• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản sự tầng một Hoàng Hạc lâu hình như không phải là một người cố định, lần này Lý Vân Sinh không gặp sư tỷ Sở Sở hoặc là nam tử có gương mặt văn nhã, mà là một thiếu niên mặt khá dài, Lý Vân Sinh trông quen mắt nhưng thủy chung không nhớ nổi là ai.

"Ngươi chỉ là một tên vô căn tiên mạch quê mùa cũng xứng lên tầng hai à?"

Lý Vân Sinh đang muốn đi lên tầng hai, thiếu niên mặt dài kia lạnh giọng cười khẩy.

"Ngươi biết ta?"

Lý Vân Sinh không ngờ người này biết mình có vô căn tiên mạch.

"Trên thân toàn múi thối, Thu Thủy môn trừ đám Bạch Vân quan các ngươi ra còn ai nữa?"

Thiếu niên kia hừ lạnh một tiếng rồi nói với giọng vô cùng chán ghét:

"Tự biết phận thì cút ra ngoài cho ta, loại rác rưởi như ngươi chỉ làm lãng phí tài nguyên của Thu Thủy môn mà thôi."

Theo lý thuyết, Lý Vân Sinh hiện giờ cũng chỉ mới là một cậu nhóc, là lúc huyết khí phương cương, người bình thường mà bị chửi như vậy là đỏ mặt tía tai, thậm chí là chửi mắng lại hoặc dùng nắm đấm giải quyết, nhưng Lý Vân Sinh lại không giống như vậy, cậu từ nhỏ đã phải đi xa xứ, chạm với chuyện này đã quen, mặt cậu không đổi sắc, giống như chẳng nghe thấy nam tử kia nói gì, cứ chậm chậm bước chân lên cầu thang.

"Cho ngươi thể diện mà còn không biết xấu hổ."

Lý Vân Sinh mới bước lên được bậc thang thứ nhất, thiếu niên mặt dài đã tiến lên, dùng tay kéo cổ áo của cậu một cái, khiến cậu ngã rầm xuống đất.

"Nhìn cái gì? Hôm nay ta là quản sự ở tầng một, ta không cho ai lên lầu thì người đó không được lên!"

Thiếu niên mặt dài này thấy đã có rất nhiều người vây quanh, nhất thời trợn mắt nói một cách hung bạo.

"Chớ xen vào việc của người khác, đó là Chu Hạo Hiên, con trai của Các chủ Huyền Vũ các."

Có người nhận ra Chu Hạo Hiên, lập tức kéo đồng bạn máu nóng định can thiệp cạnh mình lại.

Lý Vân Sinh đứng dậy, Chu Hạo Hiên thì đứng ở giữa cầu thang để ngăn cản.

"Ta nhớ ra rồi."

Lý Vân Sinh sau khi nhìn kỹ thiếu niên mặt dài trước mắt một hồi mới nhận ra:

"Ngươi chính là người trước kia hỏi ta một câu... Ta không đoán sai... thì quyển sách kia do ngươi nhét vào trong người ta."

Cũ ngã vừa rồi khiến cho Lý Vân Sinh nhớ lại chuyện trước kia, thiếu niên mặt dài này chính là người đầu tiên hỏi cậu ở Hoàng Hạc lâu, ngày đó khi về nhà cậu đã mất khá nhiều thời gian để suy nghĩ xem ai nhét sách vào người mình, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thiếu niên kia mà thôi.

"Là ta thì sao?"

Chu Hạo Hiên cười nói với giọng eo éo:

"Ngươi giờ mới biết thì muộn rồi, chuyện này các tiên sinh đều biết, thậm chí mọi người trong Thu Thủy môn đều biết, vậy ngươi xem họ phạt ta thế nào? Phạt ta làm quản sự một tháng ở chỗ này đấy?"

"Ngươi và ta chẳng có gì liên quan tới nhau, gây chuyện với ta thì mang lại lợi ích gì cho ngươi?"

Lý Vân Sinh vốn không muốn hỏi người trước mặt này làm gì cho mệt, nhưng sự việc cứ dây dưa mãi cũng không tốt.

