Mục lục
[Dịch]Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phạm Mai

Nửa ngày, Sở Mục Nhiên mới khe khẽ thở dài, khẽ cười, nói: “Không cần ngươi nhắc nhở, ta biết công chúa không thể nào có một mình ta, không phải nàng đã có vài người các ngươi rồi sao?”

“Thời gian Vương gia ở phủ công chúa cũng không phải ít, hẳn đã hiểu được ý của ta rồi.” Ánh mắt Bắc Đường Liên Vân minh bạch, nói thẳng thắn ra để cho Sở Mục Nhiên hiểu được tâm tư của hắn.

Sở Mục Nhiên bị hắn nhìn chằm chằm có chút bại trận, “Được rồi, ngươi muốn nói cái gì đây?”

“Chỉ là muốn sau này hòa bình ở chung với Tiêu Dao Vương thôi.”

Ngất mất!

Chẳng lẽ hắn là một đố phụ hay sao? Không, đố phu sao? Sở Mục Nhiên đầu đầy hắc tuyến, “Bắc Đường công tử yên tâm, bàn về trước sau, ngươi tới trước đó, ta không có tâm tư xấu xa đó đâu!”

“Ta hy vọng Vương gia đồng tâm hiệp lực với ta!”

Này -- hắn muốn làm cái gì sao? Hình như cũng không có chuyện gì cần hắn phải đồng tâm hiệp lực? Sở Mục Nhiên có chút do dự, “Nói thử chuyện gì đi?”

“Ví dụ như, trước mắt công chúa bị muội muội ngươi tính kế, ngươi hắn là nên dạy dỗ nàng ta một chút!” Bắc Đường Liên Vân nói thật đúng lý hợp tình, một chút cũng không đỏ mặt, “Vương gia là sườn phu vừa mới vào cửa, thân phận không giống nhau, cho nên càng cần phải khảo nghiệm độ trung thành với công chúa, nếu không thể bảo vệ cho thể diện của công chúa, vậy còn có tư cách gì làm phu thị của công chúa?”

Hả? Đây không phải là rõ ràng đang lợi dụng hắn để hắn đứng lên đấu tranh sao? Hay là muốn hắn đối phó với nhòm huynh muội của mình. Sở Mục Nhiên thở dài, tuy rằng Thái tử với Ngũ muội đều hành động không đúng, nhưng hắn đánh trả bọn họ trực diện cũng không tốt lắm!

“Hình như Vương gia không muốn à? Như vậy, sau này bọn họ hợp sức đụng tới trên người công chúa, Vương gia cũng sẽ do dự như vậy sao? Tuy rằng đối tượng hôm nay của bọn họ là ta, nhưng mà, làm sao lại không phải công chúa, nếu ta bị Thiên Cầm công chúa tính kế thành công, người trong thiên hạ sẽ nói công chúa như thế nào? Bọn họ cũng không biết ta bịt ính kế, chỉ biết rằng ngay cả người bên cạnh mình mà công chúa cũng không thể bảo vệ được. Như vậy, trong tương lai còn ai muốn ý nguyện trung thành với công chúa, làm việc vì công chúa nữa?”

Trong lòng Sở Mục Nhiên cả kinh. Thật sự hắn cũng không có nghĩ tới chuyện này, nói như vậy, Bắc Đường Liên Vân muốn thắng chính là lo lắng đến chuyện ấy sao?

Mồ hôi lạnh hơi hơi nổi lên. Sao hắn lại trở nên ngu dốt như vậy?

Bắc Đường Liên Vân khẽ thở dài, “Ta trúng độc. Công chúa vì giải độc giúp ta, lại yếu hơn rồi, đây là do ta không đúng, nhưng chẳng lẽ Vương gia nghĩ mình không có trách nhiệm sao?”

“Ta --”

“Vương gia, mọi chuyện không thể toàn diện, nếu ngươi muốn hai bên toàn vẹn, như vậy đừng đi theo công chúa nữa!”

Sắc mặt Sở Mục Nhiên trầm xuống. Hai bên toàn vẹn, hắn không nghĩ muốn hai bên toàn vẹn, chỉ là không muốn cùng thân nhân chính mình cứng rắn mà thôi.

