Mưa dần dần nhỏ lại, thính lực Nam Ca rất tốt. Coi như là cách xa như thế nhưng cô vẫn nghe được lời của mấy người này.
Đương nhiên, trong lòng cô không hề có tâm tình áy náy gì. Vốn cô cũng là Zombie, lúc trước đám nhân loại này đối với cô đều chỉ là khẩu phần lương thực thôi.
Nói đến chuyện vì khẩu phần lương thực mà hao tâm tổn trí phí sức như thế, còn bị Zombie hiểu lầm. Trên thế giới này chỉ sợ cũng chỉ có cô thôi. Mặc dù hận không thể cứ như vậy rời đi, thèm mà quản đám quần chúng kia đi tìm chết nhưng động tác xuống đao của Nam Ca vẫn không ngừng lại.
Chiến đấu với cường độ cao như thế, ngay cả bọn họ được bổ sung tinh hạch cũng có thời điểm cạn kiệt sức lực. Nam Ca cũng không ngoại lệ. Cô hướng ra sau lùi vài bước, thanh đao trong tay vẫn còn vung qua. Mỗi một tế bào trong thân thể đều đang kêu gọi ầm ĩ muốn cô cho nghỉ ngơi.
Thậm chí Nam Ca còn xuất hiện cảm giác chóng mặt, chuyện này làm cho cô rất kinh hãi. Không được, trong lúc mấu chốt này nếu thật sự hôn mê, vậy nhất định sẽ bị đám Zombie này kéo đi!
Vì vậy Nam Ca cắn răng lại dùng sức lắc đầu, loại bỏ cảm giác buồn ngủ từ trong đầu mình ra ngoài.
"A!" Hai tay cầm đao, cô lại một lần nữa xông tới.
Giết giết giết, Nam Ca đã đỏ tròng mắt, tinh thần lực cũng được nâng cao đến cực hạn.
Những con Zombie rục rịch kia có thực lực kém hơn một chút đều do dự, lui về phía sau. Bọn chúng không dám đối mặt với đối thủ cường đại như Nam Ca. Mà Nam Ca, mũ bảo hộ của cô ở thời điểm vừa mới chiến đấu cũng không biết đã bị cô vứt đi đâu, một đầu tóc đen toàn bộ bị nước mưa làm ướt nhẹp, khuôn mặt trắng nõn đã có chút trong suốt.
Nam Ca muốn đuổi bọn chúng trở về trong nước nhưng mà sao cô lại cảm thấy mặt bằng của nước tựa hồ lại cao hơn lúc nãy không ít đây? Hơn nữa lũ lụt đang hướng tới căn cứ này mà vọt đến?
Trừng mắt nhìn, cô biết rõ chính mình không sai. Lập tức hét lên với tiểu Đường: "Nhanh đóng cửa căn cứ lại!"
Tiểu Đường mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn nhanh chóng đóng cửa, cũng chính là trong nháy mắt mới đóng cửa lại kia. Lũ lụt cũng đã hướng tới bên chân!
Nam Ca cắn răng nhảy lên một thân cây, vừa vặn Tân Vũ Hoa ở gần đấy. Cậu lại mạnh mẽ trợ sản thêm cho cái cây này cao lên mười mấy thước. Sau đó dùng dây leo kéo mấy người có dị năng chưa kịp chạy lũ lụt lên trên cây.
Nam Ca nhìn nước lũ mênh mông, nghe người trong căn cứ liên tục kêu gào nhau chạy, nắm chặt tay. Đám Zombie hệ thủy này điên rồi, chúng thúc giục lũ lụt cũng sẽ đánh chìm các con Zombie khác cơ mà.
Đó là một cơn lốc nước, đến mau tan cũng mau, chờ thời điểm đất liền lộ ra. Trên chiến trường rất nhiều Zombie đều bị cuốn đi nhưng trên bãi đất trống lại còn dư lại một con quái vật đen thùi lùi.
Quái vật này giống như một viên thịt heo, thân thể còn run lên một cái. Đây rõ ràng là vật sống. Mà tốc độ của nó ở trong nước bùn thật sự rất nhanh, thân thể nó bỗng nhiên nhảy lên hướng tới cây đại thụ mà đánh!
Người có dị năng trên tàng cây quyết định thật nhanh, tất cả đều nhảy xuống đại thụ. Nam Ca quay người lại, còn tặng cho viên thịt heo này một đao.
Vừa chém một đao như thế cô mới phát hiện cơ chế bên trong viên thịt này hóa ra lại là sinh vật nước!
Nói cách khác, đây cũng là động vật biến dị! Trận lũ lụt vừa quét qua kia không chừng chính là để nó xông lên bờ!
Tông Hạo Hiên ở thời điểm lũ lụt vọt tới, đã trực tiếp nhảy lên trên tường rào của căn cứ. Bây giờ anh ta cách Nam Ca rất xa nhưng cũng không do dự chút nào nhảy xuống tường rào, đi trợ giúp Nam Ca.
Nam Ca vốn cho rằng chính mình chém con quái vật này một đao thì nó nhất định sẽ bị thương. Ai biết, miệng vết thương nhanh chóng khép lại! Trên mặt vết thương bị bao vây bởi lớp da cá đen thùi, một chút cũng nhìn không ra dấu vết!
Hơn nữa thời điểm nó còn ở giữa không trung cũng đã mở mắt ra! Không phải là một đôi, mà là vài chục đôi mắt, trải rộng ở trên thân thể. Mắt nó đỏ bừng làm người ta sợ hãi.
Hơn nữa khiến Nam Ca cảm giác được kinh hãi là động vật biến dị này cũng không phải là chỉ đánh với mình. Trong ánh mắt nó phun ra rất nhiều nọc độc vẩy tới những người có dị năng khác!
Mà nọc độc mặc dù đã bị né tránh nhưng lại như có sinh mạng vậy, ở trên mặt đất lan tràn rất nhanh đã lan đến bên cạnh cửa chính của căn cứ mười bảy.
Chút nọc độc này có tác dụng ăn mòn cực kỳ kinh khủng, cửa chính của căn cứ mười bảy không gì phá nổi kia cứ như vậy mà bị hòa tan!
Sau đó là tường rào cùng các loại kiến trúc!
Tiểu Đường thấy mưa nhỏ hơn không ít nên đã bắt đầu thúc giục dị năng đi thiêu chút nọc độc này, ai biết nọc độc thế nhưng không hề sợ bị lửa đốt. Hơn nữa quả cầu đen kia có thể khống chế nước, không đợi tiểu Đường tiếp tục thúc giục lửa. Cột nước khổng lồ liền lao xuống, dập tắt tất cả ngọn lửa vừa sinh ra!
Đây còn không phải là chuyện khó giải quyết nhất, vốn là Nam Ca không tin thứ này tà môn như vật. Cô nhất định phải chém chết quả cầu đen này mới được, nơi nào nghĩ đến. Lúc cô né tránh nọc độc, một đao hung hăng đâm xuống. Quả cầu đen này thế nhưng phân chia ra thành rất nhiều quả cầu nhỏ, sau đó quả cầu nhỏ lại cấp tốc bành trướng!
Quả nhiên chỉ cần một chiêu này là ngăn cản được thiên quân vạn mã sao?
Thể lực của Nam Ca cũng dần dần bị tiêu hao sạch, có hai quả cầu nhỏ liên tục quấn quít lấy cô không thả. Nọc độc của chúng nó thật sự làm cho người khác khó lòng phòng bị.
Còn như những người có dị năng khác, khi bị nhiễm nọc độc. Tất cả đều trực tiếp hóa thành chất lỏng màu đen. Mấy người có dị năng đều liều mạng bảo vệ ở cửa chính căn cứ, mà ngay cả Nam Ca cũng phải chậm rãi lui trở về.
Những con Zombie kia trong một chốc lát chắc không thể về được. Nhưng mà ai biết trong biển rộng còn có sinh vật quỷ dị nào!
Chậm rãi những quả cầu đen kia phân chia ra ngày càng nhiều, dị năng cũng rất khó phát huy tác dụng gì ở trên người bọn chúng. Cộng thêm dị năng của mọi người thật sự đều đã tiêu hao sạch ở trận chiến trước, chỉ có thể không ngừng giằng co với đám cầu đen này.
Nam Ca một cước đá văng vài quả cầu đen, nói với Tân Vũ Hoa: "Các người tiến vào trong căn cứ trước đi, cửa chính để tôi đến thủ."
Đám dây leo của Tân Vũ Hoa cơ hồ là vừa đụng đến quả cầu đen đều sẽ bị ăn mòn, mà lực lượng tiêu hao cũng làm cho sắc mặt cậu càng thêm yếu ớt. Nhưng cậu vẫn ngoan cường nói: "Không được, tuyệt đối không thể để cho Nam Ca tỷ chiến đấu một mình!"
Vừa dứt lời, đám cầu đen vừa mới nãy còn ở bốn phía lêu lổng phun nọc độc thế nhưng giống như là thủy triều lui về phía sau mấy trăm mét. Sau đó chúng nó lại dung hợp thành một thể!
Nam Ca ở thời điểm bọn chúng lui về phía sau cũng đã vội vàng đi theo nhưng vẫn bị muộn một bước. Sau khi đám cầu đen dung hợp lại, nó thay đổi cao lên trăm thước, Nam Ca đứng ở phía dưới quả thực chỉ là con kiến nhỏ.
Tất cả mọi người cùng nhau hít một ngụm khí lạnh, không ít người có dị năng đều buông tha cho dục vọng mưu sinh. Thân thể con quái vật này không ngừng ngọa nguậy, Nam Ca biết rõ đây là nó đang muốn tạo ra một lớp nọc độc nữa.
Nếu quả thật bị nó đắc thủ, toàn bộ căn cứ đều sẽ bị ăn mòn hết. Vì vậy Nam Ca nhấc theo đao, mục tiêu là quả cầu to mà ra sức chém. Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa giúp đỡ lẫn nhau, cũng tiến hành công kích với quả cầu đen.
Ai có thể nghĩ tới, quả cầu đen này còn có thể mọc ra xúc tua. Trực tiếp nhấc hai người bọn họ lên, vứt ra ngoài gần ngàn mét. Nếu không phải là thân thể tố chất tốt thì một chiêu này cũng có thể ngã chết rồi.
Coi như là không chết thì bọn họ cũng bị thương rất nặng, không có cách nào tái chiến tiếp.
Nam Ca chặt đứt không ít xúc tua của cầu đen nhưng vẫn không tránh thoát một cái trong đó. Xúc tua mặn ngấy quấn ở ngang hông cô, giơ cô lên cao cao.
Ở độ cao mấy trăm thước, mọi phương hướng dưới đất trong mắt Nam Ca nhìn thấy đều đang lay động.
Trên quả cầu đen đã mọc ra đến mấy ngàn ánh mắt, toàn bộ đều nhìn chằm chằm Nam Ca. Sau đó Nam Ca liền phát hiện đỉnh đầu nó nứt ra một cái lỗ thủng to. Đỏ rực giống như một cái miệng rộng vậy.
Xúc tua mang theo cô, chuẩn bị đem cô nuốt vào trong bụng.
Hai tay Nam Ca còn có thể hoạt động, không ngừng mà cắt xúc tua. Nhưng rất nhanh đao của cô đã bị đoạt, hai tay cũng bị giam cầm lại.
Nam Ca chỉ có thể sử dụng tinh thần lực còn sót lại không nhiều của mình, điên cuồng xé rách tinh thần của quả cầu đen. Nhưng mà sinh vật biến dị này mặc dù thống khổ gào thét nhưng vẫn không chịu buông Nam Ca ra.
Cô nhìn thấy bản thân mình cách cái động to kia càng ngày càng gần, bởi vì miệng đều gắt gao bị ghìm chặt. Muốn kêu cũng không kêu được.
Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa nằm ở phía xa, ánh mắt cũng tan vỡ, gào thét:
"Nam Ca!"
"Không cần!"
Tim của những người khác trong căn cứ cũng đã nhảy vọt lên cổ họng, nước mắt tiểu Đường rơi xuống. Hai tay gắt gao che mặt mình.
Nam Ca đối mặt với tử vong, nói sợ hãi thì chi bằng nói là tiếc nuối chuẩn xác hơn một chút. Cô vừa mới đến Bắc Hải, dọc theo đường đi trải qua bao nhiêu đau khổ nhưng ngay cả mặt của Lệ Sâm cũng chưa nhìn thấy thế nhưng sẽ phải chết rồi.
Còn có, Tô Phương cùng Tô Hiển còn thiếu cô hai bữa khẩu phần lương thực đâu, Tông Hạo Hiên cũng thiếu một phần đấy.
Lại còn, nhân loại trong căn cứ mười bảy này cũng cực kỳ không biết tốt xâu. Cô vốn còn muốn đợi bản thân bức lui những con Zombie cùng sinh vật biến dị này rồi mới từ từ dạy dỗ mấy người này thật tốt.
Đến thời điểm đó chính mình liền vênh vang đắc ý đứng ở trước mặt bọn họ, ngẩng cao cái cằm lên trời bễ nghễ nói với bọn họ: Các người xem, bọn người các ngươi yếu như gà còn cần tôi bảo vệ các người đấy.
Nhưng mà những dự định này đều theo thân thể Nam Ca bị bỏ vào trong miệng quả cầu đen. Cô biết rõ, chắc mình sẽ không nhìn thấy những cảnh tượng kia rồi.
Sau khi nuốt cô xuống, quả cầu đen rất nhanh ngậm miệng lại. Trong tầm mắt Nam Ca cũng chỉ còn một mảnh hắc ám.
Nọc độc trong cơ thể nó còn ở trong bụng, Nam Ca có thể cảm nhận được đám nọc độc này di động, quả cầu đen này muốn ăn mòn mình!
Nam Ca nhắm mắt lại, gần như không thể nhận ra thở dài một hơi. Lệ Sâm, tôi không thể hoàn thành ước định với anh, không có ở Bắc Hải, ngoan ngoãn mà chờ anh tới rồi. Về sau nếu mà anh biết tôi đã chết, không biết sẽ là vẻ mặt gì đây.
Trong chớp nhoáng này, mũi Nam Ca thế nhưng có chút chua xót. Đó là lần đầu cô có cảm giác muốn rơi lệ.
Ngay tại lúc nọc độc lập tức muốn bao trùm thân thể Nam Ca, cô bỗng nhiên cảm giác được quả cầu lớn này rung động một cái, sau đó gào thét giằng co.
Âm thanh thê lương vang vọng bên tai Nam Ca, tinh thần lực yếu ớt của cô phát giác có người đang công kích quả cầu này. Mà thời điểm người đó đang công kích, anh ta còn tê tâm liệt phế hô: "Nam Ca đâu? Mày trả lại Nam Ca cho tao!"
Ý thức Nam Ca dần dần mơ hồ, nghĩ thầm, giọng nói của người này sao lại giống Lệ Sâm đến thế.
Đang công kích quả cầu đen biến dị xác thực là Lệ Sâm, nhưng lại không giống với Lệ Sâm mọi người nhận biết.
Tất cả mọi người bị phương thức chiến đấu cường hãn của anh làm khiếp sợ đờ người, kể cả Tông Hạo Hiên và Tân Vũ Hoa lẫn Doãn Húc Trạch đi theo anh đến đây.
Thời gian trở lại hai phút trước, Lệ Sâm trơ mắt nhìn quả cầu đen kia nuốt Nam Ca vào bụng liền điên cuồng.
Không có ai nhìn thấy anh làm như thế nào mà vọt tới bên cạnh quả cầu đen kia, giống như là không gian xuất hiện trạng thái vặn vẹo, ngay lập tức anh cuồng bạo liên quan đến thân thể quả cầu đen cũng rầm rầm nổ tung!