Nửa tháng sau, đám binh lính bảo vệ nước Tề không chờ được nữa, nghe theo kiến nghị của Trầm Lạc liền đi trước ra khỏi núi đến thị trấn gần nhất của huyện Ninh Cổ chờ.
Tần Lôi bình tĩnh rèn giũa cho đội trinh sát của hắn. Không phải hắn bất công mà do tình thế cấp bách, đội ngũ trinh sát quá quan trọng.
Việc huấn luyện của đội ngũ trinh sát đối với vài người thì có hứng thú, nhưng đối với vài người khác lại là chuyện khó khăn. Cho nên Tần Lôi quy định người trong đội trinh sát có thể tự nguyện rút lui, nhưng một khi đã rút lui thì cả đời không được đổi ý. Hai đội khác rất hiếu kỳ về huấn luyện trinh sát, lại có cơ hội được học tập với điện hạ nhiều, liền nhao nhao yêu cầu chuyển đội. Cũng vì nguyên nhân này mà không ai tự nguyện chủ động rời khỏi đội trinh sát.
Một thời gian ngắn ở chung, đám đội viên đã hoàn toàn tiếp nhận chuyện ăn chung ở chung, lại thêm Thái tử huấn luyện rất nhiều thứ lạ nên không ai để ý đến tuổi tác của hắn.
Tần Lôi quy định chỉ có hai mươi lăm người đứng đầu trung đội mới có đủ điều kiện báo danh tham gia đội trinh sát. Làm vậy hắn đã nâng cao cấp bậc của đội trinh sát lên. Đây là suy nghĩ của Tần Lôi. Hắn chuẩn bị trong tương lai sẽ xây dựng đội trinh sát thành quân đội đặc chủng ở thời đại này.
Tại một lần họp toàn thể, hắn đứng trước ba trăm người tuyên bố quy định này, đồng thời tuyên bố từ nay về sau, bất luận dưới trướng có thêm bao nhiêu người, cũng chỉ có ba trăm người ở đây có thể gọi hắn là giáo quan mà thôi.
Trương Gián Chi ở một bên cùng với Trầm Lạc nhìn trân trối. Chiêu thức thu phục lòng người này của điện hạ đúng là quá tuyệt, còn có thể kích thích cảm giác vinh dự của bọn họ. Ba trăm người có mặt ở đây sau này chính là nhữngnhaan vật then chốt. Cả hai người Trương, Trầm nhất tề tôn Tần Lôi làm thần tượng.
Năm mươi người đủ điều kiện đều đã báo danh. Tần Lôi trả hai người đội trưởng về , sau đó để cho bốn mươi tám người báo danh đều vào một nơi trong núi, cho bọn họ thời gian một canh giờ để trốn. Hắn cũng nói cho họ biết rằng sau nửa canh giờ nếu không bị phát hiện thì có thể tham gia vào đội trinh sát.
Một lúc lâu sau, Tần Lôi nói với đội trinh sát là trong cùng ngày sẽ thực hiện việc loại bỏ nghiêm khắc, lần này tìm không được người thì sẽ loại bỏ tất cả. Sau đó hắn cho bọn họ vào trong núi.
Sáu mươi so với bốn mươi tám người, trong tình huống tốt nhất, thì năm người cũng sẽ bị loại một người. Đội viên trinh sát đều đầy khí thế chỉ muốn bới tất cả đám “củ cải” đó ra.
Sự chênh lệch giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư thể hiện ra rất nhanh, chỉ thấy đám đội viên trinh sát thong dong từ dưới núi đi lên, dùng một cây gỗ. Cứ đâm chọc vào đâu là có tiếng kêu thảm vang lên rồi có người ngã xuống. Ở trong lùm cây mà quấy một lát, lại có một củ cải kêu “ai da” rồi chui ra. Ném vài tổ ong vào trong một hang động, rồi cười đắc ý trốn đi. Chỉ trong chốc lát vài “củ cải” kêu thảm chạy ra khỏi động rồi nhảy ùm ùm xuống dòng suối nhỏ ở bên cạnh.
Từng “củ cải” một nhanh chóng được tìm thấy . Nửa canh giờ hỗn loạn qua đi, chỉ còn tám người chưa tìm được.
Điều này có nghĩa là hai mươi người trinh sát bị loại bỏ, tám người đóng giả “củ cải” mới sẽ được thay vào. Tám củ cải này đều có biện pháp hay khác thường. Trong đó một người tên là Trầm Thanh nhỏ bé lanh lợi nhất. Y đào một cái hầm ngay ở bên cạnh một con đường nhỏ dưới chân núi, lấy gỗ đạy lại rồi phủ đất lên trên, sau đó vén một khẽ hở chui vào. Những người chơi trò trốn tìm đều biết rằng, những người đi tìm kia sẽ vô ý thức đi được hai bước mới bắt đầu tìm, y lợi dụng tư duy quán tính này rồi trốn ở điểm khởi đầu, kết quả là sáu mươi người trinh sát đều đi qua mà không phát hiện ra y. Trầm Thanh cũng là người được Tần Lôi chọn đầu tiên.
Thê thảm nhất chính là một vị tên là Thạch Mãnh, lúc đó người này cũng trốn trong sơn động, nhưng khi mấy con ong xông tới, gã liền cuộn người trốn trong góc, cắn rang không kêu lên, cũng không lao ra ngoài.
Sau khi kiểm tra kết thúc, Thiết Ưng lớn tiếng gọi tám người chiến thắng xuống núi, thì thiếu mất một người. Khi mọi người tới sơn động, tìm ra Thạch Mãnh, thì gã đã bị ong chích tới mức dung nhan thay đổi hoàn toàn, cả người sung phù, nằm ngất ở đó.
Lúc khiêng xuống núi thì vị nhân huynh ngoan cường này tỉnh lại, gắng gượng mở một con mắt sưng vù, thảm thương nhìn giáo quan. Tần Lôi thấy vậy thì vừa buồn cười vừa đau lòng, gật đầu với gã, kêu người nhanh chóng điều trị. Khi đó dũng tướng mới yên tâm ngất xỉu đi.
Nhìn sự phờ phạc của những người bị loại và không được trúng tuyển, Tần Lôi thầm than . Sau đó hắn tuyên bố, tất cả những đội viên không trúng tuyển đều có thể tham gia đợt tuyển chọn sau. Kết quả là sĩ khí lại tăng cao, những người rớt đều quyết tâm lần sau sẽ rửa mối nhục này, những người trúng tuyển cũng liều mạng huấn luyện, sợ lần sau sẽ bị loại.
~~~~~~~~~~~~
Đi có chậm tới mấy thì cũng có ngày đi hết đoạn đường. Vào đầu tháng sáu, Tần Lôi cùng đội quân của hắn rốt cục cũng đến huyện Ninh Cổ. Lúc này đội vệ binh tướng mạo nghiêm chỉnh, sĩ khí cao ngất, giống như một thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ, tài năng được lộ rõ.
Ở huyện Ninh Cổ năm ngày, đoàn người đã chậm rãi lên đường, đám quân Tề hộ vệ cũng đã quen với sự chậm chạp của đoàn người nên không còn thúc giục nữa.
Một con tuấn mã từ phương Tây xuất hiện, làm quấy nhiễu nhịp độ của Tần Lôi.
- Thật không ngờ nội bộ nước Tề lại tới mức thế này.
Trầm Lạc lắc đầu cười khổ nói. Vệ sĩ được phái tới Ưng Châu quay lại báo, nơi đó đang hết sức rối ren, chỉ hơi châm ngòi một chút liền xảy ra bạo loạn. Bây giờ tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, có xu thế lan ra toàn châu, quân của nước Tề phải liên tục đàn áp.
Đây chính là hiện tượng kỳ quái của Nước Tề, ba điều khiến Nước Tề suy sụp, là vì chống lại áp bức của Tần Sở, Nước Tề không thể không đầu tư nhiều tiền của vào quân bị. Ba mươi năm trước Triệu Vô Cữu tạo ra chế độ quân hộ, lôi người nhà của quân nhân ra mà truy thu thuế má, mặc dù trong thời gian dài xem ra làm như vậy sẽ để hậu hoạn vô cùng, nhưng chí ít vào đời này, tốt nhất cũng bảo vệ được tính tích cực của quân đội. Quân đội được trang bị tốt, quân binh có thu nhập vào cũng không thấp. Chi phí với con số trên trời cộng thêm phong cách sống xa xỉ của thượng tầng xã hội đều đổ lên thân của bách tính nghèo khó. Bách tính khổ không chịu nổi thì sẽ tạo phản, tạo phản lại bị quân đội mạnh đàn áp. Sau khi trấn áp lại bóc lột, lại sẽ tạo phản, rồi lại bị trấn áp.
“Uống rượu độc giải khát.” đây chính là định nghĩa của Tần Lôi đối với quốc sách của Nước Tề.
Tần Lôi, Trầm Lạc, Trương Gián Chi nhanh chóng điều chỉnh kế hoạch, lệnh cho toàn bộ quân tăng tốc tiến lên trước, ngày đi trăm dặm. Bọn họ dự định tranh thủ trước khi bạo loạn được trấn áp sẽ tới được thành Ứng Châu.
Sự thay đổi này khiến cho đám hộ vệ Nước Tề khổ không chịu nổi, theo sát ba ngày liền bị tụt lại phía sau. Đồng thời hành động đó cũng khiến cho nhiều thế lực choáng váng, đủ các loại cạm bẫy trong lúc trù tính, còn chưa kịp bố trí thì đã thấy hơn ba trăm kỵ binh lướt qua như cơn lốc.
Sau bảy ngày, lộ trình còn cách Ứng Châu loạn lạc một ngày đường, Tần Lôi để đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi một đêm. Hắn cũng phải đợi tin tức từ vài nơi khác, và muốn tiễn đưa vài người.
Tại ven doanh trại, Thiết Ưng nghiêm túc nhìn vị điện hạ trẻ tuổi, đối với sự thay đổi của Tần Lôi y là người có cảm xúc nhất. Dáng người của Tần Lôi dưới ánh trời chiều gầy gò, so với vài tháng trước rõ ràng là có cao hơn, cũng khỏe mạnh hơn nhiều, đã có thể đánh ngang ngửa với Thiết Ưng. Nhưng sự thay đổi lớn nhất chính là ánh mắt của hắn. Cặp mắt sáng sủa, ánh mắt kiên định, làm dáng dấp của y so với thực tế tuổi tác thì lớn hơn nhiều.
Đặc biệt là sau khi tiến vào Càn Châu, Tần Lôi chỉ huy quân, điều động thành thạo. Còn đem huấn luyện đám gia binh chặt chẽ, kỷ luật nghiêm minh. Nó khiến cho chính Thiết Ưng luôn tự phụ trong quân cũng học được rất nhiều thứ.
Vốn là một người hèn nhát, sợ phiền phức, đần độn rồi đột nhiên biến thành Tần Lôi vô cùng gan dạ, bản lĩnh cao cường như hiện tại, đối với chuyện này, tự đáy lòng Thiết Ưng rất cao hứng. Năm năm trước, vì đắc tội với quyền quý, vốn đang có đường làm quan rộng mở, y bị thay thế điều lên thượng kinh, không có tương lai.
Mấy tháng nay thấy sự biến đổi ở điện hạ, ý chí chiến đấu đã ngủ đông lâu nay của Thiết Ưng chậm rãi sống lại. Bây giờ y phải một mình đi về hướng tây hai vạn dặm để diện kiến bệ hạ, đưa bức thư tự tay điện hạ viết. Đây là điểm mấu chốt trong toàn bộ kế hoạch của Tần Lôi, nếu xảy ra sai lầm, tất cả đều trở nên vô nghĩa.
Tần Lôi đối mặt với Thiết Ưng, trầm mặc, đường nét trên mặt dưới ánh chiều tà càng thêm sâu xa. Hắn không biết Thiết Ưng có thể bình yên đi tới được Đại Tán Quan hay không. Nhưng lúc này hắn chỉ có thể lựa chọn người luôn đi cùng mà bản thân lâu nay vẫn tín nhiệm.
Một hồi lâu, hai người dùng sức ôm một cái, Thiết Ưng xoay người lên ngựa, phi nhanh, không nói thêm câu nào, cũng không quay đầu nhìn lại.
Cách đây nửa canh giờ, Trầm Lạc cùng Trương Gián Chi cũng rời khỏi Tần Lôi, bọn họ được ba tiểu đội hộ tống đi thẳng về Bắc, vượt qua Hoàng Hà, men theo Bắc Ngạn Tây Hành, từ thảo nguyên tiến vào biên giới Tần quốc. Con đường này tuy rằng chịu nguy hiểm rất lớn, nhưng có Tần Lôi thu hút hỏa lực, nên có thể xem là an toàn.