Hắn dường như không chú ý đến có người xông vào, hoàn toàn coi như bên cạnh không có người, cho nên cảnh sát không tốn chút sức lực chế ngự hắn. Sau đó hắn bắt đầu liều mạng giẫy dụa, hét toáng : “Không phải! Hoàn toàn không phải! Có quỷ - có quỷ!” Tiếng gào khóc đau thương khiến mọi người khu phố sống lưng đều phát lạnh.
Lúc thẩm vấn hắn cự tuyệt trả lời bất cứ chuyện gì liên quan và cũng mấy lần định tự sát, sau khi được cứu sống thì bắt đầu trầm mặc đối mặt với mọi việc. Đối với việc hoài nghi hắn có vấn đề về tâm thần, các chuyên gia giám định liên quan cũng đối mắt với sự bĩnh tĩnh lý trí của hắn sau đó liền bài trừ, cho nên trước mắt chỉ có thẩm phán chờ hắn mà thôi.
Nghe nói, trong đám cảnh sát mới vào nghề đi qua hiện trường có người té xỉu ngay đương trường, có người thì tinh thần căng thẳng rất lâu, thậm chí ngay cả những lão cảnh sát đã rất nhiều lần thấy qua cũng không cách nào giữ được tỉnh táo. Hơn nữa cho tới tận bây giờ, hàng xóm gia đình Lý Cảnh Minh sau này mỗi buổi tối đều không dám ra khỏi cửa, sợ có thể liên tưởng đến tình cảnh khủng khiếp lúc đó. Đối với việc này, Tiểu Hạ không cho rằng quá khó để lí giải. Nàng nhìn qua mấy tấm ảnh ở hiện trường, vẻn vẹn chỉ mấy tấm ảnh, vẻn vẹn chỉ lướt qua sơ sài lập tức đã khiến nàng cảm thấy một cỗ hàn ý xâm nhập thẳng vào trong cốt tủy, vì thế không hề muốn cùng với chuyện này có bất cứ liên quan nào nữa.
Nhưng dù muốn rời xa nó như vậy, dù cho nàng sợ đến nỗi muốn chết thì nàng vẫn phải giả bộ khôn khéo và tỉnh táo, cưỡng bức mình phải kiên trì tới cùng đi tới trại tạm giam, đến gặp kẻ liên quan trực tiếp, kẻ gây nên sự kiện khủng khiếp đó.
Hôm nay nàng cuối cùng đã rõ ràng vì sao có người nói luật sư là : người liên hệ với ma quỷ.
“Lý tiên sinh, tôi tên là Nhạc Tiểu Hạ, là luật sư biện hộ pháp đình chỉ định cho ông.” Tiểu Hạ ra vẻ trấn tĩnh tự giới thiệu bản thân, nhưng vẫn không có gan nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Mà đôi mắt Lý Cảnh Minh lại nhìn chằm chằm mặt đất, một lời cũng không nói.
“Với tư cách luật sư biện hộ cho ông, chức trách của tôi là bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của ông cho nên tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ ông.” Tiểu Hạ một bên vừa tiếp tục nói, một bên vừa quan sát tình huống. Thấy Tiểu Vương ngồi cạnh bên tay trái nàng cách Lý Cảnh Minh một chiếc bàn kiên cố, một viên cảnh sát đứng bên phải không xa, điều này khiến nàng an tâm đi một chút. Nhưng nàng ngay sau đó liền phát hiện, nàng tựa như một con chim non vừa mới ra đời, dựa theo lệ cũ nói những lời dạo đầu, giảng giải quyền lợi và nghĩa vụ cho kẻ bị tình nghi phải có, nhưng lại giống như đàn gảy tai trâu, đối phương căn bản không có bất cứ phản ứng nào, chỉ đột nhiên biểu hiện ra sự căng thẳng của hắn.
Điều này sao có thể!
Tốt xấu gì nàng cũng là một luật sư có thể một mình tác nghiệp, mặc dù năng lực nghiệp vụ có thể kém, tỷ lệ thắng thấp nhưng cũng không thể rơi vào tình huống dở khóc dở cười cho cậu trai đang trong giai đoạn thực tập ở trước mặt ! Hơn nữa đây vẫn chỉ là lần gặp đầu tiên, dựa theo lý thuyết thì hắn phải lắng nghe, lý giải đồng thời tạo nên sự tín nhiệm lẫn nhau với đương sự, cho nên sao có thể hoảng loạn mà không xoay sở được? Không sợ, không được sợ! Có cảnh sát ở đây, phải uy hiếp một chút. Tiểu Hạ vừa nghĩ như vậy liền cưỡng ép tăng thêm lòng can đảm bé như chuột đáng xẩu hổ của mình, hi vọng có thể tìm được cách giao lưu.
Đây là lần đầu tiên nàng cẩn thận quan sát đương sự.
Hắn rất gầy bé, chắc chỉ có thể xem như da bọc xương. Có lẽ là trời sinh đã thế, có lẽ là sau khi bị giam giữ không thường xuyên được đưa ra ánh mặt trời, da hắn tái nhợt bất bình thường, lờ mờ nổi lên màu xanh nhàn nhạt, khiến người ta gần như có thể cảm thấy được mạch máu lay động dưới da. Hắn vẫn ngồi ở đó không chút nhúc nhích, bề ngoài mặc dù biểu hiện im lặng vô hại nhưng dưới ánh mắt Tiểu Hạ lại lộ ra khí tức âm u lạnh lẽo. Tựa như thân thể hắn chôn sâu vào trong chiếc ghế gỗ, ngay cả bóng cũng co rút vào trong âm ảnh như thể đang rình mò cái gì đó. Nếu không phải có người đi cùng, Tiểu Hạ xém chút hoài nghi nàng đang đối mắt không phải một người còn sống mà là một hình nhân bằng sáp trong quán nặn tượng.
“Thế này đi, ông có thể nói qua tình hình ngày hôm đó không?” Tiểu Hạ nuốt một ngụm nước bọt, bất đắc dĩ dùng cách hỏi nghĩa hẹp đi thẳng vấn đề, bằng không nàng biết nàng giống như tự nói tự rằng với bầu trời.
Con ngươi Lý Cảnh Minh rốt cục cũng giật giật. Tiếp theo, cổ hắn cũng xoay lại, đang chuyên tâm nhìn xuống mặt đất biến thành nhìn chằm chằm Tiểu Hạ. Nhưng phản ứng của hắn không hề khiến Tiểu Hạ cảm thấy tốt hơn chút nào cả, ngược lại khiến lông tơ trên người đều dựng đứng lên.
Không ai chú ý đến sao? Góc độ xoay cổ kỳ dị của hắn, ánh mắt hắn minh mẫn nhưng tràn ngập hứng thú, trên dưới người này đều rất bất bình thường, sao có thể bị cho rằng có đủ năng lực chịu trách nhiệm hình sự mà bị thẩm tra khởi tố?
“Ta không giết người.” Lý Cảnh Minh đột nhiên không chút báo trước mở miệng nói, thanh âm dường như đến từ một nơi rất xa. “Ta không giết người.” Hắn nhẹ giọng lặp lại, “Có một con quỷ, hắn biến diện mạo thành một người trong nhà ta. Hắn dẫn dụ ta, là hắn đã giết người. Là hắn ! Không phải ta! Ta không giết người!”
Nói đến câu sau, Lý Cảnh Minh đột nhiên đứng dậy, đưa tay tóm lấy cổ tay Tiểu Hạ.
“Ta không giết người! Là hắn! Là hắn! Là con ác quỷ đó! Giúp ta! Giúp ta!”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị biến cố bất ngờ đó khiến cho kinh ngạc. Sau đó, viên cảnh sát có mặt ở đấy liền xông vào áp chế Lý Cảnh Minh đã bị mất kiểm soát. Mà hắn trước lúc bị chế phục vẫn hét to với Tiểu Hạ đang sợ hãi dồn vào góc tường, “Có một con ác quỷ! Tin ta đi, nó giết người! Là nó! Có một con ác quỷ - !”
Sau khi tiếng la hét đến khàn cả giọng biến mất, Tiểu Vương mặt trắng bệch lẩm bà lẩm bẩm : “Lão thiên, đây là quỷ thượng thân !”
Mặc kệ có phải quỷ thượng thân hay không, cũng mặc kệ có bị đồng nghiệp chê cười hoặc bị sự nghiêm khắc của Phan chủ nhiệm trách phạt hay không, nàng thực sự không muốn tiếp tục tiếp nhân vụ án này nữa. Nàng phải rút lui.
Tiểu Hạ cúi đầu nhìn liếc qua cổ tay mình, nàng biết không lâu sau trên đó sẽ xuất hiện màu xanh đen. Nàng tin rằng đó nhất định là quỷ ấn, bởi vì cảm giác áp bách chân thực vừa rồi Lý Cảnh Minh truyền đến khiến người ta phải hãi hùng khiếp vía.
Chuyện này có lẽ cũng không hề đơn giản như trong tưởng tượng, cũng không phải chỉ có sự khủng khiếp đơn thuần mà thôi.
Bởi thế, nàng muốn rút lui !
(*) : đây có thể tạm coi là hiện tượng : "Quỷ nhập"
Mình xin giữ nguyên Hán Việt
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK