Lời của Lệ Sâm khiến tâm tư nhỏ kia của Nam Ca bị vạch trần, nhân tiện đánh thẳng có xuống đáy cốc luôn.
Nam Ca đúng là hận không thể quăng thẳng cái túi lên mặt anh, nghĩ một lúc, cô lại thấy tiếc, nên chỉ quay người đứng sang một góc buồn bực.
Gã xấu xa, đúng là muốn chết mà.
Lệ Sâm cũng không để ý tới Nam Ca nữa, lúc anh xoay người, vai còn không nhịn được mà run run.
Tiểu Zombie này, đúng là làm cuộc sống nhàm chán của anh thêm nhiều tiếng cười.
Nam Ca đứng ngốc một mình, nhưng một lúc sau lại nghe thấy âm thanh quen tai từ phía xa, không phải là của ba nam hai nữ kia à.
Đúng là không ngờ, họ có thể tìm tới đây được.
Lúc này xăng của Lệ Sâm đã đổ đầy rồi, anh cũng ngẩng đầu nhìn họ.
Trước mạt thế, Triệu Cường là một quản lý ngành tiêu thụ, đã tiếp xúc với rất nhiều người, vừa nhìn thì hắn đã biết Lệ Sâm không phải hạng tầm thường.
Dù sao có thể đưa theo một cô bạn gái yếu ớt như vậy ở mạt thế, đúng là không kém cỏi chút nào, tính ra cũng rất trâu bò.
Nhưng giờ hắn mới biết, mình đã đánh giá Lệ Sâm quá thấp.
Nhiều Zombie như vậy, nhưng đều do một mình anh ta giết? Nhìn quần áo của anh ta cũng chẳng hề có lấy một vết bẩn nào!
Không chỉ Triệu Cường kinh ngạc không thôi, hai chị em đứng phía sau cũng không dời mắt khỏi Lệ Sâm được.
Họ không nhỏ hơn Nam Ca là bao, thế nên dù có hâm mộ người ta cũng không tỏ vẻ lộ liễu.
Triệu Cường ngưng đánh giá, đi tới cạnh Lệ Sâm: "Người anh em, đây là do cậu giết hết à? Cậu cũng giỏi ghê đó."
Lệ Sâm nghiêng đầu nhìn Nam Ca, phát hiện cô còn ngồi xoay mặt vào góc vô cùng nghiêm chỉnh, tâm trạng cũng khá hơn một chút: "Di chuyển của chúng rất chậm, nếu để các anh làm, nhất định sẽ nhanh hơn tôi."
Triệu Cường cười ha ha: "Tuy chúng tôi nhiều người, nhưng sức chiến đấu cũng không so được với cậu! Quên mất, bọn tôi tới đây để lấy xăng, cậu xem cậu cũng đã giải quyết hết đám Zombie kia rồi, bọn tôi cũng không phải lợi dụng cậu..."
Lệ Sâm cũng không đến mức bảo không cho bọn họ lấy xăng, vì thế anh ra hiệu mời: "Không sao, mọi người cứ tự nhiên."
Hai người đàn ông ở sau Triệu Cường nhanh chóng xách thùng tới đổ xăng.
Lệ Sâm nhìn hai cái thùng lớn của mình, quay đầu gọi Nam Ca: "Tiểu Ca, chúng ta đi."
Nam Ca bất đắc dĩ đứng dậy, cúi đầu đi qua, cũng không giúp Lệ Sâm mà chậm chạp đi về trước, Lệ Sâm từ tốn đi sau lưng cô.
Lâm Phong Tuyết và Lâm Phong Nguyệt tức giận.
Lệ Sâm tuấn tú lịch sự, vô cùng khí phách, lại có bản lĩnh, sao lại đưa theo một đứa con gái chẳng giúp được gì cho mình bên cạnh thế kia.
Nhìn cô ta xách cái túi màu đỏ, ha, cô ta cho là mình đang trình diễn siêu mẫu quốc tế à? Đã là lúc nào mà còn muốn đẹp chứ!
Lúc Nam Ca đi ngang qua, mùi nước hoa nồng nặc như muốn ngộp chết bọn cô.
Thật ra Nam Ca không nói với Lệ Sâm việc mình cầm được chai nước hoa rồi, nhưng vì tay không linh hoạt, mở cả buổi không xong, thế nên cô đập luôn cái lọ, lấy nước hoa tưới lên người mình.
Cũng nhờ mùi hương nồng này, hai chị em kia mới không ngửi thấy mùi thịt thối trên người cô.
Vốn Nam Ca muốn nói chuyện với Lệ Sâm, nhưng Triệu Cường lại đi tới, cô đành phải quay lưng về phía họ.
Triệu Cường do dự cả buổi, cuối cùng không nhịn được, xoa xoa tay hỏi Lệ Sâm: "Người anh em, hai người muốn đến đâu thế? Bắc Hải à?"
Lệ Sâm hỏi lại: "Sao thế?"
Triệu Cường làm vẻ khó xử: "Bắc Hải đã bị chìm rồi..." Thấy Lệ Sâm vẫn không tỏ vẻ gì, hắn đành phải ấp úng hỏi tiếp: "Thế... mặc dù bị chìm, nhưng cách Bắc Hải không xa có một căn cứ... Hay là chúng ta đi cùng nhau nhé?"
Lệ Sâm cau mày, không đồng ý: "Tôi không chăm sóc nổi nhiều người như vậy."
"Ha ha, chúng tôi có tay có chân, sao lại cần cậu chăm sóc chứ? Chúng tôi chỉ muốn làm bạn đồng hành cùng hai người thôi."
Ngay cả Nam Ca nghe Triệu Cường nói xong cũng thấy vô lý, cười thầm.
Đừng thấy Lệ Sâm tỏ vẻ lạnh lùng thế, nhưng thật ra anh rất nóng nảy, nếu không trước đó anh đã không quay lại đối mặt với mười nghìn Zombie.
Triệu Cường chỉ cần có thể xin Lệ Sâm đưa hắn theo, lúc gặp nguy hiểm, Lệ Sâm đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng Lệ Sâm vẫn lý trí, chỉ mỗi việc anh đem theo một Zombie bên cạnh đã không thể nói cho ai biết rồi, vì thế anh lạnh lùng bày tỏ thái độ: "Xin lỗi, tôi không thể đưa mọi người theo được."
Hai người đàn ông đổ xăng cũng nhào lên, hôm qua Nam Ca nghe Triệu Cường gọi tên họ, người cao hơn là Trần Chí, người còn lại là Đổng Phương Thuận.
Trần Chí kia đã có hơi tức giận, nói với Lệ Sâm: "Bọn tôi theo anh cũng không phải ăn không ngồi rồi, có chuyện gì bọn tôi cũng giúp được anh!"
Đổng Phương Thuận hùa theo: "Chúng tôi sẽ không làm phiền đến anh, hơn nữa trong thời mạt thế này, mọi người có thể giúp đỡ nhau không phải là quá bình thường à? Sao anh lại lạnh lùng tàn nhẫn thế?"
Lệ Sâm không muốn nói nhiều lời với họ: "Các anh nghĩ sao cũng được, bây giờ tránh ra đi."
Nếu giờ không đi, Zombie cũng sắp vây lại rồi.
Nhưng lần này ba người đàn ông lại quyết tâm, Trần Chí thậm chí còn muốn ra tay với Lệ Sâm.
Nam Ca không nhịn được mà về xe Lệ Sâm trước, gõ vào đầu xe.
Lệ Sâm chuẩn bị đi vòng qua hai người đàn ông: "Bạn gái tôi gọi rồi, tránh ra."
Triệu Cường thấy Lệ Sâm dầu muối không vào như vậy cũng rất tức giận, nhưng hắn cũng không thể hiện ra ngoài.
Tự hắn đi theo, lẽ nào Lệ Sâm có thể đuổi mình? Trái Đất này cũng chẳng phải nhà của anh ta.
Vì thế, hắn ngăn hai người muốn ra tay với Lệ Sâm lại, cười híp mắt nói: "Được, cậu đi đi. Chúng tôi không quấy rầy cậu nữa, sau khi ra khỏi thành phố, bọn tôi sẽ tiếp tục vào thủ đô."
Lệ Sâm không trả lời.
"Nhưng mà cậu xem, xe tụi tôi nhỏ như vậy, vừa nãy đi tìm vật tư, không còn chỗ trên xe là bao, cậu để hai chị em Lâm Phong Nguyệt ngồi xe mình được không? Chỉ cần ra khỏi thành phố, bọn tôi nhất định sẽ không làm phiền cậu nữa."
Nhìn thái độ hòa hoãn của Triệu Cường, Lệ Sâm cảm thấy nếu mình không đồng ý thì sẽ bị bám theo nữa, thế nên đành phải gật đầu.
Dù là mạt thế, nhưng anh vẫn không muốn tùy tiện giết người.
Họ là đồng loại của mình, súng đạn hẳn nên dùng trên người Zombie.
Hai chị em thấy Lệ Sâm gật đầu thì vui vẻ vô cùng, nhanh chóng vọt tới xe thiết giáp, Lâm Phong Tuyết mở cửa phụ, ngồi luôn vào trong.
Nam Ca đứng ngốc tại chỗ. Đây là chỗ của cô mà, bị người ta chiếm như vậy à?
Cổ họng cô khẽ gầm gừ, nhưng cuối cùng vẫn ngồi phía sau.
Lệ Sâm tới gần, thấy vị trí của ba người thì lông mày nhăn tít lại.
Anh muốn nói Nam Ca đổi lên ghế phụ, nhưng cô lại không thèm nhìn anh.
Được lắm, cô còn biết tức giận với anh à, là vì chuyện nước hoa?
Nhớ tới chuyện này, Lệ Sâm không nhịn được cười.
Sau khi đóng xe, hai chị em không chịu nổi mùi của Nam Ca, hỏi Lệ Sâm: "Có thể mở cửa sổ ra một tý không?"
Nam Ca hừ nhẹ, tự động mở cửa sổ ra.
Lệ Sâm nói cô hôi, làm cô cũng có chút ghét bỏ chính mình.
Không khí trong lành ùa vào khiến trong xe khá hơn.
Hai chị em trao đổi ánh mắt, Lâm Phong Tuyết quyết tâm nói với Lệ Sâm: "Anh Lệ, anh cứu tụi em với."
Nói xong, hai cô đều bật khóc.
Nam Ca ngồi ở phía sau, toàn thân Zombie đều muốn thối rửa luôn rồi (⊙v⊙)
Hai chị em này khóc cũng nhanh thật.
Dây thần kinh hóng hớt của cô "ding" một tiếng, Nam Ca nghiêng tai nghe hai người khóc lóc kể lể.
Lệ Sâm không trả lời, hai người này lại chị một câu em một câu, miêu tả hết mọi việc.
Hóa ra họ gặp được mấy người đàn ông kia lúc mạt thế đến, vì thể chất yếu ớt, không thể giết được Zombie, hơn nữa ba người kia thân thể khỏe mạnh, thế nên đã ép buộc hai người này.
Lâm Phong Tuyết ngồi phía trước giờ đang khóc như mưa trút nước: "Anh Lệ xem xem," cô ta vén tay áo lên, trên cánh tay đều bầm tím vết thương: "Mỗi ngày họ đều ngược đãi tụi em, tụi em thật sự không chịu nổi... Anh Lệ, xin anh đưa tụi em theo với, tụi em không muốn quay lại đâu."
Cô em ngồi phía sau cũng phụ họa: "Phải đó, anh Lệ lợi hại như thế, chỉ cần anh ra mặt, nhất định họ sẽ không dám phản đối."
Đương nhiên Lệ Sâm không muốn đưa hai người họ theo, anh vẫn bình tĩnh lái xe, vừa định nói từ chối thì thấy Lệ Sâm đưa tay ra chọt chọt Lâm Phong Tuyết.
Cô gái kia mắt nhòa lệ quay đầu, phát hiện Nam Ca cũng vén tay áo lên cho mình xem.
Lúc hai chị em thấy cánh tay của cô, quả nhiên là bị dọa điếng hồn!
Vết thương trên tay còn sâu hơn của mình, có nơi còn thấy cả xương, vô cùng kinh khủng!
Trời ơi... hai người bị shock nhìn về Lệ Sâm, người đàn ông này lại là một kẻ bạo lực hơn cả đám Triệu Cường ư?
Hèn gì cơ thể bạn gái anh ta lại yếu ớt như vậy, bị Lệ Sâm giày vò như vậy, có thể không yếu à!
Thấy vẻ mặt của họ thay đổi liên tục, cô vô cùng vui vẻ.
Sơ đi, run đi, đồ con người ngu ngốc.
Sau đó cũng làm theo Lệ Sâm, tỏ vẻ lạnh lùng chảnh đời.
Hai chị em im lặng rất rất lâu, mãi đến khi thấy xe đã chạy ra khỏi thành phố rồi.
Xe của Triệu Cường còn đi theo phía sau, nhưng họ không nói gì, các cô cũng không có cơ hội mở miệng.
Hai người lại liếc nhìn Lệ Sâm, sắc mặt anh có hơi mất tự nhiên, nói với Nam Ca: "Cô ngồi đàng hoàng cho tôi."
Hai chị em lại càng sợ hơn. Đây có đúng là anh ta thừa nhận mình làm những việc đó với Nam Ca không!
Nhưng dù sắc mặt có thay đổi nhanh xoành xoạch, họ vẫn kiên trì: "Cứ coi như... anh Lệ... có sở thích này đi, chị em tụi em vẫn chịu được..."
Dù sao Lệ Sâm cũng đẹp trai như vậy, dáng người rất chuẩn, không phải chỉ là ngược đãi thôi sao, khoản thời gian này hai người họ còn thiếu bị ngược đãi à?
Nam Ca há mồm, không biết phải nói gì nữa.
Nếu các người muốn bay theo Lệ Sâm thì tôi cũng để anh ta cho hai cô là được rồi.
Sau khi ra khỏi thành phố, xe ngừng lại, Lệ Sâm quay đầu, vốn định bảo hai người kia xuống xe. Ai ngờ Nam Ca lại là người đẩy xe xuống trước.
Sắc mặt Lệ Sâm thay đổi, cũng xuống xe nắm lấy tay Nam Ca: "Cô đi đâu đó?"
Nam Ca chỉ chỉ hai chị em trong xe, nghĩ thầm, dù sao đã có hai cô đó theo anh rồi, tôi thấy thành phố Tĩnh Thủy này cũng không tệ, tôi ở đây là được rồi.