"Các ngươi sao lại cãi nhau ở đây?"

Chu Hạo Hiên vừa định mở miệng thì có một thanh niên áo trắng bước từ trên tầng hai xuống, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Chu Hạo Hiên:

"Đại tiên sinh bảo ta tới hỏi ngươi, ngươi đọc đạo tàng Động Huyền bộ tới đâu rồi, trước lúc mặt trời lặn ngài sẽ trở về để hỏi ngươi mấy câu, trả lời không được thì lĩnh năm mươi gậy đi."

"Triệu Huyền Quân, ngươi bớt làm bộ trước mặt ta đi, ngươi không muốn trút giận cho Ngưng Sương muội muội hả? Ngươi chẳng lẽ cam lòng để ta chiếm được cảm tình của muội ấy trước ngươi hay sao."

Chu Hạo Hiên quay đầu lạnh lùng nói với thanh niên kia.

"Chu lão thất, ngươi nói thêm một chữ, ta sẽ đánh gãy một tay ngươi, ta nói được là làm được."

Sắc mặt Triệu Huyền Quân lúc này đã lạnh như băng, một cỗ uy áp lạnh lẽo từ trên cầu thang tầng hai lan tỏa khiến cho người xung quanh run rẩy, Lý Vân Sinh thì cảm thấy giật cả mình.

"Hù dọa ai đấy?"

Chu Hạo Hiên vẫn còn mạnh miệng nói thêm một câu nhưng không dám đứng lại thêm, xoay người đi lại cạnh bàn làm việc của mình, khi đi ngang qua người Lý Vân Sinh còn không quên đe dọa:

"Lúc về ngươi biết tay ta."

"Lên đây đi, nơi này là Thu Thủy môn, đồng môn tương tàn, Giới Luật ty sẽ không tha đâu."

Triệu Huyền Quân giống như vừa đang nói với Lý Vân Sinh nhưng cũng đồng thời cảnh cáo Chu Hạo Hiên.

"Cảm tạ sư huynh."

Lý Vân Sinh gật đầu, thản nhiên lên lầu, tình hình hôm nay chỉ khiến cậu nghi hoặc nguyên nhân bên trong chứ không sợ, lúc trước theo bố đi khắp thiên hạ, nơi hung tàn nào mà chẳng đến rồi, ác đồng sơn dã gặp cũng không ít. Cậu không phải là thư sinh yếu đuối không biết đánh nhau, chuyện đánh nhau vỡ đầu làm cũng không ít lần.

Cách bố trí ở tầng hai có sự khác biệt khá lớn so với tầng một, lớn hơn một chút, cũng sáng hơn rất nhiều, không có quá nhiều kệ sách, có rất nhiều dãy bàn dài, không ít đệ tử đã ngồi trông như đang nhắm mắt dưỡng thần, do đã đọc qua giới thiệu tại tầng một nên Lý Vân Sinh biết rằng họ đang "đọc".

Sau khi lên tầng hai, Triệu Huyền Quân cũng không để ý tới Lý Vân Sinh nữa mà đi vào một căn phòng riêng.

"Lúc nãy ở tầng một có chuyện gì vậy?"

Trong phòng, một trung niên thư sinh vừa đánh cờ vừa nói chuyện, nam nhân trung niên này chính là Quý Chân đã cùng Đại tiên sinh hỏi Lý Vân Sinh lần trước.

"Bẩm Quý tiên sinh, Chu Hạo Hiên không để một đệ tử lên tầng hai."

"Nhảm nhí! Chu sư ca sao lại sinh ra một tên nghịch tử như vậy chứ."

Quý tiên sinh có chút tức giận, tuy nhiên ông ta cũng vô cùng nhức đầu với Chu Hạo Hiên.

"Đệ tử kia ở phúc địa nào?"

"Là tiểu đồ đệ Bạch Vân quan mới thu."

"Là cậu nhóc đấy à!"

Quý Chân lần đầu tiên rời tầm mắt khỏi bàn cờ, quay đầu hứng thú nói:

"Đi, đi ra xem một chút."

Lại nói về Lý Vân Sinh, sau khi lên tầng hai cậu cũng chẳng chần chờ mà chọn ngay ngọc giản "Họa Long quyết", sau đó cầm ngọc ban chỉ và tìm một nơi tĩnh lặng ngồi xuống.

"Lần đầu tiên ngươi đọc ngọc giản à?"

Ngồi ở bên cạnh Lý Vân Sinh là một thiếu nữ, thấy Lý Vân Sinh vừa mừng vừa khẩn trương thì tò mỏ hỏi.

"Đúng vậy, sư tỷ, lần đầu tiên."

Thiếu nữ này ngồi sau bóng cửa sổ, lúc đầu Lý Vân Sinh không nhìn thấy, cho rằng nơi này không có người.

"Hì hì... lần đầu tiên có người gọi ta là sư tỷ đấy."

Thiếu nữ tỏ ra rất vui vẻ nói tiếp:

"Ta tên là Giang Linh Tuyết, tiểu sư đệ tên là gì?"

"Lý Vân Sinh."

Trong khi Lý Vân Sinh cảm thấy có chút không được tự nhiên, Giang Linh Tuyết chỉ ngọc giản trên tay Lý Vân Sinh giật mình nói:

"Trên tay Vân Sinh sư đệ là "Họa Long quyết" à?"

"Đúng vậy."

"Quyển pháp quyết này tốt thì tốt, chỉ là quá khó, quá dài, một sư huynh của ta trước đây cũng chọn quyển này, kết quả là mất ba ngàn "công đức bài" mới xem xong một phần mười số trang, coi như là dùng hết sức, huynh ấy nghĩ cũng không đọc hết nổi. Ngọc Hư tử viết sách toàn nội dung sâu xa, khó hiểu lại dài dòng, kỳ quái, khiến cho người đọc không biết thế nào."

Giang Linh Tuyết sờ cái tai trắng tinh của mình, chân thành cảnh cáo Lý Vân Sinh:

"Vân Sinh tiểu sư đệ, nếu đệ chọn quyển này phải suy nghĩ cho kỹ nhé."

"Cám ơn sư tỷ, đệ tự có cân nhắc."

Đây là một tin tức rất hữu dụng, nhưng Họa Long quyết là thứ mà Lý Vân Sinh đã chọn xong từ trước, đương nhiên sẽ không bởi vì một câu nói của Giang Linh Tuyết mà thôi không học, cậu vẫn cám ơn Giang Linh Tuyết, sau đó nhìn nàng nói:

"Linh Tuyết sư tỷ, đệ muốn xem sách."

"Ừ, tỷ xem đệ."

Câu nói của Lý Vân Sinh có ý hạ lệnh trục khách, nhưng không biết Giang Linh Tuyết có hiểu hay giả vờ không hiểu mà vẫn ngồi một bên híp mắt cười nhìn Lý Vân Sinh.

Chỗ này là nơi công cộng nên Lý Vân Sinh cũng không tiện đuổi người, chỉ đành cố gắng tập trung tinh thần, không nói chuyện thêm, toàn bộ "tiền công đức" trên người cậu đều dùng để đổi lần đọc sách này, cậu phải dùng hết sức trong thời gian ngắn ghi nhớ toàn bộ tâm pháp"Họa Long quyết", nếu không cũng chỉ còn cách đợi tới tháng sau đọc tiếp.

Chỉ thấy cậu đeo ngọc ban chỉ rồi dựa theo phương pháp quản sự hướng dẫn, dùng giới chỉ gõ nhẹ một cái vào ngọc giản.

Lúc này, Lý Vân Sinh cảm thấy có một tiếng “ông” lớn vang lên trong đầu mình, mới đầu còn cảm thấy trời đất quay cuồng, mấy hơi thở sau đã an tĩnh lại, một trang kinh văn chi chít chữ xuất hiện trong đầu, vô cùng chân thực.

Lý Vân Sinh vừa mừng vừa sợ, sau khi bình tĩnh lại, cậu bắt đầu ghi nhớ những văn tự trên đó.

Giống như cách cậu đọc sách trước đây, trước nhớ sau đọc.

Có mấy trăm cuốn tàng thư ở tầng một làm cơ sở, nội dung "Họa Long quyết" mặc dù khó hiểu nhưng cũng không quá khó nhớ, Lý Vân Sinh đảo mắt hai lần đã xem xong một trang, ngay sau đó trang thứ hai của pháp quyết tự động hiện ra.

Mấy chục trang đầu, Lý Vân Sinh đọc với tốc độ cực nhanh, cơ hồ không có gì khó khăn cả, quyển thượng của "Họa Long quyết" tổng cộng có mười ba chương, thẳng đến chương 5, tốc độ của Lý Vân Sinh mới chậm lại, lúc này thời gian đã hết một nửa.

Bắt đầu từ chương năm trở đi, Lý Vân Sinh cảm thấy khó khăn là bởi vì mỗi chữ trên "Họa Long quyết" lúc này lúc tụ lúc tán, nếu không tập trung trăm phần trăm tinh lực thì không có cách nào tụ hợp chúng lại thành một hàng.

"Cảm giác này sao quen thế nhỉ?"

Lý Vân Sinh cảm thấy trạng thái lúc tụ lúc tản giống như đã gặp ở đâu đó.

"Đúng rồi, cảm giác này giống y như lúc tụ ngũ khí từ tạng phủ kinh mạch vào đan điền!"

Linh quang đột nhiên xuất hiện trong đầu, Lý Vân Sinh rốt cuộc đã tìm được nguồn gốc của cảm giác quen quen đó ở đâu ra.

"Khó trách trong sách nói, đọc chữ trên ngọc giản là một chuyện cực kỳ hao tổn tâm thần, đây quả thực giống như thực hiện quá trình luyện tinh hóa khí ở trong đầu."

Giống như thổ nạp luyện khí không thể cầu thành cấp tốc, đọc ngọc giản này tốt nhất cũng nên đọc từ từ, nếu không rất có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, giống như ngươi đi trên vách đá thẳng đứng, phải bước từng bước cẩn thận. Nhưng mà tình thế của Lý Vân Sinh hiện giờ rất khó khăn, không thể giống như những con em thế gia kia, tiêu mấy ngàn "tiền công đức" để đọc sách từ từ, cậu thậm chí không có cả tiền để "nhị quan" .

Phân vân trong mấy hơi thở, Lý Vân Sinh vẫn quyết định đánh cuộc một lần.

Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi dài, cơ hồ là ngay lúc đó, cậu tiến vào Sơ Tịch cảnh, những âm thanh ồn ào bên tai trong nháy mắt biến mất, cậu dùng toàn bộ tinh thần lực mênh mông của mình ngưng tụ chung một chỗ, nhanh chóng đem những chữ tản mác kia sắp xếp lại rồi ghi nhớ trong đầu.

Trong đầu, tinh thần lực của Lý Vân Sinh vận chuyển như cơn lốc, mà ở bên ngoài, cơ thể hắn giống như hóa đá, cúi đầu tĩnh tọa, ngay cả hô hấp cũng không còn biểu hiện như bình thường.

Lúc này, chỉ có những luồng gió nhẹ từ bên ngoài cửa sổ truyền vào trong, hình thành những vòng tròn bao quanh cơ thể cậu mà mắt thường không bao giờ thấy được.

"Có thể Nhập Tịch ở nơi này cơ à!"

Giang Linh Tuyết vẫn còn khá nhỏ tuổi, nhưng mà ánh mắt không tầm thường chút nào, liếc một cái đã nhận ra Lý Vân Sinh bước vào trạng thái Nhập Tịch, mặc dù nàng có chút không hiểu vì sao cần phải Nhập Tịch ở nơi này nhưng những tia sáng kỳ dị trong mắt vẫn tỏa ra.

Chứng kiến Lý Vân Sinh ở trạng thái Nhập Tịch không chỉ có Giang Linh Tuyết, còn có Quý Chân và Triệu Huyền Quân đứng cách đó không xa.

"Thật thần kỳ, thật thần kỳ! Thật không hổ là đạo tâm thông minh, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã bước vào Nhập Tịch cảnh."

Quý Chân hưng phấn than thở.

"Căn cứ vào trạng thái bên ngoài, cậu ta sắp tiến vào Nhị Tịch rồi."

Triệu Huyền Quân nói với giọng không cam lòng.

"Nếu như cậu ta không phải vô căn tiên mạch, trong vòng trăm năm Thu Thủy môn ta sẽ có một người vấn đỉnh tiên phủ, đáng tiếc... đáng tiếc nha."

Quý Chân vô cùng tiếc nuối, nói xong hắn chuyển chủ đề cười:

"Chỉ là đọc ngọc giản mà thôi, ở nơi này Nhập Tịch thì hơi khoe khoang rồi."

Thấy Lý Vân Sinh làm như vậy, Quý Chân cho rằng tiểu sư đệ này muốn thể hiện tài năng, tiểu hài tử mà, ai mà chẳng muốn người ta đánh giá cao mình?

"Tiên sinh nói như vậy cũng đúng, nhưng vẫn còn một khả năng..."

Triệu Huyền Quân không phản bác Quý Chân, nhưng khóe miệng hơi vểnh lên, cảm thấy thú vị nói:

"Cậu ta muốn một lần “ăn” xong cuốn "Họa Long quyết" này."

"Hắn muốn “nhất quan” ghi nhớ toàn bộ cả quyển "Họa Long quyết"?"

Mặc dù Triệu Huyền Quân dùng chữ “ăn” để diễn tả ý của mình, nhưng mà Quý Chân sao lại không hiểu ra cơ chứ? Bản thân hắn cũng cảm thấy có chút hoang đường, tâm pháp khác thì còn được, đây lại là "Họa Long quyết"! Họa Long quyết không tính là tâm pháp cao cấp nhất, nhưng lại là công pháp phức tạp, khó hiểu nhất từ cổ chí kim.

"Hả?"

Quý Chân nhíu mày.

"Không tốt! Tiểu tử này không muốn sống nữa rồi!"

Hắn đã nhận ra điều bất thường, cơn lốc quanh người Lý Vân Sinh đã có dấu hiệu không ổn định, chứng tỏ cậu ta đang cố hết sức để ngưng tụ tinh thần, tiểu tử này đúng là muốn nuốt trọn quyển Họa Long quyết!

Chỉ thấy Quý Chân đưa chân một cái, thân như ảnh mị xuất hiện ở bên cạnh Lý Vân Sinh.

Mà giờ khắc này, thân hình Lý Vân Sinh đầm đìa mồ hôi, sắc mặt đỏ thẫm, hai hàng huyết lệ từ khóe mắt chảy ra, Giang Linh Tuyết ở bên cạnh đã bị dọa tái xanh mặt.

"Cậu quá nóng vội rồi!"

Quý Chân quát to một tiếng, sau đó điểm một ngón tay vào Nê Hoàn Cung của Lý Vân Sinh, Lý Vân Sinh thét lên một tiếng như hạc kêu, luồng khí xoáy bay múa khiến cho đám đệ tử xung quanh giật mình.

"Phốc..."

Mấy hơi thở sau, Lý Vân Sinh khạc ra một ngụm máu nóng, dần dần tỉnh táo lại.

"Cậu không muốn sống nữa có phải không..."

"Quá thú vị, Họa Long quyết quá thú vị!"

Quý Chân vốn muốn trách mắng Lý Vân Sinh một phen, nhưng khi thấy trong ánh mắt của thiếu niên trước mắt này chẳng có một chút sợ hãi nào thì ngừng lại? Chỉ thấy trong mắt cậu ta tràn ngập hưng phấn, miệng không ngừng nói thú vị, điều này làm cho Quý Chân nhớ tới thời điểm mình mới vào Thu Thủy môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK