Tô Phong cầm lấy Càn Khôn Trạc, nếu như chủ nhân của Càn Khôn Trạc này đã chết đi, như vậy hẳn vẫn đang trong trạng thái pháp khí.
Rót chân khí vào trong Càn Khôn Trạc, ý thức của Tô Phong lập tức “nhìn” thấy không gian bên trong Càn Khôn Trạc, là một không gian loại nhỏ rộng dài mười trượng, cao bất quá chỉ năm mươi thước.
Không gian khởi điểm của Càn Khôn Trạc là dài rộng cao một thước, hiện tại tu vi của Tô Phong mới chỉ là Tiên Thiên tầng thứ năm.
Không gian Càn Khôn Trạc theo tu vi của người sử dụng càng cao thì càng rộng lớn hơn, Tô Phong có tu vi Tiên Thiên tầng năm, thế là ngon ăn rồi.
Tuy Càn Khôn Trạc là pháp khí, nhưng nó có chỗ khác so với pháp khí thông thường, tu sĩ Hậu Thiên cảnh có thể sử dụng mà các loại trạng thái như công kích, phòng ngự, phi hành cần phải đạt tới tu vi Tiên Thiên cảnh, cơ thể sản sinh ra chân khí Tiên Thiên mới có thê sử dụng.
Đeo Càn Khôn Trạc vào cổ tay phải, Càn Khôn Trạc có công năng tự điều tiết kích cỡ, vừa vặn ôm sát cổ tay chủ nhân.
Nhìn năm kiện pháp khí trung phẩm trên giá, Tô Phong vươn tay phải, trong lòng mặc niệm “thu”. Năm kiện pháp khí trung phẩm trên giá lập tức biến mất không còn, ý thức Tô Phong tiến vào trong không gian Càn Khôn Trạc, quả nhiên năm kiện pháp khí trung phẩm đều bị thu vào bên trong.
Nhìn xong pháp khí, ánh mắt Tô Phong chuyển sang đống thư tịch bên cạnh, mỗi một quyển thư tịch đều là một bộ pháp quyết, từ công pháp luyện thể Hậu Thiên tới pháp quyết luyện khí Tiên Thiên cảnh, đủ bảy tám mươi bản, thậm chí có hai bản ghi chép pháp quyết, có thể tu luyện tới cảnh giới Trúc Thai kỳ Thần Hải cảnh.
Tô Phong quan sát, công pháp Hậu Thiên cảnh, Tiên Thiên cảnh và pháp quyết đều thuộc loại bình thường, Tô Phong vơ vét hết vào trong Càn Khôn Trạc.
Tu luyện những bộ công pháp này, Tô gia nhất định sẽ xuất hiện người đạt tới cảnh giới Thần Hải, hoàn toàn coi như chư hầu một phương, phát triển trở thành một đại thế gia tu tiên.
Ngoại trừ pháp khí, bí kíp còn có không ít tài liệu luyện khí và tài liệu bày trân Tô Phong cũng lấy hết. Ánh mắt hắn chuyển qua tầng cao nhất, bên trên có không ít phù chú.
Những phù chú như thanh thần phù, chỉ huyết phù, khứ trần phù, phi hành phù, khước tà phù, thái ất phù, liệt viêm phù… Mỗi loại có vài chục tấm, ngoại trừ những phù chú bình thường này ra còn có ba tấm bạo diễm liệt viêm thù, một tấm hàng linh phù tụ nhiên cũng không thoát.
Quay lại với bộ hài cốt của chủ nhân động phủ, Tô không có nửa điểm sợ hãi, chỗ hai hốc mắt bộ xương khô nhìn chằm chằm sát khí bức người, còn có một cỗ khí thế chủ nhân động phủ trước khi chết còn lưu lại, chỉ cần Tô Phong không đứng tại vị trí con mắt nhìn vào sẽ không bị sát khí này ảnh hưởng.
Tô Phong thả từng bước chậm rãi tiến về phía bộ xương khô, khoảng cách đối với bộ xương khô càng gần càng thấy rõ kiện áo choàng kia không phải là vải vóc, mà là do vô số lông chim màu đen kết hợp lại tạo thành áo choàng.
Vật phẩm do da lông hoặc xương cốt yêu thú làm ra thông thường đều là pháp khí có chút tác dụng đặc thù, so với pháp khí bình thường còn thêm thực dụng hơn nhiều.
Khóe miệng Tô Phong nhếch lên vui vẻ, đúng là "Tật vũ phi phong" thứ mà hắn đặt mục tiêu phải có lần này.
Chậm rãi, Tô Phong cẩn thận từng li từng tí đến gần đài cao nơi bộ xương khô ngồi tĩnh tọa, khoảng cách đối với bộ xương khô chỉ còn lại vài thước thì hắn dừng lại suy nghĩ.
"Trong truyện, Cổ Thần muốn lấy "Tật vũ phi phong" thì có huyết quan hồ giúp đỡ. Còn ta làm cách nào đây hả trời".
Đang trong lúc chán nản, hắn bỗng dưng vỗ đầu mình một cái rồi cười một cách khá là đê tiện:
"Hắc hắc! Xin lỗi tiền bối, "Tật vũ phi phong" ta nhất đinh phải có. Mà ngài chết rồi thì ta đàng làm cho ngài chiếc quan tài băng nha hắc hắc".
Nói dứt lời Tô Phong bắt đầu vận "Băng Quyết", mọi thứ xung quanh bắt đầu bị đóng băng, cho tới khi bộ xương bị đóng băng hoàn toàn thì hắn dừng lại. Chạy tới bên cạnh bộ xương, Tô Phong lại gặp phải tình cảnh khá nan giải. Khi bộ áo choàng đã bị đóng băng cùng bộ xương, không còn cách nào khác, hắn đành lấy một thanh kiếm trong "Càn khôn trạc" ra bắt đầu đục khoét.
Hì hục mất nửa canh giờ Tô Phong đã lấy được "Tật vũ phi phong" nhưng bộ xương khô cùng đống phệ trùng chỉ còn mảnh vụn. Nhìn những mảnh vụn của bộ xương, Tô Phong gãi đầu nói:
"Thật ngại qua! Ta không cố ý mong tiền bối thông cảm hắc hắc"