Tử Y phường thị quả thực là phường thị lớn nhất của Lam Hoa tinh, ở giữa sơn cốc là một nhánh sông, ven hai bờ sông là một khu vỉa hè gọn gàng dài vài trăm mét, còn ở hai bên sơn cốc là các tòa lầu các, mỗi lầu đều là một cửa hàng. Dòng sông chảy qua bốn cây cầu làm bằng bạch ngọc, khung cảnh tổng thể tương đối sạch sẽ đẹp đẽ, mà phường thị càng rất phồn hoa.
Trên tòa lầu các thứ nhất bên phải có đề ba chữ lớn “Tử Y Các” bên cạnh còn có kí hiệu của môn phái. Nhâm Tiêu Dao biết đó là cửa hàng của Tử Y Môn. Tử Y Môn ngoại trừ việc nhiều mỹ nhân ra thì nổi tiếng nhất vẫn là pháp bào của các nàng.
Hắn thả bước tiến vào Tử Y Các, lập tức một thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp như hoa tươi cười dịu dàng chạy ra đón chào, tu vi của nàng ta cũng đã đạt đến Dưỡng Khí cấp bốn.
“Đạo hữu, phải chăng là đang muốn chọn mua pháp bào?”
“Ừ.” Nhâm Tiêu Dao khẽ gật đầu, ngắm gương mặt trái xoan của đối phương, bộ ngực, liếc đùi (được rồi, phải nói là ngắm tam nhãn), sau đó ngẩng đầu nhìn pháp bào bày đầy trong lầu.
Sói vẫn hoàn sói, dù có giở vờ ra vẻ như không thèm để ý nhưng có người đẹp kế bên, còn mặc áo quần xinh xắn, quả thực làm cho hắn lóa mắt.
Thiếu nữ dường như cũng nhìn ra đây là lần đầu hắn tới đây nên chỉ tay trái vào một bộ pháp bào màu xanh da trời, giọng nói trong trẻo yêu kiều: “Pháp bào này do lam Tàm Ti dệt thành, trên bề mặt được in Hậu Thổ Trận, Huyền Băng Trận, chỉ cần trút linh lực vào là có thể ngăn cản một đòn toàn lực của Dưỡng Khí kỳ.
Hơn nữa, nếu đạo hữu muốn còn có thể thay đổi chút ít cho nó nữa.” Nói đến đây, thiếu chú trút vào một tia linh lực, tuy pháp bào vẫn giữ màu xanh da trời nhưng bên trên đã có muôn đóa mây trắng hiện lên. Trời xanh mây trắng, quả là rất đẹp mắt.
Nhâm Tiêu Dao nuốt một ngụm nước miếng, hàng tốt đây, quả là hàng tốt, nếu mình mà mặc pháp bào này lên thì đoán chừng có thể gây ấn tượng cho không ít người, tối thiểu nhất có lẽ là Tiểu Hồng Tiên Khách Lai sẽ yêu thương nhung nhớ.
“Ngoài ra, chiếc pháp bào này còn có tác dụng chống bụi, chống nóng phòng lạnh, dù cho nó bị hư trong lúc đạo hữu tranh đấu, chỉ cần không phải quá nghiêm trọng thì Tử Y Môn chúng ta còn có thể sửa miễn phí cho đạo hữu một lần.” Thiếu nữ nhìn thấy ánh mắt của hắn liền biết rõ hắn hơi động lòng, lập tức nói để kích thích thêm.
“Ừ, chiếc pháp bào này không tệ, không biết giá bao nhiêu linh thạch?”
“Một trăm linh thạch.”
Nhâm Tiêu Dao lườm mắt, quá đắt, mình vất vả lắm mới tích lũy được ít tinh thạch không thể vung tay được. Hắn cũng không nói mua hay không mua mà chỉ bước chân nhìn sang từng chiếc từng chiếc khác. Thiếu nữ cũng lần lượt giới thiệu từng chiếc.
Pháp bào đặt trong lầu một chỉ có hai mươi kiện, mỗi cái đều giá một trăm linh thạch. Sau khi thiếu nữ giới thiệu toàn bộ xong, Nhâm Tiêu Dao cũng không quyết định mua một cái nào trong số đó.
Hắn chỉ về cầu thang nói: “Trên lầu cũng bán pháp bào sao?”
“Đúng vậy, lầu hai cũng là chỗ bá pháp bào, nhưng giá cả cao hơn đây hẳn, ít nhất cũng phải hai trăm linh thạch, riêng lầu ba là chỗ của quản lý phường thị, do một vị trưởng lão của môn phái chúng ta tọa trấn.”
Nhâm Tiêu Dao khẽ gật đầu, rảo bước đi lên lầu hai, còn thiếu nữ cũng theo sát phía sau, tất nhiên sẽ có những người khác phụ trách đón khách lầu một.
Pháp bào ở lầu hai quả thực càng thêm xuấ chúng, dạo quanh trong chốc lát, Nhâm Tiêu Dao chỉ vào một bộ pháp bào màu xanh da trời hỏi: “Pháp bào này có tác dụng gì? Bao nhiêu linh thạch.”
“Bộ pháp bào này có cùng kiểu dáng với bộ màu xanh da trời ở lầu một, chỉ có điều trận pháp in lên có chỗ khác biệt. Chiếc pháp bào này không có Hậu Thổ trận, cũng không có Huyền Băng trận.
Trên bề mặt in một cái Phong Duệ trận, như thế thì cho dù đạo hữu chạy hay ngự kiếm phi hành nhanh cũng sẽ chỉ gặp lực cản khá nhỏ. Mà mấu chốt là bên trên nó còn in một cái Bạo Phong trận, khi đạo hữu gặp nguy hiểm trên đường, nó sẽ tự động phát ra một cái Bạo Phong Thuẫn có thể ngăn cản một đòn toàn lực của tiền bối Đạo Cơ kỳ cầ trong tay pháp khí thượng phẩm, có điều Bạo Phong Trận này chỉ có thể dùng sáu lần thôi.
Nguyên liệu làm pháp bào cũng không phải là Lam Tằm Ti bình thường mà Lam Tằm Vương Ti, là tơ do vương giả của loài lam tằm nhả ra, hơn nữa cả bộ pháp bào này chỉ dùng một sợi tơ dệt thành.
Sức phòng ngự của Lam Tằm Vương Ti nếu tính ra cho dù là Dưỡng Khí cấp ba cấp bốn dùng pháp khí trung phẩm tốn ba năm cũng không thể phá hư. Đây chính là bảo vật của Tử Y Môn chúng ta, một tháng mới dệt được một bộ. Hơn nữa với tư cách là pháp bào cao cấp, nó còn có tên của chính mình, cũng không phải là bất cứ kiện pháp bào nào cũng có tên đâu.”
“Nó gọi là gì, bao nhiêu linh thạch?” Nhâm Tiêu Dao cực kỳ động lòng, vì có pháp bào như thế này thì an toàn của bản thân sẽ tăng cao rất nhiều. Nếu đã đầu tư thì không thể keo kiệt, đạo lý này hắn cũng hiểu.
“Pháp bào này tên là Thiên Lam, đạo hữu nhìn hình dạng trời xanh mây trắng của nó đã biết cái tên này rất phù hợp, về phần giá cả thì hơi đắt…, pháp bào này giá tám trăm linh thạch.” Thiếu nữ nói xong hé miệng liếc nhìn Nhâm Tiêu Dao.
Lông mày hắn nhíu lại: “Không giảm giá sao?”
Thiếu nữ hé miệng nũng nịu cười hai tiếng, “Không có giảm giá được, tất nhiên nếu là khách quý của Tử Y Môn chúng ta thì…sẽ có giảm giá chút ít.’
Hắn nhếch mép, khách quý ư? Có nằm mơ mình cũng không dám mộng như thế. Dầu vậy nhìn vào gương mặt nhu mì xinh đẹp của thiếu nữ, làn da trắng nõn như ngọc, cộng với dáng người lồi lõm, Nhâm Tiêu Dao nuốt từng ngụm nước miếng nói:
“Ngươi nhìn xem ta anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hơn nữa còn trẻ nhiều tiền, xem thế nào? Hay là ta ở cùng người hai ngày rồi người đem Thiên lam cho ta nhé?”
Thiếu nữ hơi sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Nhâm Tiêu Dao sẽ nói như vậy. Anh tuấn tiêu sá ngọc thụ lâm phong còn có thể miễn cưỡng tính là được, trẻ tuổi nhiều tiền thì biết ngay thôi. Kể ra thì người này cũng quá vô sỉ đi. Rõ ràng chiếm được phần sướng mà còn biến đó thành chuyện tự bán mình.
Nhâm Tiêu Dao bất đắc dĩ lắc đầu rồi đi đến bên cạnh bàn trà giữa lầu, ý nghĩ vừa lóe lên thì tám trăm khối linh thạch đã xếp thành một đống.
Thiếu nữ nhìn thấy Nhâm Tiêu Dao lấy ra tám trăm tinh thạch mà sắc mặt chẳng đổi, không tránh được sáng ngời con mắt, ngay sau đó một tia đỏ ửng tỏa ra trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.
Đệ tử Tử Y Môn chính là như thế, mong muốn cao nhất là trường sinh, thứ hai là tìm được một gã đạo lữ phù hợp, hiển nhiên Nhâm Tiêu Dao lộ ra vẻ trẻ tuổi nhiều tiền khá phù hợp với yêu cầu này. Kể cả các công tử ca thuộc môn phái kha khá, có trưởng bối tu vi coa thâm cũng không thể hào phóng như thế đâu.
Cho nên thiếu nữ nhìn Nhâm Tiêu Dao đứng đối diện bằng ánh mắt nóng rực, cũng hơi ngượng ngùng, xuân tâm cũng hơi lao xao.
Tiểu Nhâm Tiêu Dao ra sức ngẩng lên như muốn xông ra, Nhâm Tiêu Dao lập tức khống chế tâm thần, đè một tia xao động xuống, nếu giờ dựng lều vải ở đây cũng khá mất thể diện.
Thiếu nữ xấu hổ cung kính đưa pháp bào Thiên Lam cho Nhâm Tiêu Dao, đồng thời thu toàn bộ linh thạch trên bàn trà vào, cánh tay thon dài trắng nõn vặn vẹo, “Ta tên là Tiếu Thần, hoan nghênh đạo hữu đến làm khách thường xuyên.” Nói xong, nàng ngượng ngùng cúi đầu, làm cho Nhâm Tiêu Dao liên tục nuốt nước miếng. Bởi vì Tiếu Thần nói ra tên của mình chứng tỏ nàng cũng có ý với hắn.
Nhâm Tiêu Dao mở cờ trong bụng hơi cười rộ lên, ngay sau đó hắn bắt đầu cởi quần áo khiến cho Tiếu Thân tim đập càng gấp, thế này có nhanh quá không?