• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Trọng Vũ tỉnh lại, thấy tiểu đồ nhi ngoan ngoãn đứng một bên. Thấy hắn ngồi dậy, lập tức cầm lấy áo choàng hầu hạ hắn mặc vào. Đáng lẽ ra lúc này tiểu đồ nhi đang đi làm điểm tâm sáng, hiện giờ ngoan ngoãn chờ hắn tỉnh dậy như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Vừa mở mắt ra liền thấy tiểu đồ nhi, tâm tình Trọng Vũ cực kỳ tốt, dang rộng hai tay tùy ý để tiểu đồ nhi hầu hạ hắn. Hắn thoáng cúi đầu, liền có thể nhìn thấy được đỉnh đầu của tiểu đồ nhi —- Còn có hai nụ hoa búi tóc tròn tròn kia nữa.

Ánh mắt Trọng Vũ thâm trầm, lúc sau nói: “Đã mười sáu rồi, ngày khác bảo Phù Nguyệt dạy ngươi cách búi tóc.”

Động tác trên tay Đường Táo chợt dừng lại, giương mắt lên nhìn Trọng Vũ một cái.

Cô nương mười sáu tuổi xinh đẹp như hoa nở, khuôn mặt nhỏ xinh xắn không phấn son, lông mi dài đậm cong vút giống như hai chiếc quạt nhỏ, che khuất đôi mắt to tròn đáng yêu. Trong mắt Đường Táo thấp thoáng ý cười, cong môi nói: “Không phải sư phụ rất thích hai búi tóc này của đồ nhi sao?”

Dù sao cũng đã là một cô nương rồi, tất nhiên cũng thích những kiểu búi tóc xinh đẹp. Có đôi lúc nàng thấy kiểu búi tóc của Phù Nguyệt rất đẹp, trong lòng cũng có chút hâm mộ, chỉ là nàng biết sư phụ rất thích mình để kiểu như bây giờ, nếu thay đổi kiểu búi, nàng sợ sư phụ sẽ tức giận.

Nghĩ như vậy, trong ba năm này, nàng vẫn luôn búi tóc kiểu hài đồng này. Thời điểm sư phụ nhìn vào, tâm tình cũng tốt hơn, thường xuyên lấy tay xoa đầu nàng, động tác thong thả lại ôn nhu.

—– So với búi tóc đẹp, nàng càng thích sư phụ cười hơn.

Thấy sư phụ không nói chuyện, Đường Táo tiếp tục cúi đầu giúp hắn chỉnh lại đai lưng, một bên nói: “Sư phụ thích đồ nhi búi tóc kiểu gì, ngày mai đồ nhi liền búi kiểu đó cho sư phụ xem.” Tuy rằng nàng không biết, nhưng có thể hỏi Phù Nguyệt, lấy tính tình của Phù Nguyệt, tất nhiên sẽ bảo cho nàng.

Trên mặt Trọng Vũ chứa đầy ý cười, hắn nghiêm túc đánh giá tiểu đồ nhi trước mắt.

Ba năm này, tiểu đồ nhi vẫn luôn ngoan ngoãn, theo khuôn phép cũ, chưa bao giờ đối nghịch với yêu cầu của hắn. Mỗi ngày đều hầu hạ hắn rất tốt, thức ăn ngon, hoa quả đầy đủ, có rất nhiều biện pháp làm cho hắn vui. Nàng ngoan như vậy, cho nên càng ngày hắn càng thích nàng hơn, theo thói quen mà chiếu cố nàng, nói là nuôi nàng ba năm, không bằng nói chính mình bị nàng nuôi ba năm.

“Tiểu Táo.” Tiếng nói của Trọng Vũ trầm thấp, lời nói dễ nghe mà êm tai.

“Dạ?” Nghe thấy tiếng sư phụ gọi, Đường Táo mới vừa chỉnh xong đai lưng, mờ mịt ngẩng đầu, lại thấy được đôi mắt ôn hòa của sư phụ.

Trọng Vũ duỗi tay xoa lên mặt tiểu đồ nhi, dùng ngón cái chậm rãi vuốt ve khắp khuôn mặt nàng, ngay sau đó, lại đem nàng ôm vào trong ngực. Thân mình Đường Táo liền hướng về phái trước, chóp mũi chạm vào lồng ngực nóng bỏng của sư phụ, bàn tay nhỏ bé để ở trước ngực sư phụ, có chút khó hiểu nói: “Sư… sư phụ?”

Sao sư phụ lại tự dưng ôm nàng vậy?

“Tiểu Táo, vi sư….”

Đúng giây phút này, đột nhiên bên ngoài vang lên một chút âm thanh, Trọng Vũ không vui nhíu nhíu mày, có chút không đành lòng đem tiểu đồ nhi trong ngực buông ra, duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng: “Vi sư ra ngoài một chút, ngươi sửa soạn lại giường đi.”

“Vâng.” Đường Táo gật đầu, ngơ ngác nhìn sư phụ bước ra khỏi tẩm điện, rồi sau đó chậm rãi xoay người lại, nhìn lên giường, nhất thời nổi lên ý cười.

Ước chừng qua nửa khắc, Trọng Vũ đi vào.

Đường Táo đã sớm đem giường sửa sang lại cho gọn gàng, sư phụ giống như vừa rồi, sắc mặt nhu hòa đi đến trước mặt nàng, đưa tay lên ôn nhu xoa đầu nàng, tiếng nói trầm thấp mà dễ nghe: “Phù Yến nói…. Người nọ trốn thoát rồi.”

Thân mình Đường Táo run lên, rồi sau đó lại “Phịch” một tiếng quỳ xuống, thân thể nho nhỏ quỳ thẳng tắp, đầu hơi cúi xuống, hai bên sườn tóc bỗng chốc rũ xuống, thành khẩn nói: “Là đồ nhi thả hắn, thỉnh sư phụ trách phạt.”

Nàng vốn dĩ không định lừa gạt sư phụ, hơn nữa nàng biết, nàng cũng không thể gạt được sư phụ.

Nàng chỉ không muốn Mộ Hành chết, tuy rằng mới quen, nhưng trực giác nói cho nàng biết Mộ Hành là người tốt, nàng không thể thấy chết mà không cứu được, sự việc như vậy…. sẽ làm sư phụ tức giận.

Khuôn mặt Trọng Vũ đang đầy ý cười đột nhiên trở nên lạnh băng, hắn nhìn tiểu đồ nhi đang quỳ trước mắt, một đôi mắt đen âm u tối tăm nhìn nàng, rồi sau đó thoáng khom lưng, duỗi tay nàng tiểu đồ nhi dậy. Lòng bàn tay nhỏ vì khẩn trương mà thấm một tầng mồ hôi mỏng, sờ lên có chút ẩm ướt.

“Từ trước tới nay vi sư đều không muốn ngươi quỳ.” Trọng Vũ nhìn đồ nhi, khuôn mặt đều tràn đầy yêu thương.

Đường Táo biết, từ sự việc ba năm trước đây, sư phụ liền không cho nàng quỳ nữa. Hiện giờ thả Mộ Hành trốn thoát, nàng cảm thấy rất có lỗi với sư phụ, chỉ có thể quỳ xuống nhận sai, thỉnh cầu sư phụ tha thứ.

“Đồ nhi phạm sai lầm, nên chịu trách phạt.” Đường Táo ngẩng đầu lên, sư phụ quá cao, nàng chỉ có thể đành ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Mộ Hành đã đáp ứng với đồ nhi, về sau sẽ không… sẽ không đến nơi này nữa.”

Trọng Vũ cười, như thường ngày đưa tay ra xoa đầu Đường Táo, ngữ khí đều một mực ôn hòa, “Đồ nhi ngốc, vi sư khi nào muốn trách phạt ngươi. Vi sư đã đáp ứng với ngươi là sẽ không giết hắn, nhốt hắn lại còn cảm thấy vướng bận, hiện giờ ngươi đem hắn thả ra, đó là chuyện không thể tốt hơn được nữa.”

Đường Táo có chút kinh ngạc, nàng cẩn thận nhìn khuôn mặt của sư phụ, phát hiện chưa thấy một dấu hiện tức giận nào.

Thấy tiểu đồ nhi ngơ ngác tới phát ngốc, Trọng Vũ mới nhướng mày, nói: “Như thế nào? Không tin vi sư?”

Nếu hắn muốn giết Mộ Hành, hà tất phải đem người nhốt lại?

Đường Táo vội vàng lắc đầu, liên tục nói: “Không phải.” Nói xong, cong cong môi, lộ ra ý cười vui vẻ. “…. Đồ nhi tin.”

Mỗi câu mỗi chữ sư phụ nói, nàng đều tin.

Tâm tình Trọng Vũ lúc này mới tốt một chút.

Tự tiện thả Mộ Hành, sư phụ không những không hề trách phạt nàng, mà một chút tức giận cũng không có, thật là có chút ngoài dự kiến.

