Mặc pháp bào Thiên Lam vào, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi Tử Y Các, trong lòng Nhâm Tiêu Dao vô cùng thoải mái, tuy không có được mỹ nữ nhưng chơi trò mập mờ quả thực không tệ?
Mua pháp bào xong còn thừa cần mua ngay Song Vân Ngoa và đan dược. Pháp bào thì không nỡ cho Lý Phì mua nhưng vân ngoa thì thế nào cũng phải có một đôi chứ?
Chẳng những phải mua cho hắn mà lão đầu cũng phải mua cho một đôi. Cũng không biết lão đầu nghĩ như thế nào mà có tiền nhưng chẳng dám tiêu, nhất định lão chẳng bỏ ra tiền mua pháp bào.
Kế bên các lâu các của Tử Y Các là cửa hàng của Vô Ngân tông. Vốn là Nhâm Tiêu Dao định di vào mua sắm ít đồ pháp thuật tốt một chút nhưng giờ còn có hơn bốn nghìn linh thạch, trong đó gồm cả hai trăm khối để mua đan dược cho lão đầu, mà còn rất nhiều đồ muốn mua khác, nên hắn sẽ không vội vàng đi vào.
Nhìn qua mấy hàng vỉa hè, cũng không phát hiện ra mấy thứ mình cần, Nhâm Tiêu Dao vừa từ từ đi vừa xem, dần dần đi tới trước một tòa lâu các.
Linh Đan Các, cửa hàng của môn phái Đan Dược tông. Bên trong có đủ loại đan dược, đó chính là mục đích chính của hắn.
Hắn cất bước tiến vào Linh Đan Các, bên trong bố cục hoàn toàn khác với Tử Y Các. Bên trong Linh Đan Các chỉ bày ra sáu cái bàn trà, bao quanh mỗi bàn là một vòng ghế dựa mềm, trên mỗi bà bày sáu bình bạch ngọc, trên ba cái ghế dựa mềm trong số đó có ba nữ đệ tử Đan Dược tông đang ngồi.
“Hoan nghênh đạo hữu đã đến.” Một nữ đệ tử tiến lên đón chào và giờ tay ra ý mời Nhâm Tiêu Dao ngồi vào một bàn trà.
Ngồi ở trên ghế đệm rồi Nhâm Tiêu Dao mới nhận ra trong sáu cái bình ngọc trên bàn đều là đan dược.
Thiếu nữ cầm lấy một cái bình ngọc, trên mặt bình có dán một cái nhãn « Hoàn Khí Đan ». Thiếu nữ mở bình ngọc ra rồi đưa cho Nhâm Tiêu Dao, cất giọng trong trẻo:
"Đây là Hoàn Khí Đan, chuyên dùng để bổ sung khẩn cấp pháp lực khi đấu pháp, với các đạo hữu Hoàn Khí Đan có thể ngay lập tức bổ sung một nửa linh lực cho Dưỡng khí cấp bảy, hơn nữa trong năm phút đồng hồ sau đó vẫn có thể từ từ bổ sung linh lực. Đây cũng là loại đan dược tiêu hao nhiều nhất. Không biết đọa hữu muốn mua Hoàn Khí Đan hay là loại đan dược khác."
Nhâm Tiêu Dao ngẩng đầu liếc nhìn đối phương một cái, Đan Dược tông này cũng có chút ý tứ, cũng chả hỏi người đến mua gì mà đưa ra loại đan dược hữu dụng nhất chà hàng luôn.
Thế nhưng cũng phải nói là đối phương nói câu nào chuẩn câu đó. Hắn tỉ mỉ ngửi hương thơm của đan dược sau đó đặt bình ngọc lên trên mặt bàn, khẽ cười nói:
"Quả thật ta cần Hoàn Khí Đan, ngươi thử nói giá cả trước xem, cả năm loại đan dược còn lại cũng giới thiệu nốt đi."
Nhâm Tiêu Dao thực sự không có mấy kiến thức, với đan dược càng thiếu quen thuộc cho nên đến đây phải học thêm tí kiến thức.
"Một viên Hoàn Khí Đan giá mười khối linh thạch, đây có thể xem như một cá giá đại trà, mua ở đâu cũng thế, chỉ có điều đan dược của Đan Dược tông chúng ta có tốt hơn chút."
Sau khi mỉm cười báo giá, thấy nét mặt Nhâm Tiêu Dao không có thay đổi gì, thiếu nữ tiếp tục cầm lấy một bình ngọc khác, "Đây là Hóa Linh Đan, nửa canh giờ sau khi nuốt đan dược này vào sẽ đột nhiên sinh ra linh lực mạnh mẽ để trùng kích.
Nó có hiệu quả trùng kích tấn cấp. Đạo hữu thử nghĩ xem, Tụ Linh Trận chúng ta bố trí mỗi khi tấn cấp không có tác dụng gì lớn, nhưng thời khắc mấu chốt lại cần lượng lớn linh lực để trùng kích, Tụ Linh Trận hiển nhiên không thỏa mãn được điều này, đó là nguyên do vì sao có Hóa Linh Đan này. Mạt viên Hóa Linh Đan một trăm linh thạch."
Cô ta lại cầm lấy một bình ngọc khác, "Đây là Huyết Sinh Đan. Tu chân vấn đạo nhiều hiểm nguy, hơn nữa thường xuyên gặp tình huống bất đắc dĩ. Ví dụ như đối mặt yêu thú hay đối mặt người tu đạo khác.
Bất kể ai cũng không dá khẳng định lần đấu pháp nào cũng sẽ không bị thương. Mà Huyết Sinh Đan chính là tiên dược trị liệu ngoại thương, đối với vết bỏng rộng, tổn thương do lạnh giá hay vết thương do vũ khí đều có hiệu quả rất tốt. Chẳng hạn như với một người bị chém đứt cánh tay, nếu như không thể điều trị kịp thời sẽ nhanh chóng bại vong.
Nhưng nếu có viên Huyết Sinh Đan này thì có thể chữa tốt mọi ngoại thương. Một hạt hai mươi linh thạch" Nói đến đây lại cầm một cái bình ngọc lên, "Bên trong đây chính là Tục Cốt Đan, có hiệu quả rất tốt đối với xương gãy rạn, kinh mạch bị nứt, đứt.
Nếu như dùng phối hợp với Huyết Sinh Đan thì bị đứt tay gãy chân có thể hồi phục như ban đầu trong một tháng, nhưng hoàn toàn hồi phục này khác với khái niệm của với người thế tục. Tất nhiên là nếu có thể kịp thời lắp ghép phần tay chân bị chém đứt thì cũng không đến nỗi thế. Một viên Tục Cốt Đan hai mươi linh thạch."
"Nó có hiệu quả với người tàn tật không?" Nhâm Tiêu Dao cầm lấy bình ngọc, sốt sắng hỏi. Cửu sư đệ Tàn Thiên của mình chính là tàn tật bẩm sinh, nếu như Tục Cốt Đan có tác dụng chữa trị thì nhất định mình sẽ mua, xem như giải quyết một cái tâm bệnh.
"Đối với tàn tật bẩm sinh không có nhiều hiệu quả." Thiếu nữ lắc đầu, nhưng lại nói tiếp: "Lầu hai có một loại đan dược tên là Tái Tạo Đan, có hiệu quả không kém với tàn tật bẩm sinh, giá một ngàn linh thạch.
Dẫu vậy, chuyện gì cũng tùy tình huống, nếu như trong số người thân của đạo hữu có người tàn tật thì có thể dùng. Nhưng nếu như đối phương có tư chất tu đạo khá thì ta khuyên đọa hữu hãy giúp hắn tự vượt qua khó khăn này, vì nếu như hắn vượt qua được cửa ải này thì gân cốt huyết nhục của hắn đều mạnh mẽ hơn người khác, đây sẽ là một ưu thế.
Đương nhiên, nếu như đạo hữu có thể kiếm được một viên Tạo Hóa Đan thì sẽ không vướng phải tình huống này. Người thế tục dùng Tạo Hóa Đan một lần đều có thể trở thành người có tư chất tu đọa, người tu đạo dùng một lần Tạo Hóa Đan sẽ nhanh chóng đề cao tư chất, gân cốt huyết nhục cũng đều mạnh mẽ hơn chút.
Nhưng mà Tạo Hóa Đan là đan dược cực phẩm trong truyền thuyết, ít nhất là trên lam Hoa Tinh chưa từng xuất hiện."
"Cám ơn đạo hữu chỉ giáo." Nhâm Tiêu Dao khẽ gật đầu, nếu như vừa rồi đối phương không nói vậy thì quả thực mình sẽ dằn lòng mua một viên Tái Tạo Đan. Có mối buôn bán lớn nhưng đối phương không làm mà chỉ bàn luận, thế nên có thể được đối phương vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, ít nhất là hơn hẳn mình.
Đương nhiên, so với Lý Phì suốt ngày thêm nước vo gạo lại càng khác. (Lý Phì đứng bên dòng sông Thanh Thủy rộng lớn, nước mắt tuôn trào ra, hu hu hu, nước vo gạo đều là do tên Nhâm Tiêu Dao bắt ta thêm vào, ta không làm hắn liền đánh ta mà.)
Thiếu nữ mỉm cười, xem như chấp nhận sự khích lệ của Nhâm Tiêu Dao, lại lần nữa cầm lấy một bình ngọc, "Trong này là Sinh Cơ Đan, có thể coi như tập hợp phẩm chất của Huyết Sinh Đan và Tục Cốt Đan, chẳng những sở hữu tác dụng chữa trị của cả hai, hơn nữa đối với vết thương ở lục phủ ngũ tạng, huyết nhục cũng có hiệu quả cực kỳ tốt, dược tính phát tác cũng rất nhanh. Giá một trăm linh thạch."
Nàng buông bình ngọc xuống, tiếp tục nâng một bình khác lên, "Trong bình này chính là Tật Bạo Đan, nếu như gặp phải kẻ địch không chống cự được, còn là lúc khó chạy thoát được thì có thể nuốt đan dược này vào.
Trong mười phút sau khi nuốt thuốc này vào có thể đề cao tốc độ chạy trốn hoặc ngự kiếm lên một nửa, tuy nhiên sau khi qua mười phút thì linh lực sẽ hao đi một nửa và toàn thân đau nhức kịch liệt. Đây là dạng thủ đoạn bảo vệ tính mạng, giá mười lăm khối linh thạch."
Nàng lại nâng bình ngọc cuối cùng lên, khẽ thở dài một hơi. "Đan dược có thể trị bệnh cứu người cũng có thể giết người. Bên trong đây chính là một viên Độc đan, chứa kịch độc, dưới Đạo Cơ không cách nào may mắn thoát khỏi."