Lần lượt lần lượt từng người quỳ xuống dập đầu trước mặt Thiên Long. Dù cho cậu không đành lòng nhưng thằng anh cậu đã bắt như vậy thì cậu cũng không nói được gì.
Thu Phong làm vậy chỉ muốn Thiên Long hiểu ra chính mình không tàn nhẫn với người ta sẽ bị người ta tàn nhẫn lại. Bài học mà Thu Phong muốn dạy cho cậu là không tàn nhẫn với người khác chính là tàn nhẫn với bản thân mình. Nếu hôm nay Thu Phong không tới kịp thì đứa nằm xuống chính là cậu, tới cơ hội được quỳ xuống như những tên này thậm chí còn không có.
Thời gian trôi qua số người còn sót lại chỉ còn đúng hai người không đi lên. Là Minh Vương cùng Hải Bánh vẫn chưa chịu đi lên.
Thấy vậy Thu Phong nhìn sang không ngần ngại sút mỗi thằng hai phát vào mặt. Nhìn thôi anh cũng biết nguyên nhân mọi chuyện là do hai thằng ôn này.
Mỗi tên ăn một sút của Thu Phong, bản thân đang quỳ cũng bật ngửa ra sau. Tiện tay Thu Phong chụp cổ hai thằng nâng lên không trung nói “Hai thằng mày biết đường dập đầu luôn tao còn tha nhưng bây giờ tao đổi ý rồi”. Nói xong anh ném Minh Vương lên trời, hắn cơ thể chưa kịp tiếp đất Thu Phong đạp ngang ba sườn một phát “Cờ rắc …” Xương gãy giòn vang lên.
Bị Thu Phong đá văng ra đập cả người vô tường Minh Vương rơi xuống đau đớn hét thảm. Thấy vậy Hải Bánh liên tục đấm đá vào người Thu Phong, giọng ồ ồ không nói được gì. Nước mắt Hải Bánh bắt đầu chảy xuống, hắn khóc không phải vì đau hắn khóc vì em trai hắn bị đánh mà hắn không làm gì được. Đau khổ đến tột cùng.
Lúc này Thu Phong nhếch mép lên cười với ánh mắt điên dại nói “Mày đã biết nỗi đau thằng em mình bị đánh rồi chứ gì?”. Dù Thu Phong hỏi thế nào Hải Bánh cũng không trả lời nổi, cổ hắn bị bóp nghẹn đến sắp tắt thở, tay chân vẫn cứ vô lực đánh vào tay Thu Phong.
Cười lạnh một cái anh buông cổ Hải Bánh ra khiến hắn rơi xuống ho sặc sụa. Xong anh lại đi về phía Minh Vương đang ôm mình rên rỉ ở đó rồi quay sang nói với người bên mình “Thằng nào quăng cây đao qua đây”. Một tiểu đệ nghe vậy lật đật chạy lại cúi mình đưa Thu Phong một thanh đao.
Cầm lấy thanh đao Thu Phong dẫm lên đầu Minh Vương quay sang nói với Hải Bánh đang ho sặc sụa ở đó “Thằng nào đỡ đầu mày?”. Ngừng ho Hải Bánh quay sang đau đớn nói “Em không chơi với ai cả. Anh làm ơn thả em ra đi em sẽ dập đầu mà …”.
Hải Bánh một thân là học sinh cấp ba không thể nào tự thân vận động kéo người đi chém nhau như thế này được. Thu Phong dám chắc rằng nó sẽ dựa hơi ai đó để bố láo như thế này. Và cho dù là ai chống lưng cho thằng nhóc trước mặt anh đây thì anh cũng sẽ cho tên đó một trận.
Trả lời Hải Bánh là Thu Phong kéo cánh tay của Minh Vương ra đưa lên rồi đặt thanh đao trên đó “Nói hoặc nó mất cánh tay”. Thấy vậy Hải Bánh gấp gáp “Đừng đừng, em nói em nói!”. Thu Phong buông tay Minh Vương xuống rồi gia tăng thêm lực chân lên đầu hắn. Đau hớn gào thét.
Hải Bánh thấy vậy liền nói “Em chơi bên anh Lộc chợ mới.”. Nghe xong Thu Phong nhấc chân đi về phía Minh Con đang đứng cạnh Thiên Long nói “Đi!”.
Chợ Vũng Tàu được thành lập từ trước năm 1980, cũng từ đó những tên côn đồ được sinh ra trên mối làm ăn của chợ. Bọn chúng đập phá đủ thứ không cho người dân buôn bán, công an cũng chỉ bảo vệ tài sản người dân được một thời gian rồi lại lắng đi bọn chúng tiếp tục đập phá.
Nếu muốn chúng không đập phá đồ đạc thì phải đóng tiền bảo kê cho chúng. Và như vậy những tên như Lộc chợ mới có được nguồn thu nhập từ đó. Chúng lập các sòng bài, buôn bán ma túy, vận chuyển những hóa chất độc hại từ Trung Quốc sang để bán ….
Trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, chợ mới Vũng Tàu nằm trên con đường ấy. Đối diện chợ mới Vũng Tàu có một con đường nhỏ tên là Tạ Uyên. Trong con đường ấy có vô số con hẻm, và trong mỗi con hẻm đó đều có một hai sòng bạc, có cả nơi đá gà, cá độ đá banh và cả ổ ma túy trong đó.
Và người đứng đầu trong con đường ấy là Lộc chợ mới.
Trong con hẻm đường Tạ Uyên có vô số sòng bài, hay hàng quán bida đã lên đèn từ lúc nào.
Những khu ổ chuột trong con hẻm ấy luôn luôn có người nhậu nhẹt hay đơn giản là những tên đứng ngoài con hẻm đang hút thuốc buôn chuyện gì đó.
Vẫn như thường ngày những con người trong con đường trong con hẻm đó lao đầu vào những cuộc vui trào phúng như đánh bài, nhậu nhẹt, đánh bida, hay sâu trong cuối hẻm là những nơi đá gà với tiếng hò hét rầm trời đất.
Trái ngược lại với con hẻm ấy bên ngoài đường chính Nam Kỳ Khởi Nghĩa khá vắng vẻ. Con đường này chỉ đông vào lúc 3 giờ sáng đổ đi với những con người buôn bán ở chợ.
Bất ngờ con đường chính vắng vẻ bỗng có hàng chục chiến xe Toyota Hiace 16 chỗ nối đuôi nhau đi trên con đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa rồi lại quẹo vào con đường Tạ Uyên. Hàng chục chiếc xe ấy đỗ lại bên đường. Từ bên trong mỗi chiếc xe cũng hơn hai mươi người bước xuống với vô số món vũ khí trên tay từ đao kiếm cho đến boom xăng …
Trong đám người có hai người đứng đầu bước lên trước hét “Xông lên …”. Hai người đó chính là Minh Con và Phi Hùng. Theo sau họ lần lượt là Bo Nhỏ, Ngọc Bảo, Phúc Cá Chép và vô số thành viên của Hắc Long bang.
Hơn hai trăm nhân mạng chia ra chạy vào bảy con hẻm trên đường Tạ Uyên.
Những tên con đồ đang đứng tán dóc, hay ngồi nhậu nhẹt trước con hẻm chẳng biết chuyện gì đang diễn ra bỗng những thấy vô số người ùa tới chém lấy chém để, đập phá tất cả hàng quán khiến từ trong ra ngoài bọn họ trở tay không kịp.
Tuy vậy chỉ được một lúc thì bên trong các dãy nhà trọ cũng có vô số người vác vũ khí chạy ra ẩu đả. Phi Hùng, Minh Con, Ngọc Bảo, Bo Nhỏ, Phúc Cá chép mỗi người dẫn đầu vô số người đập phá đủ chỗ. Trong đó Phi Hùng là chém người ác nhất, một đao đi xuống là đi một chi.
Phải nói Phi Hùng bỗng dưng hôm nay là điên cuồng nhất. Sau khi đầu nhập Thu Phong anh cũng đã tới khiêu chiến Thu Phong liên tục trong vòng một đến hai chiêu anh đã thua. Là một con người kiêu ngạo nhưng khi đối mặt với Thu Phong anh chả là cái đinh gì cả, từ trước tới nay Phi Hùng chỉ có cảm giác hai con người làm anh không thể với tới. Một là Thu Phong đây và hai là Giang Nam một người không bao giờ để ý tới giới hắc đạo.
Điều làm anh điên cuồng cũng rất dễ hiểu, một người trên cơ anh còn chịu được nhưng hai người thì anh không thể nào chịu được vì vậy anh phải luyện tập. Tuy rằng Minh Con có đấu ngang với anh nhưng do là lúc trước hắn là lình đặc công được đào tạo qua và bây giờ hắn không còn luyện tập nữa, cậu khinh thường kẻ như vậy nên cậu cũng không công nhận Minh Con là đối thủ của mình.
Vì lý do trên nên Phi Hùng mới phải càng ngày càng mạnh mẽ hơn để theo kịp hai người Thu Phong và Giang Nam.
Tuy những người trong các con hẻm đường Tạ Uyên có chống cự nhưng vô ích. Thứ nhất nhân số không đủ, thứ hai quá bất ngờ, có quá nhiều người gục xuống. Nhiều người thậm chí vừa cúi xuống bàn lấy vũ khí ra vừa ngước lên đã ăn một đao.
Lộc chợ lớn là một thanh niên lùn hèn mọn cao khoảng 1m6 đen đen bẩn bẩn. Hắn đang trong căn phòng của mình chơi gái sắp lên tới đỉnh thì nghe những tiếng động náo loạn dưới đường. Cứ cho rằng những thằng chơi bài thiếu tiền rồi bị đánh nên gây náo loạn như thường ngày hắn không quan tâm lắm.
Sắp tới cao trời thì nghe thấy tiếng gõ cửa liên hồi. Không dừng lại Lộc vẫn tiếp tục cao trào cho đến khi bắn ra rồi thở hồng hộc xong hắn mới vọng ra “Chuyện gì? Không biết tao đang bận à?”. Bên ngoài giọng nói gấp gáp nói “Xảy ra chuyện lớn rồi. Không biết từ đâu ra mấy trăm người tới đập phá quán xá, sòng bài của chúng ta”
Lộc chợ mới hét to lên “Cái gì?”. Xong hắn lập tức lật đật mặc quần vô quên cả chuyện mắc áo chạy ra ngoài mở cửa hét vào mặt tên đó “Mày nói cái gì?”
“Là …”
“Bốp”
Tên đó chưa kịp nói thì bị Lộc chợ mới đạp một phát giữa ngực văng ra. “Khốn khiếp” Hắn mắng một câu rồi chạy lại tủ quần áo trong phòng mở ngăn tủ ra lấy từ bên trong một khẩu súng đen ngòm ra. Hắn tìm tòi điện thoại gọi cho một ai đó “Anh Thiện có ai tới phá sòng bài của mình …” xong phi ra ngoài nơi đang hỗn chiến.
“Đoàng …”Người của Hắc Long bang đang tàn sát bỗng một tiếng súng inh tai vang lên khiến tất cả phải dừng lại nhìn về phía phát ra tiếng súng. Là Lộc chợ mới nổ súng, hắn chỉ súng lên trời cho nổ một viên đạn chỉ thiên.
Tên Lộc cười nhếch mép đang định nói gì đó thì bỗng hắn ôm tay la lên, nguyên một bàn tay phải cầm cây súng vừa rồi của hắn rơi ra. Hắn còn chưa cảm giác được điều gì thì bàn tay của hắn đã bay mất.
Hắn ôm cổ tay đứng đó la hét thì từ bên phải Phi Hùng đạp ngay vai hắn một cái khiến hắn ngã lăn ra. Sau đó Phi Hùng đi gần lại đặt kiếm trước mặt hắn nói “Mày lấy súng ra hù ai vậy?”.
Trùng hợp nơi Lộc chợ mới vừa bước ra nổ súng thì Phi Hùng đang đứng ở đó chém nhau. Khi hắn vừa nổ súng thì ngay lập tức Phi Hùng lao tới chém ngang một đao trên cổ tay hắn, lực cực kì mạnh làm đứt luôn cả bàn tay.
Phi Hùng đạp lên ngực Lộc chợ lớn đang đau đớn cúi xuống hỏi “Mày biết vì sao ra như vậy không?”. Tên Lộc nhăn nhó lấy sức lắc đầu liên tục. Thật tình thời gian qua hắn chưa từng chọc vô ai mà phải mang họa lớn như thế này. Cả nửa năm qua hắn sống rất bình thường không động chạm vô các anh đại chị đại nào cả, cùng lắm có những vụ ẩu đả không đáng kể mà thôi.
Lúc này Phúc cá chép đang lôi cổ Hải Bánh tới ném ra trước mặt tên Lộc nói “Thằng này người của mày đúng không?”. Lần này tên Lộc lắc đầu chối không có. Phi Hùng lại đưa đao lên “Muốn đi thêm bàn tay nữa à?” sau đó hắn lại gật gật cái đầu.
Thấy vậy Phi Hùng kéo cổ áo hắn đứng dậy vỗ vai hắn rồi phủ bụi cho vai hắn cười đểu nói “Lần sau. Nhớ! Quản người mày cho kỹ, không thì không chỉ bản tay này đâu nghe chưa?”. Tên Lộc ôm cổ tay đang chảy máu ra sức gật đầu.