Đám người Cự Sa đã đánh bại đội quân bảo vệ khu cổng thành của Đô La Thành và đang nhanh chóng tiến vào trong, tới đâu bọn chúng lập tức xộc thẳng vào những điểm làm ăn của thành như nhà hàng, khu vui chơi, khách sạn... không hề thèm cướp bóc gì cả, bọn chúng chỉ tàn phá, giết chóc để thỏa mãn thú vui của mình mà thôi. Bên trong sòng bạc của Đô La Thành lúc này vẫn là cảnh ăn chơi bình thường, dường như cả đám người đều chưa biết tin tức gì mới. Một cảnh vệ hớt hải chạy thẳng vào trong, xông tới một căn phòng lớn ở tầng trên cùng hét vang từ bên ngoài cửa :
- Đại...đại nhân, không ổn rồi... !!
Chỉ thấy bên trong vọng ra một giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi và bình tĩnh :
- Có gì vào bên trong nói, đừng có làm kinh động các vị khách ở dưới.
Hai tay vệ sĩ bên ngoài hiểu ý, đứng tránh sang một bên để tay cảnh vệ vào trong. Bước vào, bên trong là một căn phòng rộng lớn sang trọng, hiện đại, đối diện cửa vào là bức tường bằng kính nhìn toàn cảnh ra bên ngoài, cảnh vật Đô La Thành từ trên đây nhìn xuống thật lộng lẫy. Cùng ở gần đó là một bộ bàn ghế cực kì tinh xảo, người đang ngồi trên ghế làm việc không ai khác chính là Tiêu Đình, cánh tay phải của Ông Trùm, chủ nhân Đô La Thành.
- Lại có chuyện gì sao ? – Tiêu Đình chỉ liếc mắt nhìn tay cảnh vệ hỏi rồi lại cắm cúi vào đống giấy tờ trên bàn.
- Thưa ngài, vẫn là đám tới gây rối, bọn chúng đã gần tới được trung tâm, chốc nữa thôi là có thể tới sòng bạc rồi ạ. – Tay cảnh vệ dù lúc nãy rất hốt hoảng nhưng khi bước vào phòng thì cố gắng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi thưa chuyện, hắn hiểu tính tình của kẻ trước mặt.
- Vậy sao... – Tiêu Đình thoáng chút ngạc nhiên, ngẩng mặt lên nhìn suy tư, nhưng rồi lại tiếp tục làm việc : - Không ngờ đám người đó cũng có chút bản lĩnh. Nhưng từ đầu ta đã chẳng trông chờ vào đám người của Hoàng Kim Thành rồi, dù sao đám lính đánh thuê ta đưa về sẽ dẹp yên ổn chuyện thôi, không cần phải lo lắng làm gì.
Chỉ thấy tay cảnh vệ run run, mồm cứ mấp máy gì đó nhưng lại không dám mở lời.
- Có gì sao ? Cứ nói thẳng ra đi, đừng làm mất thời gian của ta.
Thấy Tiêu Đình nói vậy, tay cảnh vệ lập tức nói tiếp :
- Dạ thưa ngài, tên cầm đầu đám lính đánh thuê đã bị hạ rồi ạ ! – Nói đến đây tay cảnh vệ bỗng im bặt, không dám nói gì thêm, hai chân run rẩy, cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn sợ, thực sự lúc này hắn đang rất sợ hãi.
Thấy Tiêu Đình từ từ ngẩng đầu lên nhìn khiến hắn càng run sợ hơn, nếu Tiêu Đình nổi giận thì sẽ thế nào đây, hắn thật chẳng dám nghĩ tiếp. Bỗng bên dưới có tiếng ồn ào, náo loạn.
- Là...là bọn chúng... bọn chúng đã tới đây rồi... – Tay cảnh vệ buột miệng lỡ lời, ngay lập tức giật mình nhận ra sai lầm của mình, hắn lập tức cúi gầm mặt không dám ngẩng lên nhìn người đối diện.
Tiêu Đình có tức giận, sẽ nổi cơn như nào đây ? Không, chỉ thấy anh ta đứng dậy khỏi bàn, chậm rãi đi tới, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, bình tĩnh :
- Hừm, đám người này khá hơn ta nghĩ rồi đây. Nhưng không sao, vẫn không phải lo, có ta ở đây dù trời sập cũng có thể gánh được, gọi toàn bộ cảnh vệ và lính ở trong nhà và gần đây tới sảnh cho ta. Đích thân ta sẽ tới xem bọn chúng ba đầu sáu tay như nào mà có bản lĩnh thế ! – Tiêu Đình nét mặt cực kì tự tin, cao ngạo nói.
Tay cảnh vệ nghe được những lời này thì như mở cờ trong bụng, thoát khỏi hiểm cảnh hắn sợ, lập tức tuân lệnh rồi rút nhanh ra ngoài. Về phía Tiêu Đình, anh ta lúc này vẫn bình thản, từ tốn bước tới cửa phòng lấy chiếc áo vét khoác lên người rồi mới mở cửa bước ra, hai tay vệ sĩ bên ngoài lập tức theo sát đằng sau, cả ba tiến tới thang máy xuống đại sảnh. Bên dưới sảnh lớn lúc này, đám người Cự Sa đã tiến được vào, đang gây ra một sự náo loạn lớn, đám khách tới chơi, kẻ sợ hãi chạy ra, kẻ chôn chân tại chỗ, phần nhiều đều kiếm cho mình những chỗ an toàn ở gần đám cảnh vệ, cũng có vài kẻ số má, không biết sợ đứng đối mặt. Một tay khách bước tới đứng đối diện với Cự Sa, rồi hét lớn vào mặt y :
- Đám người các ngươi không biết sống chết là gì sao, dám tới đây gây rối ? – Dường như cũng biết võ công và còn rất tự tin vào bản lĩnh của mình. Nhưng liệu có đủ để cản Cự Sa.
Câu trả lời lập tức đến, Cự Sa đưa tay xoa xoa đầu rồi cười toe toét :
- Không biết sống chết ? Khặc khặc, phải, phải.
Cự Sa nói xong cứ đứng đó xoa xoa cái đầu trọc mà cười, cũng chẳng hề làm gì kẻ khinh thường mình, lẽ nào tên khách này là cao thủ ẩn thân khiến cho Cự Sa cảm nhận được khí nên chưa dám động thủ.
- Mẹ nó, hóa ra là một tên điên ! Biết điều thì mau cút đi cho khuất mắt, kẻo ta ra tay...
Tên khách còn chưa kịp nói hết câu thì đầu đã bị Cự Sa vặn ngược ra sau, y xuất thủ quá nhanh khiến cho tay khách kia còn chưa kịp cảm nhận cơn đau đã mất mạng. Ra tay xong bỗng Cự Sa im bặt, không cười nói gì cả, hắn tỏ ra cáu giận gì đó, rồi lẩm bẩm :
- Mẹ kiếp, tự nhiên lại xuất thủ ngu xuẩn ! – Cự Sa tự chửi mình khiến cho tất cả mọi người từ thủ hạ đến khách chơi, nhân viên và cảnh vệ sòng bạc đều cảm thấy khó hiểu, tại sao hắn lại tự sỉ vả mình. Có phải là Cự Sa lo sợ điều sẽ sảy ra tiếp sau : - Đúng là ngu xuẩn thật, càng nghĩ càng thấy ngu xuẩn ! Mẹ kiếp, đáng nhẽ ta phải từ từ vặn đầu hắn để hắn cảm nhận được đau đớn mãnh liệt nhất.
Hóa ra là Cự Sa tự chửi mình vì đã ra tay giết tên kia quá nhanh, quá dễ dàng cho hắn, tiếp sau đó Cự Sa lại từ từ nở một nụ cười đầy vẻ hung tàn ác sát, khiến cho ai nhìn cũng thấy lạnh người :
- Các ngươi không được ngu ngốc như ta đó !
Cự Sa dứt lời, đám thuộc hạ như hiểu ý, lập tức cười lớn rồi điên cuồng lao tới, tạo nên một cuộc chém giết đẫm máu. Hai bên lao vào nhau, trận loạn chiến diễn ra, hạm đội Cự Sa đều là những tên điên cuồng khát máu, còn được dẫn dắt bởi Lý Trầm Châu nên khí thế át người, đám cảnh vệ tuy biết chút võ nghệ phòng thân nhưng chưa trải qua nhiều trận chiến nên ít kinh nghiệm, lại không có cao thủ thực sự chỉ huy nên chỉ miễn cưỡng chống trả yếu ớt, dường như sắp không chịu nổi. Từ bên ngoài đám lính đánh thuê triệu tập tới ùa vào giúp, nhưng dù chúng thực lực không kém đám người Cự Sa mà không có người chỉ đạo nên chiến thuật hỗn loạn, chỉ kéo được lại chút thế cân bằng dù đông người hơn. Cự Sa không thấy có kẻ nào đáng quan tâm, hắn bước đi từ từ giữa trận chiến mà ngó quanh, cũng chẳng có kẻ nào dám tới gần cản bước hắn cả. Hai bên vẫn đang chiến đấu, thế trận giằng co bởi người của Đô La Thành đông gấp hai, ba lần, nhưng đám người Cự Sa thế trận chặt chẽ, lại đang say máu, hung hăng hơn hẳn. Thế trận đang dần nghiêng về đám người Cự Sa thì bỗng có những tiếng chỉ đạo lớn vang lên, cùng với đó là hai bóng đen xộc tới từ hai bên trái phải, công phu quyền cước có vẻ ngang ngửa với cả Lý Trầm Châu, được cao thủ trợ giúp lại có chiến thuật bài bản, đám lính của Đô La Thành lại vốn đông hơn nên dễ dàng lấy lại thế phản công, ép dần đám người Cự Sa về giữa sảnh. Lúc này hai bên mới dường lại, Lý Trầm Châu biết đã có cao thủ thực sự tới giúp đám người kia nên cũng không khinh cử vọng động, cho người của mình tập trung, dàn lại đội hình. Đám lính của Đô La Thành vây kín vòng ngoải, nhìn kĩ lại hai bóng đen vừa tới giúp chính là hai tay vệ sĩ của Tiêu Đình, cả hai đang đưa tay chỉ đạo đám cảnh vệ lập trận, có thể thấy không chỉ thân thủ khá mà năng lực đánh trận cũng cao. Bỗng từ phía trên cao có tiếng nói vang xuống :
- Ha ha, tới được đây đúng là có bản lĩnh lớn rồi đó ! Nhưng cố quá thì dễ quá cố đó ! Dù sao ta cũng đang thiếu nhân tài, chỉ cần các ngươi làm cho ta thì các ngươi sẽ được sống sung sướng không khác gì vua chúa, sao hả ?
Người vừa tới chính là Tiêu Đình, nhìn dáng vẻ ngạo mạn của anh ta đứng từ trên lầu mà nói vọng xuống khiến cả đám người Cự Sa đều thấy chướng mắt, Lý Trầm Châu thấy tên tiểu tử còn trẻ mà lớn tiếng, kiêu ngạo thì tức giận :
- Mẹ nó, không ngờ một thằng nhãi ranh cũng có thể quản lý được nơi này, thảo nào lại toàn đám ăn hại, không được tên nào ra hồn !
Đám người Cự Sa nghe vậy cười lớn, tỏ vẻ khinh bỉ, tán thành lời nói của Lý Trầm Châu. Đám lính đánh thuê và cảnh vệ của Đô La Thành thì tỏ ra bực tức, muốn lập tức xông tới đánh gục đám người trước mặt, còn Tiêu Đình vẫn mỉm cười bình tĩnh như không :
- Ta vất cho các người một cơ hội, là các người không nắm lấy đó ! Xưa nay ta không ép ai, cũng không muốn mất thời gian với những kẻ ngu ngốc, lúc nữa thì đừng mất công van xin, cũng đừng nói ta vô tình ! – Tiêu Đình nói đoạn thì cảm nhận được gì đó, liền quay đầu bỏ đi.
Châu Thuận Thủy thấy vậy thì càng bực tức không thôi, dồn lực bật mạnh lao tới, muốn lập tức lấy mạng kẻ phía trước, nhưng nào dễ được như ý thế, một tay vệ sĩ lao tới cản đường, hai người thì động thủ thì đám người bên dưới cũng lại xông vào nhau tạo nên một cuộc tàn sát khác. Còn Tiêu Đình, anh ta cảm nhận được có kẻ tới gian phòng VIP, khí thế toát ra bá đạo nên khiến anh ta lập tức đi theo. Bước đi gấp gáp bỗng anh ta dừng lại, mắt nhìn thấy kẻ trước mặt đang đứng trước một căn phòng VIP và còn đang sắp mở cửa bước vào thì bỗng dừng lại tại đó, không tới ngăn cản thêm nữa, chỉ nhếch mép mỉm cười kì lạ. Tại sao Tiêu Đình lại dừng bước, chẳng phải anh ta lo kẻ tới sẽ gây ra hỗn loạn cho các vị khách VIP, khiến ảnh hưởng danh tiếng và thu nhập của Đô La Thành sao ?