• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Tề được coi là trọng lễ nhạc, Hoàng gia lập chí thánh tiên sư Khổng Khâu làm tổ, lễ giáo cực nặng, thể chế nghiêm ngặt. Phủ Thừa tướng là nơi ở của một trong những người đứng đầu nước Tề, đương nhiên là có phong thái phi phàm. Một cây hòe cổ xòe tán rộng ngay cổng chính phủ Tể tướng. Hai cánh cổng lớn sơn son cao hai trượng rộng ba trượng, bề mặt có gắn bảy bảy bốn mươi chín cái núm mạ vàng, cùng với một đôi sư tử đá trước cửa, thể hiện rõ thân phận cao quý ngang vương hầu của chủ nhân.

Tần Lôi xuống xe, đứng trên bậc thềm của phủ Thừa tướng, dường như hơi lo lắng. Ánh mắt của hắn mơ màng, thân thể cũng hơi khom xuống. Thiết Ưng mặt đen thui cầm tấm thiệp nhăn nhúm đưa cho người tiếp khách, rồi không nói gì nữa mà rảo bước vào Vương phủ.

Lúc này Tần Lôi mới có phản ứng, cất bước đi theo Thiết Ưng. Vừa di hắn vừa liên tục kéo vạt lễ phục nước Tề, bậc thềm của tướng phủ lại cao khiến cho tiểu thái tử bước lên không khỏi khó khăn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nhăn nhó cố nhấc vạt áo đuổi theo.

Đám hộ vệ và người tiếp khách ở Tướng phủ nhìn nhau, rồi cất tiếng cười rộ, một lúc lâu sau bọn họ mới nhớ tới chức trách của mình liền vội vã cùng hô:

- Chỉ Qua Công tới….

Trong Tướng phủ đình viện tầng tầng lớp lớp, cứ mỗi một đoạn lập tức lại vang lên tiếng truyền báo khách nhân xuất hiện, vào trong yến sảnh. Lúc này, hỉ yến đã khai tiệc được một lúc, nhìn đám tân khách dường như đã quá ba mươi tuổi…

Nghe tiếng truyền báo, trong sảnh thoáng an tĩnh lại. Đám quan to, quý nhân đều ngoái cổ nhìn ra cửa, muốn nhìn xem nhân vật gần đây được nhắc tới nhiều nhất trong Kinh thành là người như thế nào.

Người bước vào đầu tiên là một cự hán thân cao thước tám, mặt râu quai nón. Tới khi thấy rõ y ăn mặc trang phục của thị vệ, đám quý nhân đều thở phào nhẹ nhõm, sự thực và tưởng tượng khác nhau quá xa, luôn luôn không dễ chịu.

Vị đại hán đứng lại, ôm quyền nói:

- Tuy Tiết sứ Đại Tần, Ngũ hoàng tử Điện hạ chúc mừng Thừa tướng Đại Tề có cháu trai!

Nói xong, gã hơi nghiêng người. Tới lúc này mọi người mới nhìn thấy đằng sau hán tử có một người, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lờ đờ, , thần thái hoang mang, khúm núm, lo lo sợ sợ. Vậy mới đúng, chất tử đáng thương bị nhốt mười sáu năm ở Đại Tề phải như thế này. Nhìn thấy hắn các vị đại nhân cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, bao nhiêu trào phúng, hoặc khinh thường đều xuất hiện trên khuôn mặt của họ. Mọi người lại xôn xao quay đầu, tiếp tục uống rượu mua vui.

Tần Lôi thở dài, thái độ của mọi người trong sảnh đều lọt hết vào mắt hắn. Lão già đầu tóc bạc, gầy gầy ngồi trên ghế chủ vị kia chắc là Thượng Quan lão nhi. Lúc này, lão đang nâng chén rượu nói gì đó với lão béo có râu vàng ngồi bên trái. hai con mắt của lão thường xuyên đảo quanh. Còn lão béo thì có sắc mặt chẳng hề hiền lành. Người thứ ba trong phòng khiến cho hắn chú ý là một hán tử áo vải như thổ phỉ, khoảng chừng ba mươi tuổi, vẫn cắm đầu uống rượu, không nói chuyện với ai. Trong cái không gian toàn áo gấm khoe sác thế này khiến cho y có phần lạc lõng.

Dường như không ai nghe thấy Thiết Ưng thông báo, cả chủ nhân và tân khách đều mải miết đối ẩm nói chuyện, không một ai ngó đến ngoài cửa. Cảnh tượng này khiến cho hai người đứng đó cảm thấy khó xử, mặt đỏ tới tận mang tai.

Thiết Ưng nổi cáu muốn phát tác, nhưng chợt nghe được tiếng ho khan bên tai nhỏ tới mức không ai có thể nghe thấy, bèn cố nén lại. Khớp tay của y siết chặt kêu răng rắc. Y nhìn Điện hạ qua khóe mắt thấy hắn hơi cúi đầu như không biết làm sao. Chỉ ở góc độ này Thiết Ưng mới thấy trong đôi mắt đó ánh lên một chút hài hước.

Từ khi nhận thiệp mời, Tần Lôi biết âm mưu của mình và Trầm Lạc đã thành công phân nửa. Trầm Lạc dùng vô số thủ đoạn nhỏ, cuối cùng đã gặp mặt được mấy người nổi danh. Vị thừa tướng của nước Tề muốn xem vị Thái tử ngây ngây ngốc ngốc trong truyền thuyết này như thế nào, xem có mang lại uy hiếp cho Tề quốc không. Làm như vậy cũng nể mặt Bệ hạ và Thái hậu, song song cũng có thể tránh chiến tranh, để cho nước Tề có thêm thời gian vài năm thì tại sao lại không làm?

Tần Lôi đã có được sự khẳng định của Tầm Lạc về suy nghĩ của Thượng Quan Vân Hạc. Xét về tâm lý, nếu một người mong muốn một việc nào đó phát triển theo một hướng đã định, y sẽ coi trọng những thông tin mà suy luận có bằng chứng thực tế và bỏ qua những tin tức tình báo chỉ mang tính suy luận. Đây là cái được gọi là tiên nhập vi chủ. (để suy luận và mong muốn của mình chi phối phán đoán và kết luận)

Tần Lôià một đứa bé từ khi còn ở trong tã lót đã bắt đầu cuộc sống con tin, thật sự không thể khiến cho kẻ đứng đầu nước Tề quan tâm. Nếu không phải Thượng Quan Vân Hạc có tính cẩn thận, thì ngay cả một lần gặp mặt để đánh giá này cũng không cần.

Sở dĩ ngay từ đầu Tần Lôi đã quyết định đến, là vì muốn thuận theo đánh giá của Thượng Quan Vân Hạc về mình, tận lực cố gắng khẳng định thêm, để cho nó phát triển theo đúng hướng Thượng Quan Vân Hạc mong muốn. Làm như vậy sẽ giảm rất nhiều phiền phức, thuận tiện cho bản thân hành động.

Đã suy nghĩ rõ ràng như vậy, nên hắn cũng chẳng tức giận khi thấy những người xung quanh cười đùa. Trái lại, còn có chút thích thú khi lừa được người khác. Chí ít hiện tại Tần Lôi cũng cảm thấy rất dễ chịu.

Thượng Quan Vân Hạc liếc nhìn vị thái tử đáng thương mà trong lòng nhớ tới một chuyện cũ. Mấy năm nay nước Tề liên tục bị hạn hán khiến cho cuộc sống của bách tính gặp khó khăn. Nhưng đám hoàng thân quốc thích, quan viên thân sĩ lại cứ chìm trong trận đại thắng nước Tần từ vài chục năm trước đó, mở mang bờ cõi thêm cả ngàn dặm. Bọn họ chỉ biết chìm trong xa hoa dâm dật, phù hoa lãng phí. Qquốc khố bị những con đỉa này hút đến gần cạn, bây giờ chẳng khác nào thùng rỗng kêu to, phải tăng thêm thuế má, tát ao bắt cá, khiến cho dân chúng lầm than, bán vợ đợ con, thường xuyên có bạo loạn xảy ra.

Lão muốn cải cách, lão muốn rửa sạch để trị, thực hiện chính sách bảo hộ nông nghiệp, phát triển quân bị, tinh binh cường võ. Lão muốn trấn áp những kẻ chỉ biết cơ hội, mưu lợi cá nhân, muốn cải cách toàn diện. Nhưng tất cả những chuyện đó đều cần thời gian!

Cho nên, trong vòng mười năm, nước Tề không thể xảy ra chiến tranh. Cho dù có Bách Thắng Công được xưng chiến thần, có Bách Thắng quân đánh đâu thắng đó. Nên lão mới không quan tâm đến giao tình nhiều năm với Triệu Vô Cữu, chủ trương thả Thái tử về nước. Nếu không phải vì lão muốn, hôm nay ai có thể được cả tả hữu Thừa tướng chú ý chứ? Ngay cả Hoàng đế cũng không được.

Lão thả Tần Lôi về nước là để bịt miệng quân Tần. Đương nhiên, nếu như Tần Lôi ưu tú tới một mức độ nhất định thì lão sẽ không làm cái chuyện thả hổ về rừng.

Một lúc lâu sau, lão mới thôi suy nghĩ rồi làm như mới nhìn thấy hai người ngoài cửa. Lão cười ha hả nói:

- Thì ra là Chỉ Qua Công giá lâm. Công gia tới muộn, mau mau ngồi vào vị trí. Ngài phải chịu phạt ba ly rượu!

Chúng khách đều phụ họa:

- Phạt ba ly rượu!

- Sao lại tới chậm?

- Bất kính, quá bất kính

Đủ những lời nói vang lên.

Thiết Ưng giận dữ. “thật sự khinh người quá đáng.” gã giơ thiệp mời lên nói:

- Ngài đưa thiệp nói mời vào buổi trưa, chúng ta tới trước nửa canh giờ, nhưng các ngài lại khai tiệc trước, không phải cố ý trêu đùa sao? Đáng giận hơn nữa là ngài mời điện hạ của ta ngồi vào chỗ nào? Làm gì có chỗ nào trống?

Trán gã nổi đầy gân xanh muốn nổi nóng. Lúc này, Tần Lôi mới lên tiếng giải thích với Thượng Quan Vân Hạc:

- Đừng trách ta, đừng trách ta, đều do , ngài muốn phạt thì phạt y đi.

Sắc mặt hắn hoảng loạn, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tìm được chỗ trống bên cạnh hán tử áo vải, bèn chạy tới ngồi xuống. Hắn không cẩn thận động vào bầu rượu của y khiến cho rượu bắn ướt cả người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK