• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chúng ta mau quay trở lại ba mặt một lời với tên khốn đó. Sao hắn lại có thể giở trò tiểu nhân sau lưng chúng ta vậy chứ ?! Trước mặt thì thân thiện giúp đỡ, sau lưng lại sau người tấn công, thật là ... – Hầu Vương liên tục cằn nhằn.

Cửu Vân Long âm trầm suy nghĩ một hồi rồi nói :

- Cũng chưa chắc được gì, cứ từ từ điều tra xem sao đã.

Thật là quá nhiều chuyện đau đầu liên tiếp xảy đến, ngoài vụ thảm sát hai trại rồi lại tới người quen cũ năm xưa chưa biết được là người như nào khiến Cửu Vân Long cũng không còn giữ nổi vẻ lạc quan thường ngày . Một hồi sau, Cửu Vân Long cùng Hầu Vương quay trở lại tổng đàn Thiên Ý Môn. Khi vừa trở về Cửu Vân Long phát hiện Yến Thanh đang có một cuộc gặp riêng ở đại sảnh, anh ta lập tức ra lệnh cho Hầu Vương quay trở về phòng trước rồi đích thân do thám cuộc gặp. Tìm được một góc bí mật, Cửu Vân Long ngó vào trong phòng,trong phòng lúc này chỉ có hai người đang ngồi bàn bạc gì đó mà anh không ở đủ gần để có thể nghe được. Cố gắng một hồi, Cửu Vân Long giật mình khi biết được người ngồi đối diện với Yến Thanh lúc này chính là Phù Vân, một trong ba chiến tướng hạng nhất của Hoàng Kim Thành, vẻ mặt Phù Vân cực kì nghiêm nghị còn Yến Thanh thì cười nói rất vui vẻ, dường như đang thỏa thận với nhau gì đó. Đến đây, Cửu Vân Long dù không nghe được câu chuyện nhưng anh cũng dần dần cảnh giác hơn với Yến Thanh, anh ta cắn môi suy nghĩ gì đó rồi nhẹ nhàng rút đi quay trở về phòng. Trở lại đại sảnh, lúc này Yến Thanh đang nói gì đó thì một thuộc hạ cực kì thân tín bước tới, người vừa tới là Chu Du, một cao thủ thuộc hàng đệ nhất trong Thiên Ý Môn; người này dù mới chỉ bốn mươi nhưng đã danh tiếng cực cao, cũng nhờ rất nhiều vào sự giúp đỡ của Chu Du thì Yến Thanh mới có thể bước lên và ngồi vững trên ghế môn chủ đến nay. Chỉ thấy Chu Du thì thầm điều gì đó vào tai Yến Thanh lập tức làm anh ta chuyển từ trạng thái cười vui thành một nét mặt nghiêm trọng thấy rõ, Yến Thanh quay sang bên Chu Du rồi nói :

- Thật sao ? Có biết do kẻ nào làm không ?

- Hiện vẫn chưa rõ là kẻ nào, nhưng thuộc hạ đã cho người điều tra.

- Được ! Mau chóng tìm ra kẻ đó, biết được lập tức báo tin cho ta ! – Yến Thanh ngày thường nét mặt vui vẻ, có chút gì đó trẻ con nhưng khi đụng việc thì rất ra dáng một đại nhân vật.

- Có chuyện gì xảy ra sao ? Ngài có cần chúng tôi giúp đỡ gì không ? – Phù Vân tuy nói ý muốn giúp nhưng thái độ lại khá là thờ ơ.

- Ồ, cảm ơn tướng quân ! Chỉ là chút chuyện nhỏ, không dám phiền đến ngài. – Phù Vân lại quay trở lại nét mặt vui vẻ, cười nói.

- Vậy sao ? Thế thì bỏ qua chuyện đó đi, còn về tin đồn gần đây thì không biết có thực không, mong môn chủ có một câu trả lời cho ta ! – Phù Vân tỏ ra thái độ kẻ trên, dường như không coi trọng Yến Thanh cho lắm.

- Ha ha, không hiểu tin đồn đâu ra mà lại ác như thế chứ, bọn ta với hắn ta không hề có quan nào cả. Thực sự nếu biết hắn đang ở đâu ta sẽ lập tức báo với tướng quân. – Phù Vân nói với nét mặt tự tin, không để Phù Vân tiếp tục ở vị thế cửa trên.

Phù Vân nhìn săm soi một hồi rồi cắn răng nói với chút hàm ý đe dọa :

- Được, vậy mong ngài biết đâu là tốt cho Thiên Ý Môn ! Giờ muộn rồi ta xin cáo từ.

- Tướng quân cứ tự nhiên, ta xin phép không tiễn ! – Yến Thanh đợi Phù Vân đi rồi lập tức gọi một thuộc hạ khác tới : - Theo dõi thật chặt hai người Cửu Vân Long. Sảy ra chuyện gì phải lập tức báo cho ta ! – Nét mặt cực kì nghiêm nghị, càng ngày càng không thể hiểu nổi Yến Thanh thực chất có ý định tốt hay xấu với Cửu Vân Long.

Về phần Cửu Vân Long, sau khi trở về phòng anh đã hội ý với Hầu Vương, hai người quyết định sẽ ở lại, tiện đường điều tra luôn cả vụ việc vừa rồi. Một phần nào đó, Cửu Vân Long thực sự không mong tiểu tử Yến Thanh của ngày xưa trở thành một tên tiểu nhân độc địa, phần khác của anh suy nghĩ nếu Yến Thanh thực sự trở thành kẻ như vậy liệu anh có ra tay giết hắn ta không. Nhưng tiểu tử Yến Thanh yếu ớt ngày xưa hôm nay thực sự đã có chút gì đó đúng chất vương giả khiến anh vui vui, cảm giác trong lòng Cửu Vân Long lúc này thực sự khó tả. Hôm sau, hai người Cửu Vân Long và Hầu Vương tiếp tục ra ngoài điều tra tên sát thủ bí ẩn.

- Trại chủ, có kẻ biến thái bám đuôi. – Hầu Vương đã biết có kẻ theo dõi nên khẽ nói, đồng thời vẫn tiếp tục bước đi và nhìn trước mặt để hắn không nhận ra.

- Ừm, để xem hắn ta là ai. Thấy cái ngõ nhỏ kia chứ ? – Cửu Vân Long hất đầu về phía cái ngõ.

Hầu Vương gật đầu hiểu ý, hai người tăng tốc bước chân rồi lẹ làng rẽ vào ngõ đã ra hiệu với nhau. Kẻ theo dõi thấy vậy cũng vội lao tới rẽ theo, hắn lập tức bước vào bẫy, Hầu Vương từ đâu lập tức lao tới đè hắn xuống, cười gằn :

- Đúng là dân nghiệp dư, chán sống rồi hả ? Mau khai ra là kẻ nào sai ngươi theo dõi bọn ta ?

Vừa nói Hầu Vương vừa khẽ đưa tay tỏ ý muốn bẻ gãy tay tên theo dõi, hắn ta lập tức kêu to :

- Tha mang, xin tha mạng, là môn... môn chủ sai tôi theo dõi hai người.

- Môn chủ ? Là Yến Thanh sao ? Đừng có nói láo, kẻo ngươi không chết tốt được đâu ! – Cửu Vân Long nghe thế lập tức gằn giọng.

- Thật sự không có lừa ngài đâu mà ! – Tên theo dõi vừa nói vừa có đưa ra huy hiệu của Thiên Ý Môn cho Cửu Vân Long nhìn thấy.

Huy hiệu này quả thực là của Thiên Ý Môn, không phải là đồ giả. Cửu Vân Long trùng xuống rồi khẽ nói :

- Thả hắn ra đi !

- Sao có thể chứ ... ?! – Hầu Vương nổi nóng định nói tiếp nhưng khi nhìn thấy nét mặt của Cửu Vân Long lập tức hơi nhăn nhó, cảm giác sợ hãi một người luôn thân thiện như Cửu Vân Long bất chợt nổi lên, Hầu Vương đành thả tên theo dõi đi.

- Tên Yến Thanh đó quả thật không có ý tốt rồi, đi hay ở là quyền quyết định của ngài đó ?! – Hầu Vương nói tiếp.

Cửu Vân Long suy nghĩ một hồi mà chưa biết làm thế nào, anh ta không muốn tin Yến Thanh thực sự là kẻ như thế nhưng nếu sai lầm có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cả hai mà anh ta lo lắng cho Hầu Vương hơn cả, nếu quyết định sai làm nguy hại đến cậu ta thì sẽ khiến anh ta không thể tha thứ cho mình. Cửu Vân Long thở dài rồi đưa ra quyết định của mình, anh ta quay trở về hẹn gặp riêng Yến Thanh. Nửa đêm, Cửu Vân Long cùng Hầu Vương gặp Yến Thanh trên sườn núi. Một hồi ba người nhìn nhau nhưng vẫn chưa ai mở lời, Cửu Vân Long mấy lần định mở lời nhưng rồi lại thôi, anh ta không thể mở lời hỏi Yến Thanh rằng cậu ta có ý định gì.

- Tên đạo đức giả, ngươi cho người tấn công rồi lại theo dõi bọn ta là có ý gì ? – Hầu Vương cuối cùng không chịu nổi mà cất lời trước tiên.

Cửu Vân Long quay sang định ngăn Hầu Vương lại nhưng rồi lại thôi, anh im lặng quay sang nhìn Yến Thanh, mong chờ câu trả lời của cậu ta.

- Cho người tấn công ám sát hai người sao ? Cậu nói gì, ta thật không hiểu ? – Yến Thanh nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.

- Thôi đê, đừng tưởng bọn ta là kẻ ngu, ngươi có ý định thâu tóm Cửu Long Thành Trại nên muốn sát hại trại chủ của bọn ta chứ gì ? Chỉ có trại chủ không nhìn ra được ý định của ngươi thôi, còn ta từ ngày xưa đã biết đám người bên ngoài chẳng tên nào tốt đẹp gì rồi ! – Hầu Vương không cho Yến Thanh giải thích, sấn sổ bước tới.

Yến Thanh định nói gì đó nhưng chưa kịp thì có một bóng người lao tới, một cước cực mạnh nhắm thẳng ngực của Hầu Vương, may cho cậu ta nhanh nhẹn đưa Thiết Bảng chặn được nhưng cũng lập tức bắn ngược ra sau mất thăng bằng suýt nữa thì ngã.

- Hả, là... là Sa Vương sao ? tại sao ngài lại ở đây ?! – Yến Thanh ngạc nhiên khi thấy người mới tới.

Người vừa mới tới ngoài năm mươi nhưng khí sắc trai tráng, khỏe khoắn, đây chính là cao thủ đệ nhất của Thiên Ý Môn hiện nay.

- Ban chiều thấy ngài và hắn gặp nhau, vừa rồi lại thấy nửa đêm ngài ra ngoài, ta đã sợ có điều chẳng lành, quả nhiên gặp lúc bọn chúng muốn ám hại ngài ! – Sa Vương nói rồi quay sang phía Cửu Vân Long cười gằn : - Đúng là đám vô lại, lấy oán báo ơn ! Hai người các ngươi đừng hòng toàn mạng rời khỏi đây !

Cửu Vân Long sắc mặt nghiêm nghị, không để ý đến lời của Sa Vương mà quay sang Yến Thanh mà nói :

- Có thực đệ sai người ám sát ta ?

- Chuyện này quả thực là ... – Yến Thanh chưa kịp nói tiếp thì Sa Vương gầm lên :

- Đám người man di mọi rợ các ngươi từ lâu bọn ta đã chướng mắt, hôm nay lại gặp được tên cầm đầu thật quá tốt, ta giết ngươi rồi sẽ giết hết cả bọn để các ngươi từ nay về sau không làm điều ác được !

Sa Vương lao tới nhắm thẳng vào đầu của Cửu Vân Long xuất một cước toàn lực nhằm tốc chiến tốc thắng. “Ầm”, khói bụi mờ mịt, Cửu Vân Long trúng chiêu rồi sao ? Không anh ta không đứng im chịu trận được, đã kịp đưa tay lên giữ lấy chân của Sa Vương, tất nhiên một cước toàn lực của Sa Vương không dễ dàng mà tóm được vậy, Cửu Vân Long đã phải dùng đến Thiết Long Thể trước đây đã từng sử ra để đấu với Hầu Vương. Nhưng trước mặt đám người Thiên Ý Môn kéo tới ngày càng đông, Cửu Vân Long cắn môi :

- Làm điều ác ... ?

- Mọi người hãy dừng tay, chuyện này có thể nói rõ ràng được mà ! – Yến Thanh xua tay.

- Đủ rồi, ta đã đến gặp đệ bí mật, sẽ không kẻ nào biết được cuộc gặp này ! Sự việc trước mặt đã chứng thực đủ rồi ! – Cửu Vân Long mặt mày trùng xuống xám xịt u ám.

Sự việc đã tới mức không thể cứu vãn, liệu có xảy ra một cuộc đại đồ sát ở nơi đây ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK