Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Tiểu Hạ do dự có nên bỏ qua vụ án này hay không.

Trước tiên không nói cách ngày mở phiên tòa còn có hai ngày, không có lý do chính đáng mà thay đổi luật sư biện hộ không biết được chấp thuận hay không nữa, ngay cả chính nàng cũng không qua được một cửa này của mình.

Không sai, lúc ban đầu nàng vì sợ hãi rất muốn rời xa vụ án này, các loại tình thế cùng xảo hợp ép nàng kiên trì tới cùng, mà mục đích kiên trì cũng là vì để cuối cùng buông tay. Nhưng chuyện đã đến tình trạng như ngày hôm nay, tuy chủ nhiệm đã trở về, ý niệm của nàng ngược lại nhất định muốn chiến thắng vụ kiện này. Bởi vì sự hành hạ của con quỷ kia đối với nàng khiến cơn tức của nàng bốc cao ba trượng, còn bởi vì sự thương xót sâu sắc với Lý Cảnh Minh.

Nàng tin rằng Lý Cảnh Minh chắc chắn bị con quỷ này nhập mới làm ra loại chuyện thiên lý khó dung tha này, nhưng con quỷ đó vì sao phải làm như vậy? Mà Lý Cảnh Minh làm sao đối diện với tội nghiệt trầm trọng tự tay giết người trong nhà của hắn ? Giải thoát hắn thực sự tốt sao? Vụ án này giao cho người khác thì như thế nào? Chẳng nhẽ cứ để hắn chết oan sao? Huống chi cho dù nàng đấu vụ này với quan tòa, đấu thế nào cũng xoay quanh vấn đề này. Trừ phi chứng minh Lý Cảnh Minh vào lúc tai nạn xảy ra bộc phát bệnh tâm thần khiến hắn mất đi năng lực điều khiển hành vi và năng lực phân biệt, nếu không hắn không thể chối bỏ trách nhiệm. Mà quỷ nhập bất kể thế nào cũng không phải là một loại bệnh tâm thần, huống hồ chi vốn sẽ không có người tin vào loại chuyện này.

Vạn Lí đương nhiên cực lực khuyên can nàng bỏ qua vụ án này, nàng có thể hiểu hắn là vì muốn tốt cho nàng. Nhưng Nguyễn Chiêm kia lại lãnh ngôn lãnh ngữ với nàng, tuyên bố nếu nàng không bỏ qua, xảy ra bất cứ tai vạ gì hắn hết thảy không màng đến, thái độ đó khiến nàng căm tức, nhất tâm muốn làm xong việc này cho hắn xem, nhưng nàng lại biết không có cái kẻ vô tình hờ hững kia là không được. Bởi vì hắn mặc dù cái gì cũng đều không nói nhưng từ khi nàng ở lại chỗ hắn, nàng mới thực sự cảm thấy an toàn, không hề gặp ác mộng và ảo giác kinh hoàng nữa.

Đủ loại suy nghĩ khiến tâm lí nàng hỗn loạn không yên, suốt cả buổi chiều nàng chẳng thể đưa ra được một quyết định gì.

“Sau bữa cơm trưa hãy quyết định.” Nàng tự cho mình một thông điệp sau cùng rồi nhìn phía bên ngoài cửa sổ. Phát hiện lúc này bầu trời tối đen như hũ nút, dáng dấp như kiểu gió thổi giông bão sắp tới vậy.

Cửa ban công ‘ting’ một tiếng mở ra, Tiểu Vương liền thò đầu ra ngoài. “Nhạc tỷ!”

“Hả?” Tiểu Hạ bị dọa nhảy dựng lên. Gần đây nàng luôn luôn như vậy, một động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến nàng khiếp vía, đã như thế còn muốn giải quyết vụ án quỷ, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy viển vông.

“Có người tìm.”

“Nga, bác sĩ Vạn tới tìm tôi ăn trưa.”

“Không phải bác sĩ Vạn. Là một dì nói là chủ nhà của chị.”

“Chủ nhà?” Tiểu Hạ rất bất ngờ. Bà ấy có việc gì? Chẳng nhẽ trận đại chiến thế kỉ trong phòng nàng mấy ngày trước đã bị lộ? Nàng nghi hoặc đi tới gian tiếp khách, thấy bà chủ nhà quay lưng về phía cửa sổ nàng đứng.

“Dì Lưu? Cô tìm cháu có việc à?” Nàng hỏi.

Bà chủ nhà xoay người lại, đôi mắt trong nháy mắt lóe lên lam quang, tiếp đó vô thanh vô tức cười rộ lên.

Tiểu Hạ sợ ngây người, máu toàn thân toàn bộ dâng lên tim. Đây chính xác là bà chủ Lưu nhưng nụ cười cứng ngắc, quỷ dị, cơ nhục vặn vẹo kia, mỗi một chi tiết Tiểu Hạ đều rất quen thuộc…. trong ác mộng của nàng, lúc nàng đụng phải quỷ hồn đều đã thấy qua. Khuôn mặt tựa như giấy bồi táng người chết, nét mặt đều vẽ lên trên đó.

“Tại sao lại quyến rũ chồng tao?” Bà chủ nhẹ giọng nói.

“Hả? Chồng dì là vị nào?” Tiểu Hạ hoàn toàn mù mịt nhưng vẫn lết chân tới bên cửa vài bước.

“Tại sao quyến rũ chồng tao?” Bà chủ nhà đột nhiên hét to, rút ra một con dao nhọn mang theo bên mình liều mạng đâm tới. “Hồ li tinh, tao giết mày, ai cho mày quyến rũ chồng người ta hả! Hồ li tinh!”

Bởi vì Tiểu Hạ sớm đã chuẩn bị chạy trốn cho nên đã tránh được một cú trí mạng nguy hiểm này. Nhưng sự điên cuồng của bà chủ đã hù dọa nàng, buộc lòng phải cuống cuồng chạy thục mạng. Nàng kinh hoảng vạn phần, bà chủ nhà kiên nhẫn truy đuổi khiến cả sở Luật sư náo loạn như gà bay chó nhảy, kinh động tất cả mọi người. Có nam luật sư muốn ngăn cản bà chủ nhà nhưng sức bà ấy mạnh đến kinh người, căn bản không thể chế phục.

“Hồ li tinh, tao giết mày, ai cho mày quyến rũ chồng người khác! Hồ li tinh!” Nàng máy móc la lối om sòm.

Tiểu Hạ trong lúc kinh hoảng bị vấp vào ghế, cơn đau nơi cổ chân khiến nàng biết lần này không phải mộng. Nàng muốn đứng lên nhưng bà chủ đã chạy tới, giơ con dao nhọn lên.

“Tao đã bảo mày đừng xen vào việc của người khác!” Ánh mắt nàng đột nhiên không còn điên cuồng mà chuyển thành một loại âm u không nói ra lời. “Nhận báo ứng đi.”

Giờ phút này, Tiểu Hạ hiểu được bà chủ nhà cũng bị quỷ hồn kia nhập vào rồi, nhưng nàng đã chịu bó tay, chỉ có thể nhắm mắt đối mặt với con dao sắc bén đang vung xuống kia.

Song, cơn đau trong dự tính không hề tới, ngược lại tiếng gào thét không cam tâm ngập lỗ tai đã biến đổi. Nàng mở to mắt, nhìn thấy Nguyễn Chiêm một tay từ sau lưng ghì chặt cổ bà chủ nhà, một tay khác nắm lấy bàn tay cầm dao đang liều mạng tránh thoát của bà ấy.

“Vạn Lí!” Nàng gọi.

Vạn Lí từ một bên khác xông tới, rất dã man đoạt con dao, đồng thời đè mặt bà chủ nhà đang vùng vẫy không thôi lên trên bàn. Nguyễn Chiêm quay lưng về phía mọi người, chỉ có Tiểu Hạ nhìn thấy môi hắn như đang mấp máy đọc gì đó rồi tiếp theo sau bàn tay hắn vỗ lên chính giữa đỉnh đầu bà chủ nhà.

“Đi thẳng về nhà đi.” Hắn ra lệnh.

Tiểu Hạ kinh ngác nhìn vẻ mặt bà chủ nhà mau chóng từ tà ác chuyển sang đờ đẫn, sau khi Vạn Lí buông tay lập tức như cơn gió chạy ra ngoài.

“Không sao, không sao, chuyện hiểu lầm thôi.” Vạn Lí kéo Tiểu Hạ lên, nói với mọi người và tay bảo vệ vừa mới xông lên, “Đó là bệnh nhân của tôi, mắc phải hai bệnh chứng hoang tưởng và vọng tưởng.”

“Dì ấy không phải vọng tưởng anh là chồng dì ấy đấy chứ!” Tiểu Vương nói.

Lời nói đùa của hắn khiến mọi người còn đang kinh hoàng chưa dứt đều cười rộ lên.

“Đúng vậy, cho nên dì ấy vô cớ đến gây phiền phức cho Tiểu Hạ, ai mà chả biết tôi rất quan tâm Tiểu Hạ chứ!” Vạn Lí không thèm để ý thừa nhận khiến mọi người thở phào một hơi.

Phan chủ nhiệm nhìn ‘chiến trường tràn ngập khói lửa’, cau cau mày.

“Bác sĩ Vạn,” Ông gọi Vạn Lí, “Mong anh nhớ kĩ cho là phòng khám của anh ở tầng 14, không phải ở đây, tôi hy vọng loại chuyện này không nên xảy ra nữa.”

“Tôi biết, xin lỗi. Tôi bảo đảm chuyện kiểu này sẽ không xảy ra nữa đâu.”

“Vậy tốt rồi, chúng ta là đơn vị hữu hảo mà.” Phan chủ nhiệm gật đầu, sau đó nhìn đông đảo cấp dưới còn đang sửng sờ, “Đừng ngây ra đấy nữa, mau dọn dẹp đi, xem giống cái tang dạng gì rồi. Cả cô nữa…” Ông chỉ chỉ Tiểu Hạ, “Sau này không nên kéo việc riêng trong khi làm việc nữa.”

Tiểu Hạ như gà mổ thóc gật đầu liên tục không ngừng, sau đó cũng bỏ mặc thu dọn tàn cục, trực tiếp dẫn hai người đàn ông vào phòng làm việc của nàng.

“Dì ấy bị quỷ hồn kia phụ thể.” Nàng tuyên bố.

“Rất rõ ràng.” Nguyễn Chiêm thản nhiên trả lời.

“Xem ra hôm đó ngươi thật sự chỉ phong ấn được nó, nhưng nó sao giải trừ nhanh vậy chứ?” Vạn Lí lo lắng hỏi.

“Điều này cũng rất rõ ràng.”

Thái độ hờ hững không bận tâm trên mặt hắn khiến Tiểu Hạ có chút bất mãn, “Như thế là xong ? Tôi muốn nói là…anh không giúp dì ấy đuổi con quỷ đó sao? Anh chắc hẳn phải có năng lực đấy chứ. Dì ấy bây giờ…chạy đi đâu rồi?”

“Cô thật rỗi hơi, bà ấy một phút trước còn muốn làm thịt cô đó.”

“Dì ấy bị quỷ nhập, không biết mình đang làm cái gì.”

“Cô biết mình đang làm gì là được.” Nguyễn Chiêm chế giễu lại. Hắn sáng sớm hôm nay tới nhà một người nào đó, sau khi trở về lập tức có cảm giác không hay. Hắn vội vàng bói một quẻ, lúc này mới có thể kịp thời chạy tới giải trừ tai họa này, nhưng xem ra có người không hề cảm kích.

“Không phải A Chiêm không giúp trừ quỷ.” Vạn Lí ngửi thấy mùi thuốc nổ, vội vàng hòa giải, “Lực lượng con quỷ này rất mạnh, nếu không chuẩn bị gì rồi cứ ép buộc phải xua đuổi nó mà nói, sẽ gây thương hại đến người bị kí sinh, cũng chính là thân thể bà chủ nhà của em, làm không tốt sẽ chết người đó.”

“Thì ra là như vậy! Vậy…xin lỗi nha, coi như tôi trách oan người tốt.” Tiểu Hạ biết sai liền sửa, nhưng nàng vẫn không rõ, “Nhưng bây giờ đang là ban ngày a, nó làm sao có thể ra ngoài làm điều ác được!”

“Nó bám lên thân thể nên sẽ không quá kiêng kị trời sáng, chỉ có điều vào buổi tối thì điều khiển cơ thể kí sinh sẽ dễ dàng hơn. Nhưng hôm nay…” Nguyễn Chiêm ngó nghiêng ngoài cửa, bầu trời như chập tối, “Loại thời tiết này đã cho nó cơ hội.”

“Nói đúng ra là hôm đó sau khi nó bị thương dưới tay ngươi liền trốn vào trong vùng dân cư khác, mà nó rất biết ẩn núp, khiến ngươi không phát hiện được.” Vạn Lí nói.

“Không đúng là do có người nào đó rpg ( game nhập vai ) level thấp tạo thành sao!” Tiểu Hạ tóm được cơ hội nói móc người ta, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.

Nguyễn Chiêm trừng mắt với Vạn Lí một cái, trách hắn lắm chuyện. Vạn Lí đối với tình hình hai người thì giả vờ không thấy, tiếp tục hỏi : “Nó vì sao lại chọn bà chủ nhà nhỉ? Ta nghe nói bà ấy ở tầng 1, điều này....cũng tính như đường sá xa xôi đi.”

“Vì bà chủ nhà quen thuộc với tình hình của Nhạc tiểu thư. Nếu nó không thể thuận lợi nhập thân, đương nhiên sẽ tìm biện pháp khác tiếp cận cô.”

“Ý gì vậy?” Tiểu Hạ phản cảm hỏi, “Nó không buông tha tôi?”

“Em không hiểu sao?” Vạn Lí xen miệng, “Nó không đi, phiền phức của em sẽ lớn lắm. Từ lúc em bắt đầu tiếp nhận vụ án, mọi chuyện đều nhằm vào em. Anh không biết vì sao nó muốn xuống tay với Lý Cảnh Minh, nhưng em rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến kết quả sau cùng nó muốn, vì thế cho nên từ đầu đến cuối nó đều muốn em chết. Hay là bỏ qua vụ này đi.”

Vòng đi vòng lại, vẫn là vấn đề này!






Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK