[CENTER]Tiếng vó sắt như sấm rền quanh quẩn trong vòng phạm vi mấy trăm dặm ở bên trong Quỷ Vực không có một tia sinh khí nào nghe có vẻ cực kỳ quỷ dị. Tiếng vó ngựa dừng lại trước cửa Nam đã sụp đổ một nửa.
Cả người đằng đằng sát khí, ánh mắt lộ ra sự hung tợn, chính là Đao Ba Nhất Hành Hắc Phong Trại.
"Thiết Ngưu Thành, Thiết Ngưu Thành năm đó thật phồn hoa, trong thành có hơn trăm vạn dân cư sinh sống, là số một ở trong các nước, cho dù là vương đô các nước cũng không thể sánh, thế mà cũng biến thành một mảnh phế tích khi trời sụp, tất cả mọi người đều đã chết hết chẳng còn lại một ai còn sống sót. Thế nên, toàn bộ tài sản trong thành này rốt cuộc sẽ thuộc về chúng ta."
Đao Ba trợn hai mắt ra, nhe răng cười kỳ dị nói.
"Tam đương gia, người có cảm thấy âm hàn khí ở Thiết Ngưu Thành này yếu hơn nhiều so với các chỗ khác hay không? Chắc hẳn trong thành đã xuất hiện biến cố gì rồi."
Cẩu Bất Ly giục ngựa đi đến bên cạnh Đao Ba, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ừm!!"
Hai mắt Đao Ba quét ngang, tất nhiên không phải hắn không nhận ra tình hình mà Cẩu Bất Ly nói. Dọc đường tới đây, trong cả Quỷ Vực đều u ám, lạnh lẽo thấu xương, đi chặng đường xa như vậy nếu không có phù lục trừ tà thì chắc giờ bọn hắn đã đông cứng thành tượng, ngay cả ngựa cũng sẽ đông lại thành băng. Nhưng khi đi vào Thiết Ngưu Thành, loại hàn khí thấu xương này hình như không còn. Sự tương phản mạnh mẽ đó sao hắn có thể không phát hiện ra chứ.
Ở bên trong Thiên Khuynh Quỷ Vực đều như thế, không lý nào Thiết Ngưu thành lại khác. Nói không chừng trong Thiết Ngưu Thành đã xuất hiện biến cố kinh người nào đó.
Dù là thế, đã đến đây rồi thì hắn có thể dễ dàng lùi bước sao. Hắn cười lạnh và nói:
"Hừ, Cho dù có kỳ quái thì sao chứ? Thiên Khuynh Quỷ Vực chẳng qua cũng chỉ vừa mới hình thành, với cương dương chi khí trên người chúng ta, những du hồn mới hình thành kia ngay cả muốn tới gần cũng không được, chỉ có thể lo tránh xa ra mười dặm thôi. Cho dù đây là tòa quỷ thành thì hôm nay cũng không thể ngăn được chúng ta đến vơ vét tài sản. Các huynh đệ, cắt ra năm mươi người do Cẩu Bất Ly chỉ huy, đi thẳng đến các nhà giàu vơ vét, năm mươi người khác theo ta thẳng hướng phủ thành chủ. Đại đương gia có lệnh, dù tên Diêm Phục Sinh kia có biến thành quỷ cũng không tha cho hắn được, các ngươi theo ta cùng moi hắn ra."
Một câu nói đã biểu lộ triệt để quyết tâm không thể lay chuyển được.
"Tốt, khi Diêm Phục Sinh còn sống chúng ta có thể sợ hắn ba phần vì hắn là Diêm Vương sống, hắn chết rồi...chúng ta sợ cái con mẹ gì nữa. Chỉ một du hồn nho nhỏ chẳng phải ông đây có thể tiện tay bóp chết sao.”
"Vì huynh đệ đã chết báo thù, lôi cổ Diêm Phục Sinh ra."
"Tốt, theo ta xuất phát!!"
Nghe thế, Đao Ba cười lớn một tiếng, xoay người xuống ngựa. Vì trong thành đã biến thành đống gạch vụn nên không cách nào cho chiến mã chạy được, hắn để ngựa lại, đi trước dẫn đầu bọn cướp, nhảy lên, vượt qua khoảng cách mấy trượng. Chúng vận dụng khinh thân tung người lên cao, xông vào bên trong thành. Tốc độ mỗi người đều không thua tuấn mã phi băng băng chút nào.
Tu vi của người trong giang hồ được chia như sau: Bất nhập lưu, cửu lưu, tam lưu, nhị lưu, nhất lưu, đính tiêm, tuyệt đính, tông sư, đại tông sư.
Trong đó, cảnh giới Tiên Thiên đã là cường giả đứng đầu trong giang hồ, cao thủ đính tiêm thực ra là đạt tới cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, cảnh giới Tuyệt Đỉnh chính là Tiên Thiên trung kỳ. Tu vi Tông Sư đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ, còn Đại Tông Sư là Tiên Thiên đại viên mãn. Chỉ thiếu một chút nữa là có thể đánh vỡ xiềng xích của bản thân để bước vào con đường võ đạo, trở thành võ tu.
Mà chín cấp bậc trước võ tu hoàn toàn ứng với chín cấp Thiên Cấp. Không trở thành được võ tu bước trên võ đạo, những kẻ giang hồ ở thế tục nhìn có vẻ rất mạnh mẽ này cũng chỉ là con sâu cá kiến, quỳ dưới trời xanh mà cầu xin thôi.
Đao Ba khẽ động, khí tức từ trên người lộ ra uy áp Tiên Thiên mạnh mẽ vô cùng. Chân khí trong cơ thể liên tục tuần hoàn không ngừng, dường như đang ở lâm vào một trạng thái khó tả.
Cảnh giới Tiên Thiên!
Đao Ba thế mà là cao thủ bước vào cảnh giới Tiên Thiên, có thể coi là bậc cường giả ở chốn thế tục.
Chà chà chà!
Sau lưng hắn, năm mươi tên cướp dồn dập nối đuôi nhau đi theo sát, khi thân hình di chuyển liền thể hiện ra khinh công tuyệt đỉnh, biểu lộ khí tức mạnh mẽ.
Mỗi người đều thu liễm hơi thở, hít sâu thở nhẹ, bộc lộ ra dấu hiệu Tiên Thiên.
Không ngờ rằng lần này đến đây toàn bộ đều là cường giả đỉnh cấp đã bước vào Tiên Thiên.
Từ trong đám sơn tặc này, nếu tùy ý xuất ra một phần lực lượng, cũng đủ để khiến những nước chư hầu nhỏ phải rung động tại chỗ. Tiên Thiên chính là người tại bất cứ nước chư hầu nhỏ nào cũng có thể trở thành một đại tướng quyền cao chức trọng, trấn thủ một phương, vậy mà ở chỗ này có một đám cướp được tạo thành từ toàn cao thủ Tiên Thiên. Nói ra có thể làm người ta kinh ngạc ngây cả người mất.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã đi đến vị trí phủ thành chủ.
Trước phủ thành chủ, hai đầu sư tử đá khổng lồ đã bị cơn chấn động nghiền nát, đổ xuống trên mặt đất, cửa chính cũng sụp xuống một nửa, các công trình bên trong bị hủy hoại mạnh. Một mảnh hoang tàn.
Đao Ba thấy vậy không khỏi ngửa mặt lên trời cười dài nói: "Ha ha, Diêm Phục Sinh, ngươi cũng có ngày hôm nay. Ngươi muốn làm một vị thành chủ tốt nên tiêu diệt nạn trộm cướp bọn ta, để cho bách tính dưới sự cai quản được an cư lạc nghiệp, thậm chí còn làm cho một tòa thành cổ nhỏ bé trở nên phồn hoa giàu mạnh, ngươi có công với mấy trăm vạn dân chúng. Nhưng mà thế thì sao chứ, ngươi vẫn chết, chết dưới Thiên Khuynh. Còn Đao Ba ta giết người khắp chốn, làm ác vô số, cả đời phạm phải tội ác, tội lỗi chồng chất, nhưng ta sống tiêu diêu tự tại hơn ngươi, mấy thứ ngươi theo đuổi đó chỉ là cái rắm thôi, gì mà thiện ác hữu báo chứ, tòan bộ là chó đẻ." Tiếng gào thét được hắn trút chân khí Tiên Thiên vào, thoáng chút đã bao trùm gần nửa thành trì và quanh quẩn không dứt giữa không gian.
Trong tiếng cười tràn ngập ý châm chọc chế giễu.
"Diêm Phục Sinh, ngươi ra đây cho ta, ta biết rõ cho dù chết thì nhất định ngươi sẽ biến thành quỷ. Còn nhớ rõ Ba Đao Hắc Phong Trại không? Năm xưa ngươi ép Hắc phong Trại chúng ta phải tha hương, huynh đệ trong trại tử thương vô số, hôm nay ngươi còn có gan thì lập tức lăn ra đây nhận lấy cái chết cho ta, ngươi không dám một mình quyết chiến với ta sao. Đi ra đây cho ta. Đừng khiến ông đây phải coi thường ngươi."
Đao Ba đeo trên lưng một thanh Trảm Mã Đao khổng lồ, hướng về trong phủ thành chủ quát lớn một tiếng mang theo ý khiêu khích mạnh mẽ. Tiếng quát mạnh mẽ đó lập tức trùm lên toàn phủ đệ.
"Lớn mật!!"
Vào thời khắc đó, từ trong phủ thành chủ chợt vang lên một tiếng gầm lãnh khốc mạnh mẽ, tiếng gầm mang đầy sự phẫn nộ và hơi thở ngập tràn thiết huyết, ẩn chứa khí thế hào hùng. Một âm thanh khiến người ta vừa nghe thấy liền tưởng như có thiên quân vạn mã đang ào ào lao đến.
Răng rắc!
Từ trong không gian truyền ra âm thanh như tiếng áo giáp va chạm vào nhau. Âm thanh nối nhau vang lên, giống như có một vị tướng quân mặc giáp đang hùng hổ đi tới. Âm thanh kia như từ địa ngục truyền đến. Một loại khí tức sa trường thảm thiết chợt từ trong phủ thành chủ phóng lên trời.
"Là ai?"
BANG.......!!
Đao Ba trở tay phải vỗ lên sống đao thanh Trảm Mã Đao sau lưng, Trảm Mã Đao ngay lập tức kêu lên từ trong vỏ đao vọt thẳng ra, lăng không bay lên, bị hắn thuận tay đón lấy. Trong miệng Đao Ba phá ra một tiếng gào to, hai con mắt lộ ra ánh nhìn đầy hung dữ.
Bang Bang BANG......!!
Năm mươi tên cướp đi theo hắn cũng không hề do dự đồng loạt xuất ra binh khí. Cả bọn trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào trong phủ thành chủ.
Chúng lộ ra tư thế như gặp đại địch.
"Giả thần giả quỷ, lăn ra đây ngay cho ta. Có phải Diêm Phục Sinh ngươi giở trò quỷ hay không?"
Khuôn mặt dữ tợn của Đao Ba đảo nhìn một vòng, trong tay nắm chặt Trảm Mã Đao, gào thét lên.
Răng rắc!
Âm thanh chiến giáp chát chúa kia cũng không vì lời gào thét của hắn ngừng lại, vẫn bình thản di chuyển từ phía cửa phủ thành chủ tiến lại đây, cùng lúc đó, giọng nói lạnh như băng kia lại quanh quẩn bốn phía: "Chỉ dựa vào lũ cướp thua trận như các ngươi mà cũng muốn gặp được thành chủ đại nhân sao?"
Khi lời nói vừa dứt, liền thấy ba bóng người khôi ngô khoác chiến giáp mơ hồ, từ trong phủ đệ chậm rãi đi ra, thân thể bọn hắn tuy rằng có vẻ hơi mơ hồ, không hoàn toàn ngưng tụ thành thực chất, nhưng trên người lại tản mát ra sát khí và thiết huyết khí còn nồng đậm hơn kẻ bước ra từ núi thây biển máu. Ý chí cực kiên định, chiến mâu tựa như nhuốm máu, trước nay chưa từng có.
Sát khí bực này gần như là hắt vào mặt người ta, khiến cho nhóm cướp Ba Đao đều cảm thấy một loại áp lực vô hình, như không hô hấp được.
"Quân hồn, không ngờ các ngươi lại lột xác thành quân hồn. Truyền thuyết nói rằng quân hồn không thể đầu nhập luân hồi chuyển thế. Tam đại chiến tướng Thiết Vệ Quân: Thiết Huyết, Thiết Tâm, Thiết Cốt!!" Đao Ba nhìn thấy ba bóng người từ trong phủ thành chủ bước ra kia, hai con ngươi không tự chủ được mạnh mẽ co rút lại, rít qua kẽ răng một câu lạnh như băng.
Sau một trận co rút, trong đôi mắt bắn ra ánh nhìn khát máu.
Rất nhiều tên cướp vẻ mặt căng thẳng, chân không tự chủ được bước ra sau một bước nhỏ. Khi nhìn về ba bóng người kia đều hơi tránh né nhìn thẳng.
Trong ba bóng người kia, có một người thân hình khôi ngô, cao tầm hơn hai mét, dù thân hình có vẻ mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra khi còn sống là một người vô cùng khôi ngô cường tráng, giống như một pho tượng người khổng lồ nhỏ, trên người khoác bộ giáp mờ mờ, khi cả người vừa đi ra liền mang theo một loại cảm giác áp bách tự nhiên, một người có thể một mình ngăn cản thiên quân vạn mã. Khuôn mặt phổ thông có vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng đứng ở chỗ kia liền tự nhiên bộc lộ ra khí thế vững chãi như núi. Vị này chính là Thiết Cốt như Đao Ba vừa gọi.
Người thứ hai sắc mặt lạnh lùng tựa như băng phủ đất trời, trên người tản mát ra hàn ý lạnh lẽo, dáng người thon dài, không có bất cứ biểu cảm gì, đôi mắt như thể khiến bất cứ kẻ nào nhìn vào tim cũng muốn ngừng đập, dù ngày hè cũng tưởng như rơi vào trong hầm băng, vị này chính là Thiết Tâm.
Còn vị cuối cùng là một gã không khôi ngô, không gầy gò nhưng có vẻ rất khỏe mạnh, trên người tự nhiên phát ra mùi máu tanh sa trường, trên mặt là vẻ thiết huyết, chỉ vừa mới đi ra đã làm người ta cảm thấy như rơi vào trong chiến trường ác liệt, đó chính là Thiết Huyết.
Ở trong các nước xung quanh có truyền một bài ca dao để miêu tả ba người.
Tướng trong tay Diêm Vương
Thiết Huyết sát phá lang
Thiết Tâm lạnh vô tình
Thiết Cốt cản ngàn quân.
Tam tướng cùng tụ hội
Vạn xác trôi trên sông!
Một khúc ca dao đã chỉ ra ba đại chiến tướng tuyệt thế trong Thiết Ngưu Thành.