• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vương gia, chúng ta thật sự đi Bắc Phượng sao?” Hạ Hà, Xuân Vũ nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Tô Khinh Lăng, hỏi. Hai nàng đến giờ còn không dám tin tưởng điều đó là thật.

“Niết mặt mình đi.” Tô Khinh Lăng tựa trên tháp, mắt không chớp đáp.

Hai nàng bốn mắt nhìn nhau, khó hiểu: “Niết mặt làm gì?”

“Xem xem các ngươi có nằm mơ không.” Tô Khinh Lăng lại đáp. Hai cái tiểu ngu ngốc! Bên ngoài bánh xe đang lọc cọc di chuyển, cư nhiên đến giờ vẫn không tin còn hỏi.

“Vương gia!” Hai nàng nghe Tô Khinh Lăng, có chút vô lực kêu.

“Không cần kêu nữa! Lại kêu, ta lấy châm may cái miệng các ngươi lại.” Tô Khinh Lăng móc móc lỗ tai, trong miệng uy hiếp các nàng rồi đi ngủ. Chỉ chốc lát, trong xe ngựa truyền ra tiếng hít thở đều đặn của nàng.

Xuân Vũ, Hạ Hà kinh ngạc mở to mắt, này có thể ngủ được? Các nàng cũng không dám làm ồn, chỉ đành mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Bên ngoài xe ngựa, Hạ Tư Lạc cưỡi tuấn mã trắng đi trước, nghe thanh âm từ xe ngựa phát ra, mày nhịn không được nhíu lại. Hắn đến giờ vẫn thắc mắc, bản thân như thế nào lại để Nhàn Vương theo sau đi Bắc Phượng?

Đồng dạng nghi hoặc như vậy là trung niên nam tử đến từ Bắc Phượng. Gã luôn nghĩ Thập Nhất hoàng tử luôn lạnh như băng thế nhưng chịu được một tiểu tử lộn xộn thế kia dính lấy bên cạnh?

Đoàn người kẻ nào nghĩ việc nấy, chậm rãi đi. Ánh mặt trời rơi trên mặt đất tạo thành những mảng loang lổ như mực rơi trong nước. Xe ngựa lắc lư lắc lư, từ từ đi về phía trước.

“Đinh đinh đinh… Đương đương…”

Đột nhiên, cánh rừng phía trước truyền đến tiếng đánh nhau. Minh Nhất, Minh Nhị tập trung tinh thần lên chiếc xe ngựa, cẩn thận che chở người bên trong.

“Hoàng tử!” Trung niên nam tử nhìn Hạ Tư Lạc.

Hạ Tư Lạc vẫn vẻ mặt lãnh khốc như trước, không lên tiếng. Mọi người chỉ có thể đi tiếp. Tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, thẳng đến khi bóng người đang giao chiến lộ rõ.

Chỉ thấy một chiếc xe ngựa tinh xảo quý giá đứng bên đường, một nha hoàn đỡ lấy nữ tử mặc y phục hoa lệ đang đứng cạnh đó, xung quanh là thị vệ thủ hộ cho hai nàng. Cách đó không xa, một nam tử mặc cẩm bào xanh ngọc đang cùng vài người che mặt đánh nhau, xem ra hẳn là gặp cường đạo.

“Bên ngoài phát sinh chuyện gì?”

Tiếng đánh nhau đem Tô Khinh Lăng gọi tỉnh. Duỗi thân mình, nàng thò đầu ra ngoài xe, hỏi.

“Vương gia, đừng ra ngoài!” Xuân Vũ, Hạ Hà thừa biết chủ tử nhà mình là kẻ hay đi gây chuyện, lập tức chạy đi ngăn cản.

“Sợ cái gì? Trời có sụp xuống cũng có người to cao khoẻ mạnh chống đỡ, đè xuống cũng chết không nổi các ngươi.” Tô Khinh Lăng vung tay áo, đem hai tiểu tỳ xốc lên, tự mình mở cửa xe nhìn ra. Hoá ra là trình diễn võ thuật sống. Bất quá, lam bào nam nhân kia như thế nào lại nhìn quen mắt thế nhỉ? Trong đầu “tách” một tiếng, yêu, đó không phải là cái gì tướng quân chơi thua bạc mình sao?

“Chào a, Long tướng quân!”

Long Thiếu Khuynh đang cùng cường đạo giao thủ, nghe đến thanh âm quen thuộc, tay không khỏi run lên, liền bị cường đạo chém cho một đao.

Tô Khinh Lăng nhìn Long Thiếu Khuynh bị thương, mày nhếch nhếch. Nàng cũng không gánh được tội danh khi hắn chết đâu nha!

“Minh Nhất, Minh Nhị!”

Hai đạo thân ảnh từ trên xe ngựa bay vút đi, như đại bàng giương cánh xông lên đám cường đạo. Sau vài hiệp, cường đạo chỉ biết nằm trên đất kêu rên: “Thật mát mẻ a!”

“TÔ KHINH LĂNG!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK