Ánh nắng chiếu xuống căn nhà tranh, trên cửa sổ có một bông hoa mạn sa đỏ rực như máu, đung đưa theo từng cơn gió của buổi sáng. Trên chiếc giường gỗ khá rộng một nam tử đang nằm nơi đó, gương mặt ngủ yên bình mà thanh thản nhưng yêu dã cực kì. Bông hoa mạn sa run run, một vầng sáng bao lấy, bông hoa mạn sao biến mất và thay bằng một nữ tử mặc một bộ y phục đỏ rực, tà áo thêu hình hoa mạn đà la, gương mặt xinh đẹp cực hạn hé lộ, ba ngàn sợ tóc đung đưa theo từng cử động của nàng, tạo nên một cảnh yêu dã đến cực hạn. Tuy nhiên…
- Diệp ngu ngốc, dậy đi, dậy đi, ta đói…_ nàng chạy lại giường Lục Diệp đang ngủ bóp mũi hắn lại, thét lên. À, khi nàng mở miệng thì cảnh đẹp mất tiêu, mà chỉ muốn cho nàng im miệng lại. Và nàng đã quăng tư tưởng “hoa không cần ăn” ngày hôm qua
- Im miệng!_ hắn mở đôi mắt ti hí ra, không thấy gì dứt thoát nhắm mắt nghẻo đầu qua… ngủ tiếp
- Ngươi là con heo sao mà ngủ nhiều vậy_ nàng kéo chăn hắn qua một bên cứ tưởng hắn sẽ ngồi dậy mắng nàng một trận, nhưng không… nàng đánh giá thấp sức chịu đựng của hắn, hắn không quan tâm mà vẫn ngủ tiếp
- Ngươi! Ngươi! Làm ta tức chết_ nàng dậm chân, đôi môi bĩu ra, quay lưng chạy qua nhà Lý Đại thẩm kế bên than phiền
- Hahaha_ Lý đại thẩm che miệng cười, Châu nhi thật đáng yêu mà
- Châu nhi tỷ tỷ không biết nấu ăn sao?_ Bánh đậu xanh mở đôi mắt to tròn nhìn nàng, hai bàn tay che miệng nhỏ lại, không thể tin nhìn nàng
Khóe mắt run rẩy, nàng thật không biết nói sao, chỉ biết thật mất mặt, để một tiểu hài tử chê cười, giờ này nàng chỉ muốn đào một cái động chui vào
- Châu nhi, con muốn học nấu ăn không? Lý đại thẩm dạy con_ Lý đại thẩm dịu dàng cầm tay nàng
- Thật sao! Có làm phiền thẩm không?_ nàng mừng rỡ
- Không! Không!_ Lý đại thẩm cười cười, dẫn nàng vô bếp, chỉ nàng một số thứ cơ bản
Nàng quyết tâm nhất định nhất định sẽ nấu ra món ăn thật ngon cho hắn. Hắn nhất định sẽ khen rất kinh ngạc đây. Nàng chìm đắm trong cảnh hắn kinh ngạc, khen nàng nấu ăn ngon, rồi xin lỗi vì hôm qua chê bai thức ăn nàng thậm tệ mà hả hê. Nhưng ở gốc độ của Lý Đại thẩm thì chỉ thấy nàng đang hạnh phúc khi nấu ăn cho phu quân mà thôi
Trong khi đó, hắn mở mắt ra mò đường tìm chỗ đặt quần áo. Cố nhớ lại vị trí, tuy nhiên do chưa quen chỗ hắn đã va vào bàn ghế một vài lần
Rầm
Cửa bị một lực đẩy ra mạnh bạo. Một nông phu cầm trên tay cây gậy dài bước vào, thân hình ốm yếu, đen đúa bẩn thỉu, con mắt hếch lên đầy xấu xa
- Ngươi là người mới tới đây sao?_ tên kia gương mặt khinh khỉnh nhìn hắn, nhìn gương mặt yêu mị của hắn thì chảy nước miếng
- Phải ngươi là…_ hắn bình thản nói, thản nhiên như không có chuyện gì
- Ta là Ngưu Tam, ta đến đây nói với ngươi nếu muốn sống ở đây thì phải đưa tiền bảo kê_ Ngưu Tam liếc mắt hắn hắn, nuốt nước miếng_ nhưng… nếu ngươi không có tiền thì trả bằng thân thể cũng được, ta không ngại ngươi là nam nhân đâu hahahaha
Hắn cười một cách ô uế
Chân mày nhíu lại, Lục Diệp cảm giác thật kinh tởm, thật muốn móc đôi mắt hắn ra cho chó ăn
- Sao ngươi chọn cách nào? Hay là ngươi muốn chọn cả hai chứ, không sao không sao ta chấp nhận hết mà _ Ngưu Tam bước lại gần hắn, vương tay ra muốn chạm vào gương mặt của hắn khi bàn tay đen đúa bẩn thỉu của hắn sắp chạm vào thì một lực đạp mạnh vào bụng hắn, hắn văng ra ngoài
Vừa bị đạp vào bụng Ngưu Tam cảm giác lại, bị văng ra rớt xuống đất, hắn cảm giác xương cốt hắn như gãy ra làm đôi, phun ra một ngụm máu
- Ngươi may mắn lắm đó, ngươi sẽ trở thành người đầu tiên chết trên tay ta…_ hắn nói như thể đang giết một con kiến. sự thật hắn là một người cực kỳ tàn nhẫn, nhưng cũng cực kỳ thích che dấu bản tính này. Vậy nên, người trấn Mộc Lâm tuy thường xuyên hạ nhục hắn nhưng may mắn thoát khỏi vì họ chỉ chửi ngoài đường, hắn không thể ra tay.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK