“ Ha ha ha ha ha ha ha ….! “
Trong một căn phòng xa hoa liên tục vang lên những tiếng cười vang như sấm.
Và mục tiêu của sự gây cười ấy không ai khác chính là Thu Phong nhà ta.
Đối với anh việc thách đấu với hai hộ vệ của bố già mình chỉ là chuyện bình thường thôi mà, thua thì thôi chẳng có gì cả. Nhưng ngược lại đối với Nhất Phương và Minh Quân lại là chuyện khác, như đã biết ở trước là hai tên hộ vệ kia không một tên nào là yếu cả.
Và hiển nhiên trong trí nhớ của họ dù là mười thằng Phong cũng không thể nào động được vào dù chỉ là cộng lông của một trong số hai hộ vệ đó. Như vậy chẳng khác nào con nít đòi đánh nhau với người lớn, chuyện tấu hài sao?
Tuy là thế nhưng Thu Phong vẫn không bực mình, vì anh hiểu rõ bản thân mình hơn ai hết, trước giờ chỉ có một lần duy nhất anh bại trận từ khi gia nhập quân đội là trận với kẻ mang dị năng tốc độ kia.
Đã không phải là thiên tài binh pháp như mọi người nghĩ nên Thu Phong phải chứng minh được bản thân mình tuy không nhớ gì cả nhưng khả năng chiến đấu vẫn còn đó nên trận này anh nhất quyết phải được đấu để chứng minh cho ba mình thấy.
“ Hai người không tin con sao? “
Bỗng Thu Phong cất tiếng lên khiến âm thanh cười rộn của hai người đàn ông kia dần dần nhỏ lại.
Gương mặt của Nhất Phương đang vui vẻ lại trở nên nghiêm trọng nói:
“ Được nếu con muốn thì ta sẽ cho con thử một lần! “
Nói xong Nhất Phương quay qua nhìn một trong hai hộ vệ thân cận nhất của ông.
Biết ý của ông chủ mình người hộ vệ đó liền đi tới trước mặt Thu Phong cúi đầu chào:
“ Ra mắt thiếu gia! Tôi tên Trần Đình Thu theo ông chủ cũng ngất ngưởng mười năm. Có lẽ sau sự cố thiếu gia mất tích anh không hề nhớ tôi nữa nên tôi đành giới thiệu lại! “
Nghe đối phương nói về chuyện mình mất trí nhớ Thu Phong cũng chẳng biết nói sao liền ngượng ngùng gãi đầu nói:
“ Vậy anh Thu! Anh sẵn lòng thử một trận với em chứ? “
Lời Thu Phong vừa nói ra thì Đình Thu ngước mặt lên nhìn ông chủ mình Nhất Phương, thấy ông ta gật đầu nhẹ một cái Đình Thu liền quay sang cúi đầu hơi thấp đáp lại Thu Phong:
“ Sẵn lòng thưa thiếu gia! “
Nói xong Đình Thu làm thủ thế mời ý bảo hãy ra ngoài so tài.
Thấy vậy Thu Phong liền cất bước đi ra, Đình Thu cũng sau bước theo đó. Về phần hai người đàn ông Nhất Phương và Minh Quân kia cũng nhìn nhau cười một cái rồi cùng nhau đi theo. Và hiển nhiên hộ vệ còn lại trong phòng là Thiện Nhân sử dụng dị năng dao cũng đi theo.
Thu Phong vừa bước xuống lầu thì giọng nói của Nhất Phương vang lên từ trên lầu xuống:
“ Tới phòng Boxing mà đánh, đừng đánh bên ngoài! “
“ Dạ thưa lão gia! “
“ Vâng thưa ba! “
Hai người Thu Phong và Đình Thu đồng thanh lên tiếng.
Đúng là trong dinh thự có một căn phòng khoảng ba trăm mét vuông trong đó có đầy đủ dụng cụ luyện tập như bao cát, dây thừng, bánh xe tải, vòng sắt, mộc nhân,... và cái điển hình nằm giữa phòng là một sàn đấu.
Thường thì nơi này là nơi Thiên Long luyện tập, thi thoảng Nhất Phương cũng tới.
Đằng sau dinh sự rộng lớn có một mảng đất trống, mảng đất trống ấy mọc lên một căn nhà giống như là nhà kho bởi vì bên ngoài là một cánh cửa kéo màu xanh lá cây.
Như mọi ngày cánh cửa ấy đang được mở ra và từ bên trong vang lên những tiếng đấm bốc bịch bịch bịch.
Bước vào trong Thu Phong thấy đầu tiên là hình ảnh Thiên Long đang đứng đánh đối kháng với một ai đó.
Nhìn sơ qua Thu Phong thấy người đang đấu với Thiên Long có vẻ lớn tuổi hơn thằng em mình rất nhiều.
Thiên Long mang găng tay màu đỏ còn người đàn ông kia mang màu xanh, họ đang lao vào đấm nhau một cách túi bụi.
Và hiển nhiên môn đấu là boxing không hề có một đòn chỏ gối hay đá nào cả.
Người mang găng tay màu xanh dường như đang áp đảo Thiên Long vào góc bằng những đòn đấm móc liên tục, lúc này Thiên Long chỉ biết lấy hai tay ôm mặt mà đỡ đòn.
“ Chuyển hình... “
Thu Phong thấy em mình bị vào thế góc, tính nhắc nhở nó chỉ cần dịch chuyển bước chân qua là lách được nhưng lại bị ba anh Nhất Phương đưa tay ra ngăn không cho nói:
“ Để yên cho nó tự vận đông! “
Chỉ nói duy nhất một câu này sau đó Nhất Phương rút tay về nhìn Thiên Long bị đánh túi bụi.
Thân là anh trai của nó Thu Phong thậm chí còn thương em mình hơn tất cả, nhà chỉ có hai anh em và Thu Phong thân làm anh hai đương nhiên phải quan tâm lo lắng cho em mình.
Trong trí nhớ anh, anh nhớ có lần Thiên Long một mình đi đánh nhau với người ta mém tí nữa bị chém chết. Cũng may khi đó anh tới kịp nên mọi chuyện còn cứu vãn được. Đời này của anh chỉ có một thằng em trai là nó, nó bị mệnh hệ gì anh thề dù là ai anh cũng phải giết bằng được kẻ đó.
Mặc dù xót xa cho em trai mình nhưng lời ba anh khó thể nào mà cãi lại được, vả lại người đang đấu với Thiên Long cũng nương tay không hề đánh hết sức.
Chừng ba mươi giây sau Thiên Long không chịu nổi nữa liền gục xuống sàn nằm thở như trâu như bò.
Thấy vậy Thu Phong ngay tức khắc chạy lên kiểm tra em trai mình.
Nhìn khắp người Thiên Long cuối cùng Thu Phong chỉ thấy mặt và cơ thể nó chỉ đỏ lên chứ không hề có vết bầm tím nên mới yên lòng đỡ thằng em mình dậy nói:
“ Sao lúc nãy không lách qua một cái là thoát rồi, em làm trò hề gì nãy giờ vậy? “
“ Em...! “
Bị Thu Phong nói Thiên Long chỉ gãi đầu không biết nói gì. Tới tận bây giờ Thu Phong vẫn cứ nghĩ là công sức mình rèn luyện dạy cho nó trở nên vô bổ sao?
Anh đang nghĩ đừng nói là kẻ đánh với Thiên Long lúc này dù là ba kẻ cùng lúc xông lên với thực lực của Thiên Long anh xác định trong trí nhớ mình có thể hoàn toàn đánh bại.
Nhưng anh lại không hề biết đây lại là thế giới khác.
Còn tên vừa đấu với Thiên Long là một huấn luyện viên boxing được phu nhân của nhà này tức mẹ anh thuê về để luyện tập cho Thiên Long. Hiển nhiên ngoài phu nhân nhà này và Thiên Long ra thì tên này chẳng biết ai nên vừa rồi hắn thấy Thu Phong kiêu ngạo liền cất giọng trêu chọc nói:
“ Anh nghĩ thế đó dễ thoát sao? Luật boxing khác với những kẻ đánh tự do như anh nhé, đây là một môn thể thao đừng nghĩ áp dụng những loại võ bên ngoài vào là có thể được! “
“ Vậy sao? “
Bỗng Thu Phong lạnh lùng nói một câu.
Không chỉ Thu Phong mà thậm chí hai tên hộ vệ của ông Nhất Phương cũng cảm thấy tức giận nhưng ở đây còn có lão gia và thiếu gia họ không có quyền để liên tiếng.
“ Ồ? Ý anh là sao? Muốn đánh à? “
“ Rắc rắc... “
Thu Phong đứng lên lắc đầu mình qua lại hai lần vang lên những tiếng xương vang giòn, sau đó anh nhìn kẻ trước mặt nói:
“ Thích thì làm một ván không? “
“ Sợ kẻ như anh không hiểu luật thôi.. Tôi chẳng chấp nhất! “
“ Ồ vậy à? Nếu tôi sai luật hay thua thì đưa anh một triệu Xent! Đồng chứ? “
“ Ực... “
Tên mang găng tay màu xanh bỗng ực một tiếng. Là một vận động viên Boxing của quốc gia, hắn kiếm tiền bằng cái nghề này và cũng đã từng làm huấn luyện viên cho rất nhiều câu lạc bộ Boxing nổi tiếng trên cả nước nhưng tiền vẫn chỉ đủ sống cùng lắm là dư ra vài đồng.
Cách đây nửa năm hắn được phu nhân nhà này mời về làm huấn luyện viên riêng cho cậu quý tử nhà họ với mức lương hai mươi ngàn một tháng. Rất là hậu hĩnh, một người bình thường đi làm một tháng mức lương trung bình của họ cũng chỉ có bốn năm ngàn một tháng. Mà mức lương hắn được trả lên đến hai mươi ngàn là rất cao.
Làm ở đây được nửa năm hắn tích góp được kha khá số tiền, nếu như thắng trận này hay làm đối phương phạm luật thôi là hắn cũng đủ sống sung túc cả đời còn lại rồi.
Dường như bị tiền làm mù con mắt ngay lập tức hắn không suy nghĩ gì nhiều mà gật đầu.
“ Được! “
Thu Phong cười đểu một cái rồi quay sang đá đít thằng em mình đang ngồi thở dốc ở dưới chân:
“ Tháo bao tay ra đưa anh, rồi rồi... Một cái thôi. Rồi xuống dưới đứng đi! “
Thu Phong kêu Thiên Long đưa cho anh một cái bao tay xong đuổi nó xuống võ đài. Cảm thấy khó hiểu tại sao anh mình lại sử dụng một cái bao tay thì lúc này Thu Phong lại lên tiếng với huấn luyện viên của cậu:
“ Tôi dùng một tay không sao chứ? Yên tâm không dùng tay kia làm anh bị thương đâu, nếu có thì tôi sai luật anh vẫn được nhận một triệu Xent! “
Mới đầu kẻ mang găng tay xanh tính nói gì đó nhưng lại bị câu nói tiếp theo của Thu Phong làm cho im bặt, bây giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ đến tiền tiền và tiền ngoài ra không còn gì nữa.
“ Vậy bắt đầu được chưa? “
Thu Phong nhỏ nhẹ nói một câu với kẻ trước mặt, thấy vậy hắn liền nói:
“ Vậy còn trọng tài? “
Thu Phong lắc đầu:
“ Không cần thiết! Anh là người rõ luật ở đây hơn ai hết, và sau trận này nếu anh nói sai một từ về luật tôi tin tưởng anh sẽ khá là mệt đấy! “
Ban đầu kẻ mang găng tay xanh suy tính sẽ cố tình bắt lỗi Thu Phong sẽ được tiền nhưng sau đó lại thôi, là vận động viên chuyên nghiệp, hắn có hàng tá cách làm đối phương phạm luật một cách đường đường chính chính. Sống bởi cái nghề này gần hai mươi năm nên hắn rất tự tin về nó và tuổi hắn năm nay cũng tầm ba mươi.
“ Nhờ hô bắt đầu nha Long! “
“ Dạ! “
Lúc này trên sàn đâu Thu Phong đứng người thẳng tắp một tay đeo găng đưa lên trước, là tay tay. Thậm chí Thu Phong không thèm sửa dụng tay thuận của mình là tay phải đủ thấy anh khinh thường đối thủ trước mắt đến thế nào.
Thấy Thu Phong chẳng có gì gọi là thế đứng của một dân Boxing từ chân cho đến tay, kẻ áo xanh liền cười thầm khinh bỉ một tiếng, coi như lần này hắn lấy tiền được từ mấy tay ăn chơi ngu học rồi.
“ Bắt đầu!!! “
Thiên Long thấy hai người đã vào thủ thế bất ngờ hô lên một tiếng.
Tiếng vang chưa dứt thì kẻ áo xanh đã lao lên tấn công Thu Phong.
Một quả đấm móc ngang thái dương Thu Phong rít gió mà tới, ít nhất là tuyển thủ quốc gia tên này cũng không phải chỉ có cái danh mà vẫn có thực lực. Tuy nhiên đòn của hắn lại rơi vào không khí. Thu Phong chỉ cần gập nhẹ đầu xuống rồi ngước đầu lên đã né được một đấm của hắn.
Chưa dừng lại ở đó, hắn cũng không nghĩ rằng dùng một đòn sẽ hạ được một kẻ mạnh miệng ném thẳng một triệu nếu thua hay phạm luật.
Đón tiếp Thu Phong lúc này là hơn mười đấm liên tiếp từ hai tay trong chưa đến hai giây.
Hắn đã dùng hết mười phần thực lực để đấu với Thu Phong, không hề có ý định nương tay gì ở đây. Tưởng này sau đòn này Thu Phong ít nhất cũng dính được vài ba đấm.
Nhưng không anh ta né hết, chỉ duy nhất một đấm sát mặt do không kịp Thu Phong bị sượt ngang qua má một miếng. Đúng lúc này Thu Phong nở một nụ cười và thì thào rằng:
“ Không tệ! “
Tên mang găng tay xanh tức mình lại lao lên đấm liên hoàn về phía Thu Phong.
Một hiện tượng không thể tin vào mắt mình dưới sự chứng kiến của Nhất Phương và cả Minh Quân, nhất là đối với Thiên Long một người anh chưa bao giờ đánh nhau trước mặt nó đang né đòn dánh liên hoàn cực kì nhanh của đối phương.
Mười giây trôi qua gần một trăm cú đấm được tung ra nhưng không hề có một cái nào đụng được vào mặt ngay người Thu Phong. Đúng một giây tiếp theo:
“ Binhhhhhhhhhh... “
Trong vô vàn liên hoàn đấm của đối phương, Thu Phong chuẩn xác dùng tay trái đấm thẳng một phát trúng chuẩn xác giữa sống mũi kẻ mang găng tay xanh.
Lĩnh trọn một đấm bảy phần lực của Thu Phong đầu tên kia gần như gập ngược ra đằng sau, lực đạo từ đòn đấm mạnh đến nổi khiến hắn văng ra một quãng ngắn.
Lăn ngã xuống đất hắn liền bất tỉnh, máu từ mũi hắn ọc ra từ lúc nào không hay chảy đầy cả sàn. Thấy vậy Nhất Phương liền liếc mắc nhìn sang hai tên hộ vệ.
Biết ý ông chủ hai hộ vệ liền chạy lên khiêng xác tên kia xuống. Khiêng ra tới ngoài cổng, Thiện Nhân một trong hai hộ vệ nói vào trong bộ đàm:
“ Tới phòng tập của nhị thiếu gia nhanh lên! “
Sau đó Thiện Nhân cùng Đình Thu chạy vào hỏi ý Nhất Phương:
“ Lão gia! “
“ Lôi ra đập một trận, theo dõi một năm nó dám manh động thì giết! “
“ Dạ! “
Căn bản Nhất Phương cũng không quan tâm tên này sống chết ra sao, cũng là người thân có võ đào tạo cũng rất khó, vả lại ở đây cũng có một đại tướng quân đội không thể không nể mặt mà giết người mang lại lợi ích quốc gia về thế vận hội như tên kia được.
Sợ rằng về sau tên này ra khỏi đây sẽ đi bêu rếu, nên phòng ngừa chuyện đó Nhất Phương mới có dặn dò như trên.
Giải quyết xong thằng ngu không biết trời cao đất dầy kia thì cuộc chiến của Thu Phong với Đình Thu cũng tới hồi bắt đầu!