Đường Táo hoàn hồn, nhìn chính mình trong gương, có chút ngốc —– từ một tiểu hài đồng biến thành một tiểu cô nương có búi tóc xinh đẹp, Đường Táo duỗi tay sờ sờ cây tram, nhất thời mới lạ vô cùng.

Thật là đẹp mắt.

Phù Nguyệt ngồi ở trước gương nhìn khuôn mặt của Đường Táo, lộ vẻ mỉm cười, nói: “Học xong rồi sao?”

Đường Táo gật đầu “Ừ” một tiếng, rồi sau đó nghiêng đầu, “Cảm ơn Phù Nguyệt.”

Phù Nguyệt đôi tay chồng lên nhau, bĩu môi: “Cảm ơn làm cái gì, bất quá…. Như thế nào đột nhiên muốn trang điểm vậy?” Chẳng nhẽ tiểu nha đầu này rốt cuộc cũng đã thong suốt?

“Sư phụ muốn ta đổi kiểu tóc, chắc là để kiểu kia đã lâu, có chút không thích nữa.” Ba năm rồi, tuy là thích, nhưng nhìn mãi cũng thấy chán đi?

Phù Nguyệt dở khóc dở cười, duỗi tay chọc chọc đầu nàng, có chút bất đắc dĩ nói: “Chưa từng thấy qua đồ nhi nào ngoan ngoãn như ngươi, đến tột cùng tôn thượng vẫn là nuôi ngươi thành….”

Đang nói tự dưng im lặng, có chút đột ngột.

Đường Táo quay đầu, nghi hoặc chớp chớp mắt: “Vẫn là cái gì?”

“Không có gì.” Nuôi ngươi thành một nàng dâu nuôi từ nhỏ.

Bất quá Tiểu Táo rất nghe lời tôn thượng, nếu về sau thật sư thành thân, chỉ sợ sẽ chịu không ít khi dễ, rốt cuộc tính tình tôn thượng …. Phù Nguyệt dừng lại một chút, không biết từ khi nào, tâm tình của mình cũng phai nhạt đi, rung động trong lòng cũng ít đi rất nhiều.

…. Chỉ là, như vậy cũng tốt.

Phù Nguyệt nhìn khuôn mặt của Đường Táo, ánh mắt dừng lại ở vành tai trắng nõn tinh xảo của nàng, nói: “Dù sao cũng tới đây rồi, không bằng xuyên một cái lỗ tai, như vậy sẽ càng trưởng thành hơn rất nhiều.”

Xuyên lỗ tai? Đường Táo đưa tay lên sờ vành vai của mình, lại nhìn chiếc khuyên tai xinh đẹp ở vành tai Phù Nguyệt, trong lòng có chút thích thú, liền nói:”Kia… Đau không?” Nàng sợ đau nhất.

Phù Nguyệt cười, vươn ngón tay bạch ngọc lên chọc chọc cái trán trơn bóng của nàng, nói:

“Yên tâm đi, sẽ không làm đau ngươi.”

Thời điểm từ Ánh Nguyệt Hiên đi ra, Đường Táo nhịn không được sờ sờ lỗ tai của mình, rồi sau đó nhíu mày.

Vẫn là có chút đau, giống như… có chút sưng lên. Nếu là thường ngày, tất nhiên Phù Nguyệt sẽ thi triển pháp thuật giúp nàng khôi phục lại, đáng tiếc thể chất của nàng có chút đặc thù, pháp thuật của Phù Nguyệt căn bản là không dùng được, vành tai có chút đau đớn liền nóng lên.

Vấn đề này làm nàng bối rối hồi lâu, chẳng qua mấy năm nay ở bên cạnh sư phụ không chịu quá nhiều tổn thương, liền không hề suy nghĩ đến nó nữa.

Nàng chỉ là một quả táo, sinh ra đã mang nhiều kiều khí như vậy, bị thương một chút liền rất lâu mới có thể khôi phục được, thật là phiền mà. Trong lòng Đường Táo than thở, bước chân nhanh hơn.

Mà giờ phút này ở Thừa Hoa Điện, Trọng Vũ đang cùng Phù Yến đánh cờ.

Phù Yến có chút bất đắc dĩ. Từ ngày thua trước mặt Tiểu Táo, sư huynh hắn liền ngày ngày nghiên cứu cờ nghê, bất quá cũng may hắn là một tay chơi cờ rất tinh vi và điêu luyện, kỳ thật vẫn dễ dàng thắng được sư huynh.

…. Lại thua rồi.

Sắc mặt Trọng Vũ càng thêm âm trầm, nhìn qua thật khiếp người, có mấy lần Phù Yến định nhường hắn, lại bị hắn hung hăng liếc mắt nhìn một cái.

“Sư huynh hà tất phải cố chấp.” Trình độ này cũng coi như không tệ rồi, hà tất cứ phải tranh thắng thua với hắn cơ chứ?

“Ít nói nhảm.” Trọng Vũ lạnh lung nói: “Chơi tiếp.”

Phù Yến nhún vai, bất đắc dĩ than một tiếng, hình như nghĩ tới điều gì đó, quân cờ trong tay liền đặt xuống, giương mắt hỏi: “Sư việc đấy ba năm về trước, sư huynh còn nhớ chứ?”

Trọng Vũ cầm một quân cờ đặt xuống, hai con mắt thâm thúy đen như mực.

“Ân.” Trọng Vũ nhàn nhạt gật đầu. Ba năm trước đây, hắn cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở Phượng Ngự Sơn, hơn nữa thân thể còn bị trọng thương. Ở trong Lục giới này, có thể làm hắn bị thương, hắn cũng không đoán được là ai?

Đang lúc này, cửa đại môn lập tức được mở ra, Trọng Vũ giương mắt lên nhìn, thấy tiểu đồ nhi của mình đang chậm rãi tiến vào. Sắc mặt vốn đang âm trầm lập tức giãn ra, Trọng Vũ hướng về phía Đường Táo gọi một tiếng, nói: “Lại đây.”

Đường Táo thấy sư phụ đang cùng Phù Yến sư thúc chơi cờ, không định đi qua quấy rầy, nhưng nghe thấy sư phụ gọi mình, liền ngoan ngoãn đi qua.

Phù Yến quay đầu lại tinh tế đánh giá, thấy nàng khó được lúc thay đổi kiểu tóc, so với thường ngày nhìn càng thêm vài phần tiểu nữ nhi yêu kiều, nghĩ thầm: Tiểu nha đầu ngây ngô lúc trước rốt cuộc cũng trưởng thành rồi, sau đó nhẹ nhàng liếc Trọng Vũ đối diện một cái, cánh môi gợi lên một ý cười sâu xa.

…. Đây là, đang tính ăn sao?

“Sao lại thế này?” Trọng Vũ liếc mắt một cái liền chú ý tới vành tai sưng đỏ của Đường Táo, mày nhíu lại.

Đường Táo giương mắt nhìn sư phụ, thành thật nói:”Mới vừa rồi xuyên lỗ tai, qua mấy ngày là tốt rồi.”

Sao Trọng Vũ lại không biết chứ, nhìn vành tai sưng đỏ của tiểu đồ nhi, nhất thời đau lòng, liền đứng dậy dịu dàng nói: “Đau không?”

Đường Táo lắc đầu, nhưng vẫn thấy có chút đau đớn.

Trọng Vũ duỗi tay ra phủ lên vành tai nàng, lòng bàn tay ấm áp chậm rãi vuốt ve, nhất thời Đường Táo cảm thấy có chút ngứa, mà không cảm thấy có nửa phần đau đớn, mà một lúc sau, sư phụ liền cúi xuống bên cạnh vành tai nàng. Đường Táo động đậy, Trọng Vũ lại lấy tay nâng đầu của nàng: “Ngoan, đừng nhúc nhích.”

Sư phụ nói đứng im, Đường Táo liền ngoan ngoãn đứng im.

Vành tai bị sư phụ ngậm lấy, đầu lưỡi ướt mềm chậm rãi liếm láp, Đường Táo liền cảm thấy một trận run rẩy truyền đến, bàn tay nhỏ gắt gao túm lấy vạt áo của sư phụ, theo bản năng ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắc hơi hơi hé mở, gương mặt đỏ bừng, tùy ý sư phụ liếm vành tai nàng.

Tiếng hít thở đều đều của sư phụ phả vào tai nàng, hơi thở phảng phất bay đến gương mặt nàng, làm nàng cảm thấy thân mình chậm rãi nóng lên. Loại cảm giác kỳ quái này, Đường Táo đang nắm chặt vạt áo của sư phụ dần dần buông ra, lòng bàn tay có chút ẩm ướt.

Như thế nào… lại nóng như vậy? Đường Táo nhíu mày, kỳ quái nghĩ.

Nhưng mà——

Phù Yến: “Khụ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK