• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nào biết sư phụ nhíu mày, thản nhiên nói: “Không phải chỉ là một tảng đá thôi sao.”

“Là Thạch ngọc, sao có thể là một tảng đá được.” Bích Dung kích động không thôi, thốt ra.

Thạch ngọc là bảo vật của Thường Vũ Sơn, nhưng lại vô cớ biến mất ở mấy vặn năm trước, sau đó tra ra được là bị sư tổ của Ma Giới sai người lấy đi mất. Thường Vũ Sơn chẳng qua chỉ là một môn phái tu tiên nho nhỏ, làm sao địch lại nổi Ma giới?

Nghe khẩu khí này là biết chịu đựng đã lâu rồi, thời gian trước đưa mỹ nhân đến Ma giới tìm hiểu, lúc này mới nghĩ ra biện pháp, để Mộ Hành cải trang lẻn vào Ma cung tìm tung tích của thạch ngọc.

Kết quả là vô cùng thất bại, còn suyt nữa đã đánh mất cái mạng nhỏ này.

Tiêu Mộ Thâm liếc mắt nhìn Bích Dung một cái, nhỏ giọng nói: “Bích Dung, chớ lên tiếng nữa.” Nếu người này là Ma tôn, lấy tu vi của bọn hắn mà nói sẽ không địch nổi. Hắn tuy rằng cũng mong muốn bảo vật một ngày nào đó được tìm về, nếu bây giờ Bích Dung chọc giận người này, chỉ sợ người chịu thiệt cuối cùng là nhóm bọn hắn.

Không thể xúc động.

Đường Táo là bằng hữu của Đào Đào và Tư Trúc, tuy chưa tiếp xúc nhiều, nhưng vẫn có thể thấy được đây là mọt tiểu cô nương lương thiện. Mà Ma tôn này lại coi trọng nàng như vậy, lấy phần giao tình này, việc trả lại bảo vật, còn có thể có đường sống quay về.

Chỉ là hắn nói trong đây có người làm tổn thương Đường cô nương này, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tiêu Mộ Thâm nghĩ mãi không ra, thái độ khiêm hòa nói: “Ở trong mắt của các hạ, thạch ngọc chỉ là một tảng đá, nhưng đối với Thường Vũ Sơn bọn ta mà nói, đó là trân bảo đáng quý, mong các hạ hãy trả lại.”

Trọng Vũ không nhanh không chậm phun ra mấy chữ: “Không còn kịp rồi.” Hiện giờ nói cái gì thì cũng hay, nhưng cũng chả làm nên việc gì cả. Hắn đưa tay chỉ thẳng vào Bích Dung đang đứng bên cạnh Tiêu Mộ Thâm, ngữ khí thản nhiên nói: “Tiểu Táo không thích ta giết người, ngươi tự mình kết liễu đi.”

Hắn phải duy trì một hình tượng hoàn hảo trước mặt tiểu đồ nhi.

Ân, không giết người.

Chỉ nhẹ nhàng bang quơ một câu, cũng để cho nàng ta đi đến cái chết.

Bích Dung nhìn ánh mắt của người nọ, rõ ràng là tùy ý như vậy, nhưng lại khiến cho nàng ta hoảng hốt không thôi. Phải lấy mạng của nàng sao? Bích Dung không ngốc, giờ phút này trốn ra phía sau đại sư huynh nhà mình, ngữ khí mềm yếu nói: “Đại sư huynh, ta…”

“Vì sao không có lý do mà muốn lấy mạng sư muội của ta?” Tiêu Mộ Thâm đem sư muội bảo hộ ở sau lưng. Lần đi ra ngoài này, hắn thân là đại sư huynh, tất nhiên phải che chở cho các sư đệ sư muội, bảo hộ chu toàn cho bọn hắn.

Làm như nghe được chuyện gì buồn cười, Trọng Vũ cười khẽ một tiếng, dung nhan tuấn tú giờ phút này nhìn như tranh vẽ, con ngươi nhíu lại: “Tự mình xem đi.”

Lời còn chưa dứt, ngón tay thon dài chợt động, từ trong tay áo mặt ngàn dậm kính bay ra.

Gương huyền chiếu trên không trung, hình ảnh nhất thời hiện ra rõ ràng.

Nếu như là thường ngày, hắn làm sao có thể làm nhiều việc vô nghĩa như vậy, nhưng ở trước mặt tiểu đồ nhi, hắn phải phân rõ phải trái rõ ràng. Tính mạng cũng quan trọng, tất nhiên là muốn cho bọn họ một đáp án rõ ràng.

Trên gương phản chiếu hình ảnh rõ ràng, là Bích Dung tự giải lời bùa chú, cũng không tự mình xuống tay. Sắc mặt nàng ta tái nhợt xê dịch bước chân, gắt gao nhìn đại sư huynh, một đôi mắt đẹp nhất thời lệ quang rơi xuống.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Dù sao cũng là tiểu sư muội được che chở từ nhỏ tới lớn, Tiêu Mộ Thâm nào có đạo lý không đau lòng. Bất quá việc này, cũng là do tiểu sư muội sai trước. Lấy tính tình của Ma tôn, làm sao có thể buông tha cho tiểu sư muội được. Tiêu Mộ Thâm suy nghĩ, nhìn thoáng qua Đường Táo.

Đào Đào cùng Mộ Hành đều kinh ngạc, trăm triệu lần không nghĩ tới lại là do Bích Dung làm, muốn đưa Đường Táo vào chỗ chết. Tư Trúc không thể bình tĩnh nổi nữa, hắn giương mắt nhìn trên gương, nhìn mình đã thiếu chút nữa đã giết chết Đường Táo.

Nàng từ nhỏ đã sợ đau, nhưng lúc ấy cũng không có khóc.

Tư Trúc nắm chặt hai bàn tay, thoáng cúi đầu, trong lòng tràn đầy tự trách.

Đường Táo vốn là mềm lòng, hiện giờ thấy Tiêu Mộ Thâm khó xử như vậy, lại nhìn nàng một cái, không khỏi có chút do dự. Nàng châm chước trong chốc lát, nâng mắt lên nhìn sư phụ: “Sư phụ, nếu không…”

“Ngươi muốn thay nàng ta cầu tình?” Ánh mắt Trọng Vũ lạnh lùng, cúi đầu nói.

Đường Táo biết sư phụ có chút tức giận, liền cắn cắn môi, mỉm cười nhìn sư phụ, thanh âm ngọt ngào nói: “Dù sao hiện tại đồ nhi cũng không có việc gì, sư phụ trừng phạt nhỏ nhỏ một chút, được không?”

Bỏ qua như vậy, tất nhiên sư phụ sẽ không đáp ứng, nhưng ít nhất… vẫn giữ cho nàng ta một mạng.

Ở trong mắt của Trọng Vũ, người nọ đã sớm chết một nghìn lần. Chỉ là… tiểu đồ nhi ngốc này, nàng thật sự nghĩ đây chỉ là một chuyện nho nhỏ sao? Nếu hắn đến chậm một bước… Trọng Vũ không dám nghĩ tiếp nữa, hoàn hảo, tiểu đồ nhi giờ đã không có việc gì.

Vừa mới làm hòa với nhau, hắn cũng không muốn vì việc này mà trở nên không thoải mái, liền ôn hòa nói: “Yêu cầu của vi sư, nào có dễ dàng như vậy?”

Đường Táo sửng sốt, lập tức mặt đỏ lên:”Đồ nhi biết.”

“Biết thật sao?” Trọng Vũ cười hỏi.

Đường Táo không dám nhìn sư phụ, cúi thấp đầu “Ân” một tiếng, ngoan ngoãn giống như một tiểu nương tử nhỏ bé.

Bộ dáng này, thật ra là lấy lòng Trọng Vũ. Tâm tình Trọng Vũ tốt hơn một chút, cố ý than nhẹ một tiếng, nói: “Cũng được, vi sư đáp ứng ngươi.” Nói xong liền nắm tay tiểu đồ nhi đi ra ngoài, thời điểm đi ra, mới bước chân một chút, liền không vội ngoảnh đầu về phía sau.

Con ngươi đen bóng hồi nãy vẫn còn ôn hòa, hiện giờ một tia ôn nhu cũng không còn, xuất một chưởng cực nhanh về đằng sau. Tiêu Mộ Thâm đang muốn đi chắn, nhưng cũng đã không kịp nữa rồi, một chưởng kia chuẩn xác đánh vào người bên cạnh hắn.

“Sư…” Đường Táo cảm thấy khác thường, đang muốn quay đầu lại.

“Đi theo vi sư.” Trọng Vũ nắm tay nàng, dắt nàng ra khỏi phòng.

Bích Dung kêu lên một tiếng ngã xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, Tiêu Mộ Thâm thấy thế liền đỡ lấy nàng, đem tay đặt ở cỗ tay nàng, nhíu mi nín thở.

“Đại sư huynh, sư muội thế nào?” Mộ Hành vội hỏi. Tuy rằng chuyện này sư muội có chút quá phận, nhưng tình thân nhiều năm như vậy, trong lòng hắn có chút lo lắng.

Tiêu Mộ Thâm nhìn thoáng qua Bích Dung trong ngực, mới chậm rãi mở miệng: “tu vi đã bị phế, chỉ sợ…về sau không thể tu hành được nữa.” lại nói, mệnh này coi như là quay trở về vạch ban đầu.

Cả ngươi Bích Dung đều đau như muốn vỡ ra, đau đến mức nàng muốn gào thét, lại nghe thấy đại sư huynh nói như vậy, lại làm nàng nhất thời sửng sốt — nếu nàng không thể tu hành, vậy về sau sẽ không thể cùng đại sư huynh tu luyện thành tiên trường sinh bất lão được nữa.

Đại sư huynh sẽ không thay đổi, nhưng nàng sẽ già đi.

Nghĩ như thế, Bích Dung nắm chặt lấy tay đại sư huynh, khóc rống nói: “Không phải, ta không phải! Đại sư huynh, huynh có biện pháp có đúng hay không? Đại sư huynh…”

Nhìn bộ dáng như này của nàng, Tiêu Mộ Thâm cũng thấy đau lòng, nhưng tu vi này đã bị phế hoàn toàn, đừng nói là tu hành, chỉ sợ thân thể này cũng phải nuôi dưỡng một hồi lâu.

“Chúng ta mau trở về thôi.”

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Đường Táo có chút ngoài ý muốn, tưởng rằng sư phụ sẽ không đáp ứng nguyện vọng cả nàng, nào ngờ sư phụ lại dễ dàng buông tha cho Bích Dung như vậy. Nàng theo sư phụ đi ra ngoài, lại cảm thấy có chút không đúng lắm, cúi đầu nghĩ mới chợt nhận ra một điều, vội nói: “Sư phụ, từ từ đã, chúng ta quên mang theo Đường Cao.”

Đi ra ngoài như vậy, Đường Cao vẫn còn ở trong phòng đấy.

Nhỡ kỹ như vậy? Trọng Vũ nhíu mày, còn tưởng rằng có thể bỏ nó lại.

“Đồ nhi đi một chút sẽ quay trở lại.” Dứt lời, Đường Táo chạy vội vã về phòng.

Trọng Vũ không vui đứng tại chỗ, hai tay khoanh vào, nhìn bóng dáng nhỏ xinh của tiểu đồ nhi, kìm lòng không được cười lên, đột nhiên nụ cười ngưng lại, cảm thấy có vài điểm không thích hợp, rồi sau đó sắc mặt trắng dần, lồng ngực đau rầu rĩ, ho khan thật mạnh vài tiếng.

Đường Táo chạy vào trong phòng, thấy Đường Cao nằm sấp ở một góc, vội xoay người ôm lấy nó, vỗ vỗ đầu nó. Đường Táo nghĩ, nếu phải đi, tất nhiên là nên nói với bọn Đào Đào một tiếng.

Chỉ là vừa nghĩ tới chuyện xảy ra, có chút do dự.

Đường Táo ngẩng đầu lên, lại nhìn đến người trước mắt, có chút kinh ngạc: “Tiêu Mộ Thâm?”

Tiêu Mộ Thâm nhìn nàng trong chốc lát, ngữ khí xin lỗi nói: “Tiểu sư muội từ nhỏ đã bị làm hư, nhưng bản tính không xấu, thân là sư huynh, tat hay nàng xin lỗi cô nương một tiếng.”

Đường Táo lắc đầu, vuốt Đường Cao trong ngực: “Không có chuyện gì.” Hiện giờ nàng cũng không có vấn đề gì.

“Kỳ thật…” Tiêu Mộ Thâm dừng một chút, khuôn mặt có chút khác thường, nói: “Có một việc, ta vẫn chưa nói cho cô nương biết.”

“Ân?” Đường Táo giương mắt lên, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

“Ba năm trước đây, ta mơ thấy một giấc mộng, cảnh tượng trong mộng tuy vô cùng quen thuộc nhưng ta chưa bao giờ trải qua, Ngày ấy nhìn thấy cô nương, mới phát hiện Đường cô nương cùng người trong mộng ta nhìn thấy giống nhau như đúc, lúc này mới..” Hắn không biết vì sao mình lại mơ giấc mộng kỳ quái như vậy, kỳ quái nhất là, tiểu cô nương trong mộng cũng gọi hắn là đại sư huynh.

Đường Táo ngây ngẩn cả người, lấy tính tình của Tiêu Mộ Thâm mà nói, tất nhiên sẽ không lừa gạt nàng, nhưng loại mộng này…

Nàng cười cười nói: “Cảnh trong mộng há có thể là thật sao? Ta cũng đã nằm mơ thấy rất nhiều mộng rồi, đều là loạn thấy bát tao cả thôi, cho nên ngươi cũng không cần để ở trong lòng.”

Nàng ở Phượng Ngự Sơn mười ba năm, sau đó bên người sư phụ cũng đã được ba năm, hiện giờ mới xuất môn, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Mộ Thâm, tất nhiên là không có khả năng đã gặp qua rồi.

Ở trấn mấy ngày, lại không thể nào du ngoạn được, hiện giờ mọi sự tình đều đã là quá khữ, Đường Táo cũng không suy nghĩ thêm nữa.

Chỉ là nhớ tới mấy lời Tiêu Mộ Thâm nói, nàng cảm thấy có chút không thích hợp lắm.

Cảnh trong mơ, cũng là cái mộng ba năm trước nàng từng mơ, thật không thể tưởng tượng được.

Hiện giờ thầy trò hai người đang đi du thuyền, mặt hồ nước xanh biếc, làm cho lòng người thư thái.

Đường Táo nhìn sư phụ bên cạnh, ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “ Sư phụ, người đã từng mơ thấy đồ nhi chưa?”

Trọng Vũ nghe vậy mỉm cười, mở trừng hai mắt: “Mỗi ngày vi sư đều mơ thấy.”

Chỉ là tùy ý hỏi một chút thôi, nhưng nghe câu trả lời của sư phụ như vậy, liền nhớ tới một đêm, sự phụ hắn nằm mơ thấy loại mộng… người trong mộng là nàng, cuối cùng còn…

Đường Táo nháy mắt im lặng không nói, nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm để ý đến hắn.

Mỗi ngày đều mơ thấy, vậy có thể nào… đều là loại mộng này sao?

Trọng Vũ nhìn bên tai hồng hồng của tiểu đồ nhi, chậm rãi cắn lên, tiểu đồ nhi kinh ngạc hô một tiếng muốn né tránh, nhưng hắn liền đưa tay, ôm nàng vào trong ngực.

Được ôm vào lòng, nàng cũng ngoan ngoãn rúc vào lồng ngực hắn, không động đậy.

“Ngoan, vi sư nói cho ngươi biết một chút chuyện ở trong mộng.” Trọng Vũ hưng trí nói.

Đường Táo biết sư phụ luôn luôn không cấm kỵ như vậy, vội đưa tay ra ngăn cản: “Không cho nói.”

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Trọng Vũ hôn tay tiểu đồ nhi, ngoéo một cái, sau đó ôm nàng chặt hơn. Hắn hôn đỉnh đầu nàng, thanh âm ôn nhu nói: “Xấu hổ cái gì, sự việc này, vốn vi sư vẫn luôn muốn làm cùng ngươi.”

Thấy tiểu đồ nhi không nói lời nào, Trọng Vũ liền mỉm cười đem những lời còn lại nói ra nốt—

“… Tiểu Táo, tâm ý của vi sư, ngươi hiện tại đã biết rõ chưa?”

Chuyện tình thân mật này, hắn thầm nghĩ muốn nàng làm cùng hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK