“Có!”
Lão đầu áo lam đột nhiên nhãn tình sáng rực, hai hay vỗ vào nhau, tựa hồ tìm được ý hay.
Tô Khinh Lăng nhíu mày nhìn lão, xem xem lão đầu này hình như có ý xấu nha!
Hạ Tư Lạc, Minh Nhất, Minh Nhị cùng chú ý tới lão.
“Hắc… Làm đồ đệ lão đi, cam đoan ngươi trong 3 tháng nữa sẽ trở thành cao thủ võ lâm.” Lão nói với Tô Khinh Lăng, vẻ mặt cực kì chắc chắn.
“Ngươi sẽ không để ta uống cái dược hoàn yếu nhân mệnh gì gì đó đi?” Tô Khinh Lăng hoài nghi nhìn lão. Trên đời này cũng có vài thứ như thế, tưởng tăng công lực lên nhưng thực chất lại khiến người ta tổn thương nguyên khí.
“Đương nhiên sẽ không.” Lão phủ định: “Ngươi là đồ đệ ta, sư phụ lẽ nào lại hại ngươi đâu.”
Tô Khinh Lăng cẩn thận quan sát vẻ mặt lão, thoạt nhìn không giống như gạt người. Hơn nữa, lão đầu này có chút quái đản, xem chừng là cao thủ võ lâm nhưng tính tình cổ quái. Nếu ở chung với lão mấy tháng mà bản thân trở thành cao thủ luôn thì chẳng phải là chuyện tình phi thường tốt hay sao? Ít nhất, có võ công trong người, bản thân nàng lại càng tuỳ tâm sở dục hơn nữa a!
“Tốt!” Tô Khinh Lăng nhẹ gật đầu.
Hạ Tư Lạc nhếch lông mày, u quang nhìn nàng, trong mắt lại thâm thuý khó hiểu.
“Chủ tử…” Minh Nhất, Minh Nhị kinh nghi ra tiếng. Bọn hắn không biết lão đầu kia là ai, nếu chủ tử bị lão làm hại, vậy bọn hắn chỉ có nước mang đầu về tạ tội với Hoàng thượng mà thôi.
“Sảng khoái a, không hổ là người ta nhìn trúng!” Lão đắc ý cười lớn, kéo nàng: “Đi thôi, sư phụ mang ngươi đến chỗ ta ở.”
“Chủ tử, người không thể đi cùng lão được, nếu không bọn thuộc hạ biết ăn nói ra sao với Hoàng thượng đây?” Minh Nhất, Minh Nhị chạy theo can ngăn, thảm thương lên tiếng.
“Đúng rồi a, đồ đệ tên gì?” Lão nghe bọn hắn nói, đột nhiên hỏi.
“Chủ tử ta chính là Nhàn Vương gia Nam Diệu hoàng triều. Lão đầu ngươi vẫn nên tìm đồ đệ khác đi.” Minh Nhất giành nói trước, đôi mắt oán giận nhìn lão. Đều tại cái lão đầu mặc danh kì diệu xuất hiện này, làm hại chủ tử lại muốn ép buộc bọn ta.
“Nhàn Vương Nam Diệu?” Lão nhìn chằm chằm Tô Khinh Lăng, biểu tình rất kì quái.
“Ân, Tô Khinh Lăng.” Nàng gật gật đầu.
“Ha ha ha…” Lão bất chợt cười to, trong thanh âm nồng đậm vui mừng cùng ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn Tô Khinh Lăng loè loè ánh sáng rõ ràng.
“Không nghĩ tới đồ đệ ta xem trúng cư nhiên là người một nhà. Cáp cáp, quả nhiên tôn tử Tôn thị hoàng tộc người nào kẻ nấy cũng đều vĩ đại!”
“Y?”
Nghe ra ý tứ trong lời lão, Tô Khinh Lăng nhếch mi, đôi mắt nhìn kĩ lại. Nghe khẩu khí kia, dường như lão cùng nàng có quan hệ?
Hai cái bảo tiêu nhìn nhìn, Hạ Tư Lạc nhíu mày, bình tĩnh xem biến.
“Đứa nhỏ, ngươi đang nghĩ, ta là ai?” Lão nhìn Tô Khinh Lăng híp mắt cười hỏi.
Nàng gật gật đầu, không phủ nhận nàng đối với lão ngạc nhiên không dứt.
“Chờ về sau ta nói cho ngươi nghe nha!” Lão thần bí cười, thân thủ ôm lấy Tô Khinh Lăng, dưới chân đạp khinh công bay vèo đi, phất tay về phía sau. Một khối lệnh bài màu vàng kim bắn tới chỗ ba người Hạ Tư Lạc.
“Cầm nó trở về gặp Hoàng đế Nam Diệu, y sẽ nói cho các ngươi biết lão đầu ta là ai.”
Thân thủ lão thực sự rất cao, chớp mắt đã không thấy thân ảnh đâu.
Hạ Tư Lạc súc lông mày, lãnh khí quanh thân không ngừng tản ra.
Minh Nhất, Minh Nhị nhìn khối lệnh bài trong tay, biểu tình đột nhiên biến đổi. Đây rõ ràng là lệnh bài chỉ có người trong hoàng thất Nam Diệu mới có. Chẳng lẽ, lão đầu kia cùng Hoàng thượng có quan hệ? Xem ra, bọn hắn thật phải hồi Nam Diệu một chuyến.