Lý Vân Sinh thành khẩn trả lời, nếu như không phải bởi vì nghe đối phương nói trộm rượu nếp Bạch Vân, có lẽ Lý Vân Sinh đã trực tiếp giao cho Lý Trường Canh, không phải tốn công lừa lọc mấy việc vụn vặt vừa rồi, nhưng mà lúc này quả thật cậu rất cần rượu nếp Bạch Vân, dùng dược lực của rượu để thử xem có tác dụng với ý tưởng chữa trị "vô căn linh mạch" trong cơ thể mình hay không.
"Ha ha, hóa ra tên tiểu tử thúi nhà cậu vì rượu nếp Bạch Vân mới ngăn ta ở đây, không phải vì ta à!"
Nghe vậy, thiếu nữ buột miệng nói ra ý nghĩ của mình, nhưng mới nói xong đã vội vàng lắc đầu, mặt đỏ ửng mắng thầm:
"Tang Tiểu Mãn, ngươi đúng là không biết xấu hổ!"
"Được rồi, ta không có cách nào không đáp ứng yêu cầu của cậu."
Không biết tại sao, tâm tình của Tang Tiểu Mãn giờ phút này có vẻ trầm xuống, sự vui sướng khi được bình rượu nếp Bạch Vân lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
"Cám ơn sư tỷ tác thành."
Lý Vân Sinh thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nếu như đối phương không đồng ý, cậu cũng chẳng thể cưỡng cầu, trong lòng cậu cũng không có ý nghĩ vì người ta không đồng ý mà giao người ta cho Lý Trường Canh cả.
"Còn một chuyện nữa cần làm phiền sư tỷ."
"Chuyện gì?"
Tang Tiểu Mãn cho là Lý Vân Sinh giở quẻ, nàng đã không cách nào đoán được tâm tư của thiếu niên trước mặt nên hỏi với vẻ đầy cảnh giác.
"Sư tỷ có thể vẽ cho đệ một tấm “Lưỡng Thanh phù” được không?"
"Loại phù chú đơn giản này, tiểu đạo đồng nào ở Thu Thủy môn mà chẳng vẽ được."
Tang Tiểu Mãn không chút nghĩ ngợi trả lời.
Lưỡng Thanh phù là loại phù chú cơ sở, đa số được dùng làm hàng hóa buôn bán hoặc dùng làm biên lai giao dịch trong vay mượn. Loại phù chú này khi thi triển có tác dụng nguyền rủa bậc thấp lên mặt của đối tượng thi triển, tức là in lên mặt đối phương một loại hình vẽ nào đó. Chẳng hạn trong vay mượn, người cho vay chỉ cần vẽ bừa một hình vẽ nào đó lên mặt đối phương, sau đó viết tên người vay trên lá phù, nếu như tới thời hạn mà khoản nợ không được trả, người cho vay tiền có thể đốt phù, đồ án sẽ vĩnh viễn lưu lại trên mặt người mượn.
"Như vậy thì tốt quá, tư chất của đệ bình thường, tu vi kém xa sư tỷ, nếu như sư tỷ đổi ý hoặc là giữa chừng muốn lấy lại nửa chai rượu nếp Bạch Vân, đệ cũng chẳng làm gì được cả. Huống chi, đệ lại vì bao che sư tỷ, không nói với sư phụ và các vị sư huynh, đây là tội lớn. Đệ nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất là vẽ một tấm Lưỡng Thanh phù là ổn nhất."
Lý Vân Sinh giải thích.
"Việc này không thể!"
Lớn như vậy rồi mà còn để người khác vẽ hình lên mặt, Tang Tiểu Mãn không chút do dự cự tuyệt.
Lý Vân Sinh không nói gì, hai người đều trầm mặc.
Trong phòng lập tức an tĩnh lạ thường, Tam sư huynh Lý Trường Canh cùng mấy sư huynh khác ở dưới núi lớn tiếng mắng chửi, tiếng chó sủa ở Bạch Vân quan vang lên vô cùng chói tai.
Không nói tiếng nào, Lý Vân Sinh cứ như vậy đi ra cửa, đưa tay định mở cửa phòng.
"Được, được rồi, bổn tiểu thư hôm nay ta nhịn, đồng ý, đệ vẽ đi, vẽ đi."
Tang Tiểu Mãn tức giận nằm ở trên giường, biểu hiện như một dũng sĩ liều mình đi ám sát địch nhân vậy.
"Tay đệ để chỗ nào đó!"
"Trong nhà tối quá."
"Đệ đốt đèn lên đi."
Lý Vân Sinh đốt đèn dầu, cầm một cái bút lông, sau đó dùng tư thế có chút mập mờ ngồi quỳ bên cạnh Tang Tiểu Mãn.
"Chỉ cho phép vẽ ở trán, nếu đệ dám vẽ ở nơi khác, ta sẽ giết đệ!"
"Cũng không cho phép vẽ quá xấu!"
Còn không chờ Lý Vân Sinh hạ bút, Tang Tiểu Mãn đã nũng nịu cảnh cáo.
"Được."
Lý Vân Sinh gật đầu, đây là hắn lần đầu tiên cậu nhìn một cô gái gần như vậy. Trước đây, cậu đọc sách, thấy trong sách có khá nhiều người khen phụ nữ xinh đẹp này nọ, trong lòng luôn có chút xem thường, cậu vô cùng thích câu nói "hồng phấn khô lâu" để hình dung về các cô gái đẹp. Dù một cô gái có tướng mạo đẹp như thế nào đi nữa, chỉ cần qua mấy thập niên thời gian, già rồi thân hình cũng giống như một bà lão thôn quê mà thôi.
Nhưng mà khi có một cô gái tướng mạo thoát tục nằm cạnh mình, lại có thể nhìn gần như vậy, tư tưởng của Lý Vân Sinh đã không còn giống như trước. Tang Tiểu Mãn trước mắt mặc dù cáu giận, nhưng vẫn tú nhã tuyệt tục, trên người tỏa ra khi tức nhẹ nhàng, da thịt trắng nõn như ngọc tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ như trăng, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, lông mi thật dài hơi run rẩy, nhìn giống như là đang khẩn trương, nhưng lại vô cùng đáng yêu.
"Tại sao lại có người xinh đẹp như vậy nhỉ? Hay là cô gái nào trong tiên phủ cũng đẹp? Cũng không đúng, vị sư tỷ lần trước gặp ở Hoàng Hạc lâu cũng xinh nhưng không xinh như thế này..."
Lý Vân Sinh lần đầu tiên có sự phân vân về tướng mạo của một cô gái.
Không tốn bao nhiêu thời gian, Lý Vân Sinh đã vẽ xong hình đồ trên trán Tang Tiểu Mãn.
"Không được, việc này không công bằng, ta cũng phải vẽ!"
Tang Tiểu Mãn xoay mình, đoạt lấy cây bút trong tay Lý Vân Sinh, không kiêng kỵ đè cậu xuống, nằm trên người đối phương cười hì hì bắt đầu vẽ.
"Sư tỷ vẽ cái gì?"
"Không nói cho đệ biết."
Lý Vân Sinh biết rằng mình có hỏi thêm cũng vô ích.
"Đệ vẽ cái gì?"
"Đệ cũng không nói cho sư tỷ biết."
"Hừ! Vậy ta sẽ vẽ xấu một chút."
Chỉ chốc lát sau, Tang Tiểu Mãn hết sức hài lòng nhìn chằm chằm vào tác phẩm lớn của mình, sau đó móc ra hai tờ giấy vẽ bùa, viết lên tên mình và tên của Lý Vân Sinh.
Lý Vân Sinh cảm giác mặt mình lạnh đi, sau đó chứng kiến hình vẽ trên mặt Tang Tiểu Mãn biến mất.
"Tờ này của đệ, tờ này của ta."
Tang Tiểu Mãn đem tờ bùa có tên Lý Vân Sinh cất đi, sau đó đưa tờ có tên mình cho Lý Vân Sinh dặn dò:
"Nhớ đấy, bảo quản thật tốt đấy."
"Được, sư tỷ Tiểu Mãn."
Lý Vân Sinh nhìn tờ bùa có tên mình mỉm cười.
"Hôm nay thật xui xẻo, không nói tới chuyện trộm rượu thiếu chút nữa bị bắt, cuối cùng còn bị tên tiểu tử thối này đoạt mất một nửa... Đệ cầm cái bình này làm gì?"
Tang Tiểu Mãn bĩu môi.
"Đựng phần rượu của đệ."
Lý Vân Sinh giống như không nghe thấy nàng than phiền, trực tiếp lấy bình rượu ra. Bình rượu này là bình rỗng, rượu nếp lần trước có được đã uống hết, dùng nó đựng rượu rất thích hợp.
"Gấp cái gì... Chờ chút, cái bình này của đệ quá lớn!"
Tang Tiểu Mãn thấy Lý Vân Sinh lấy bình rượu to đùng như vậy thì lắc đầu nói, chẳng cần Lý Vân Sinh đồng ý, nàng bắt đầu tìm tòi khắp phòng của cậu.
"Cái này, cái bình này thật thích hợp, đệ muốn nửa bình, ta rót cho đệ đầy bình!"
Chỉ thấy Tang Tiểu Mãn không rõ từ đâu tìm được một cái bình sứ nhỏ để đựng kẹo, cầm trên tay lắc lắc nhìn Lý Vân Sinh nói với giọng đắc ý.
Lý Vân Sinh nhìn một cái là nhận ra, đây chính là cái bình đựng kẹo hôm trước bà lão cho dưới chân núi, nếu như không phải Tang Tiểu Mãn tìm ra, cậu cũng sắp quên mất là mình còn giữ.
Không cho Lý Vân Sinh cự tuyệt, Tang Tiểu Mãn rót đầy bình sứ, rồi đậy nắp nói:
"Thế nào, sư tỷ đối với đệ có tốt không?"
"Không được."
Lý Vân Sinh lắc đầu, móc tấm bùa có tên của Tang Tiểu Mãn ra.
"Ai nha, chớ, sao đệ lại nhỏ nhen như vậy."
Lý Vân Sinh không nói gì, tiếp tục lấy viên đá đánh lửa.
"Chờ một chút, chờ một chút, được rồi, lần này coi như sư tỷ nợ đệ, sau này ta sẽ dùng cái gì đó tốt hơn rượu nếp Bạch Vân bồi thường cho đệ!"
Thấy Lý Vân Sinh định châm lửa vào lá bùa, Tang Tiểu Mãn bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc.
"Vậy sư tỷ phải cho đệ viết thêm một tấm Lưỡng Thanh phù nữa."
Lý Vân Sinh suy nghĩ một chút, nói với giọng nghiêm túc.
"Vẽ nữa à, ta bị vẽ còn chưa đủ sao?"
Tang Tiểu Mãn khóc không ra nước mắt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK