trí người trở về Đông Thành ngay trong đêm nay!
- Vâng! Vậy tôi cúp máy trước!
- Được!
Sau cuộc hội thoại, Mã Lôi quay sang Đinh Lực:
- Đinh Lực, cậu cứ trở về trước. Kết quả thế nào tôi sẽ thông báo cho cậu!
- Uhm…
Đinh Lực rít sâu một hơi cho cháy hết điếu thuốc rồi cầm mẩu thuốc còn lại dúi vào gạt tàn. Sau khi nhả ra một hơi mù mịt khói, hắn đứng dậy đi ra ngoài. Nhìn bộ dạng bất quy bất củ của Đinh Lực đã khuất sau cánh cửa, mắt Mã Lôi chợt lạnh lại:
- Hừ, đồ cặn bã xấc xược. May là ngươi đang còn giá trị lợi dụng với ta nếu không thì …
Trở ra khỏi khu quân sự, Đinh Lực bất ngờ nhận được điện thoại của đồng bọn, hắn bấm nhận máy rồi dùng chất giọng lành lạnh hỏi:
- Có chuyện gì?
- Đội trưởng, Lý Đông bỏ trốn.
- Kít…Rạt…rạt...rạt…
Tiếng lốp xe mài trên nền đườngn nhựa. Đinh Lực phanh gấp xe lại gầm lên:
- Cái gì? Mày nói lại?
- Dạ… Lý Đông bỏ trốn thưa đội trưởng!
- Cái… ĐCM… Một lũ ngu, sao hắn bỏ trốn được?
- Dạ… Sói còm và Sói sẹo bị hắn đánh ngất.
- Chết tiệt, lũ ăn hại. Nhanh chóng dọn dẹp rút lui ngay khỏi đó, đừng để lại dấu vết gì.
Đinh Lực ngắt máy rồi rồ ga lao gấp đi, khuôn mặt và ánh mắt đỏ lừ đầy vẻ tức giận. Đinh Lực vội vã đi thu dọn che dấu tàn cuộc nhưng lại không biết rằng hành tung của hắn từ khi vào trong doanh trại đến bây giờ lại không thoát khỏi sự giám sát của một bóng đen như u linh quỷ dị.Cho đến khi xe của Đinh Lực biến mất phía xa thì tại một bụi cỏ ven đường, không gian chợt nhiễu loạn chập chùng, một người bất ngờ xuất hiện. Người này chính là Lý Đông. Quả không ngoài dự đoán của Lý Đông, bọn người theo dõi và bắt cóc hắn là của cùng một tổ chức. Có điều vào lúc này, Lý Đông thật sự chưa tìm ra lý do hợp lý để giải thích việc Phùng Bân sẵn sàng mạo hiểm như vậy nhằm có được công nghệ pin của Công nghệ mới Đông Thành. Lý Đông biết muốn tìm hiểu điều này hắn cần tiếp tục bám sát và theo dõi theo từng chuỗi mắt xích, mà đối tượng trước mắt nhất chính là Mã Lôi.
Lý Đông đưa tay tìm tòi dưới gót giày, sau một lúc hắn lôi ra một thiết bị nhỏ. Đây là thiết bị nghe lén và ghi âm cực kỳ hiện đại được Trịnh Hoành lấy từ Bộ Công an đưa cho hắn. Nó bao gồm một bộ phận ghi âm truyền tin và một bộ nhận tin có gắn tai nghe.
Suy nghĩ một chút, Lý Đông quay thân trở lại doanh trại. Lý Đông dùng tốc độ đến mức cao nhất có thể, hắn vòng vèo theo một loạt các kiến trúc và điểm canh gác trước khi tới một thang máy có gắn mã bảo mật. Lý Đông lựa chọn đứng tại điểm mù của camera giám sát gần đó, bắn những hạt đá nhỏ về phía bảng phím treo trên tường. Hắn làm việc này là để nhập chuỗi số mà mình quan sát được khi vị trợ lý của Mã Lôi nhập để mở cửa cho tên chỉ huy đi vào. Sau một lúc, cửa thang máy mở ra, Lý Đông cũng không vội đi ngay vào. Hắn chờ cho tới khi thang máy tự động khép lại lần nữa, khoảng cách giữa hai cánh chỉ vừa bằng một thân người thì mới động thân. Ở tốc độ này, người giám sát camera cũng chỉ có thể cảm thấy như có một vệt nhiễu mỏng manh trên màn hình, hoàn toàn không xuất ra nửa điểm nghi vấn.
Thang máy chỉ dẫn xuống một tầng hầm duy nhất. Sau khi tới nơi, Lý Đông lập tức lao ra thám thính xung quanh tầng hầm này một vòng. Đây là nơi được xây dựng bí mật với nhiều gian phòng có công năng khác nhau chứa nhiều thiết bị được lắp đặt phục cụ công tác chỉ huy tác chiến. Ngoài lối thang máy đi xuống, căn hầm còn một số lối thoát hiểm dẫn theo nhiều hướng. Căn cứ trên bảng chỉ dẫn gắn trên cửa căn phòng, Lý Đông rất dễ dàng tìm được phòng của Mã Lôi.
Bây giờ đã là hơn nửa đêm, cả tầng hầm gần như không có mấy người. Ngoài Mã Lôi thì hiện chỉ có vài nhân viên mật vụ thi thoảng vòng quanh tuần tiễu. Lý Đông lựa chọn cho mình một vị trí thích hợp, âm thầm giám sát khu vực phòng làm việc của vị tư lệnh quân khu. Chờ đợi mất một lúc, Mã Lôi bất ngờ mở cửa đi ra ngoài, tiến về phòng vệ sinh gần đó. Lý Đông tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội này, chờ Mã Lôi khuất sau cánh cửa hắn lập tức đột nhập vào trong phòng đang không được khóa chốt. Vào bên trong, Lý Đông nhanh chóng gắn thiết bị theo dõi vào một vị trí không dễ phát hiện dưới bàn làm việc của Mã Lôi, một đầu kìm nhỏ từ thiết bị nghe lén cũng được Lý Đông bấm nối vào dây line điện thoại. Với thiết bị này Lý Đông thậm chí có thể nghe lén được cả nội dung cuộc hội thoại qua điện thoại. Xong xuôi hắn lại trở ra ngoài, ẩn thân vào một phòng chứa đồ lặt vặt gần đó. Ổn định, Lý Đông gắn tai nghe và bật chế độ ghi âm lên. Lý Đông biết nếu bọn chúng đã cần tới công nghệ pin như vậy hẳn sự vụ này rất là cấp thiết, Mã Lôi bây giờ còn chưa nghỉ ngơi như vậy là còn cần xử lý và liên hệ tiếp vụ việc này.
Mã Lôi sau khi đi vệ sinh đã trở về phòng của mình. Đúng lúc này có tiếng điện thoại reo. Hắn nhấc máy:
- Alo, tôi nghe!
Phía đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Đinh Lực:
- Lý Đông đã trốn thoát, anh Mã Lôi.
Nghe tới đây Mã Lôi có chút giận dữ quát lớn:
- Cái gì? Sao lại để hắn trốn được?
- Mấy tên ngu ngốc trong đội chủ quan bị hắn đánh ngất.
- Bọn họ không phải thân kinh bách chiến sao? Đến một tên thư sinh cũng không canh giữ được?
- Hừ, có vẻ tên Lý Đông cũng không phải chỉ có đầu óc, hắn còn có chút sức lực.
Mã Lôi trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Uhm… Việc này cũng chưa phải quá tệ hại, các anh lập tức dọn dẹp sạch dấu vết và biến mất ngay khỏi đó. Đừng để công an điều tra ra cái gì.
- Tôi cũng đang cho làm rồi. Thông báo với anh như vậy!
- Tôi biết rồi… Tút tút…
Mã Lôi ngắt máy, tựa lưng vào ghế. Có lẽ việc này phải làm nhanh hơn một chút mới được, tránh đêm dài lắm mộng. Nghĩ tới đây, hắn nhấc điện thoại lên quay số gọi cho Phùng Bân. Phùng Bân nhận máy:
- Mã Lôi. Người của tôi đã xuất phát rồi. chắc đầu sáng mai là tới. Anh không cần sốt ruột.
- Anh Phùng Bân, không phải vậy. Tình hình có chút biến. Lang Vương vừa gọi điện thông báo là Lý Đông đã chạy thoát rồi.
Đầu dây bên kia tĩnh lặng vài giây sau đó hỏi:
- Đã cho Thôn Lang rút êm chưa?
- Rồi thưa anh!
- Uhm… Tạm thời anh cho toàn bộ các thành viên tham gia vào phi vụ này ẩn thân thật kỹ, tuyệt đối đừng làm ra hành động gì khác. Kỷ nguyên mới cũng không có chứng cớ gì có liên quan đến chúng ta nên mọi việc cũng không nên quá lo lắng.
- Tôi biết rồi thưa anh.
- Uhm, đoàn tôi phái tới có cả người của phía bên kia. Nếu công nghệ đánh giá là có thể tin cậy, anh cứ giao lại toàn bộ tài liệu cho bọn họ mang về nước. Sức ép chạy đua chinh phục không gian của nước ta rất lớn, do vậy lãnh đạo đang rất cần những công nghệ này, không thể chậm chễ được.
- Anh yên tâm, tôi hiểu được điều này.
- Uhm! Vậy nhé! Bíp bíp
Điện thoại đã ngắt. Tại trong một phòng tối, nghe xong cuộc hội thoại này, Lý Đông lại đang vô cùng hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng ướt đẫm cả lưng áo. Hắn thì thầm:
- Trời ơi! Bọn họ là nói cái gì đây? “Chạy đua chinh phục không gian”, “Mang về nước”, “Nước ta”? Không lẽ nào Phùng Bân và Mã Lôi lại đều là gián điệp được bên kia cài tới? Bọn chúng lại có thể luồn lách sâu vào nội bộ quân đội và nắm giữ các vị trí cực kỳ chủ chốt như vậy ư. Quá là nguy hiểm rồi, bọn này không bị phát hiện ra thì chẳng phải là sớm dâng lãnh thổ cho đối phương sao? Không được, mình phải ngăn chặn bọn người này lại, sớm chặt đứt những cái vòi bạch tuộc của chúng, tiêu diệt những mối nguy hại này cho đất nước”.
Nghĩ tới đây, Lý Đông lập tức mang theo bộ ghi, theo đường cũ quay trở về mặt đất. Lý Đông cần phải thông báo sự việc này ngay cho Trịnh Hoành, hắn biết chỉ có ông ta mới đủ khả năng điều động các lực lượng để xử lý sự vụ tiếp theo, lôi những con rắn độc cực kỳ nguy hiểm này từ hang động ra ánh sáng. Đăng bởi: admin