Sau khi suy nghĩ một phen, Sở Mục Nhiên cũng không biết chính mình rời khỏi sân viện của Xích Dương công chúa như thế nào, chỉ là cảm thấy hắn bị Bắc Đường Liên Vân chỉ rõ mọi chuyện, hắn thế nhưng không có nhìn đến hiểm cảnh khi công chúa đi vào Sở quốc.

Bao gồm ám sát lần đó, hắn cũng hoài nghi không biết có liên quan tới phụ mẫu mình hay không.

Tâm trở nên trầm trọng rất nhiều, hắn đã lựa chọn được bước đi đầu tiên, hắn muốn hoàn toàn rời đi cái hoàng cung không hề mang đến cho hắn cảm giác ấm áp này, tuyệt đối sẽ không quay đầu.

Nhưng mà. Quyết liệt, không đến vạn bất đắc dĩ hắn cũng còn có lưu niệm với Phụ hoàng, Mẫu hậu hắn.

Dưới bầu trời đêm, phát ra tiếng thở dài trầm trọng.

A Võ nhìn Vương gia nhà mình có chút thất hồn trở về lo lắng không thôi, “Vương gia. Vương gia?”

“Không có chuyện gì, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn yên tĩnh.”

......

Đêm từ từ trôi qua, sáng sơm ngay hôm sau, Sở Mục Nhiên đã bị một ít câu nói khắc khẩu đánh thức, hắn mặc quần áo đi ra ngoài, “A Võ, có chuyện gì vậy?”

“Vương gia, là Thiên Cầm công chúa, nàng muốn gặp Bắc Đường công tử, nhưng mà Bắc Đường công tử không gặp nàng, nói rằng Xích Dương công chúa còn chưa tỉnh lại, không có thời gian chiêu đãi nàng. Bất quá hình như Thiên Cầm công chúa không hài lòng, muốn xông vào, cho nên xảy ra chanh chấp với hộ vệ bên Xích Dương công chúa.”

Ai!

Sở Mục Nhiên đau đầu tiêu sái đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Thiên Cầm công chúa chỉ huy tùy tùng của nàng vọt vào, nhịn không được giận dữ, “Dừng tay!”

“Tam ca!”

“Tham kiến Tiêu Dao Vương.” Nhóm người hầu gấp rút hành lễ.

Sở Mục Nhiên lạnh nhạt nhìn Thiên Cầm công chúa, “Thiên Cầm, muội làm gì vậy hả? Xích Dương công chúa vẫn còn bị bệnh, muội dẫn người tới đây ầm ý cái gì.”

“Tam ca, muội chỉ muốn đi vào thăm một chút thôi, nhưng hai cái điêu nô này lại ngăn cản ở cửa không cho bản công chúa đi vào. Tam ca, đây là hoàng cung Sở quốc chúng ta mà, lại còn là cung điện của Tam ca, bọn hắn dựa vào cái gì mà ngăn cản muội?”

“Đi ra ngoài!” Mặt Sở Mục Nhiên bình tĩnh, nhẫn nại.

Thiên Cầm công chúa ngây dại, nửa ngày mới hoàn hồn, “Tam ca, huynh nói cái gì?”

“Ta kêu ngươi đi ra ngoài, Xích Dương công chúa cần tĩnh dưỡng, ngươi không được ầm ỹ tới nàng!”

“Tam ca! Muội là muội muội ruột của huynh!”

“Cút!” Sở Mục Nhiên nhịn không được la lớn lên.

Thiên Cầm công chúa bị Sở Mục Nhiên làm cho sợ tới mức khóc lên, sau đó chạy như điên ra ngoài.

Nhòm tùy tùng của Thiên Cầm công chúa cũng xám xịt rời đi cùng, tức giận của Sở Mục Nhiên chưa tiêu tan, “Phân phó thủ vệ ở cửa chính, ngoại trừ sự cho phép của ta, không được để cho ai vào đây quấy rầy Xích Dương công chúa!”

“Vâng.”

......

Sau khi Thiên Cầm công chúa rời đi cung điện Tiêu Dao Vương liền vọt tới Đông Cung chỗ Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương vừa thấy nữ nhi mình khóc mắt lấm lem như thế thì tức giận hỏi, “Ai chọc công chúa hả?”

“Thưa Hoàng Hậu nương nương, là Tiêu Dao Vương gia vì Xích Dương công chúa mà nói chuyện nghiêm khắc với công chúa một chút, cho nên công chúa mới bị ủy khuất.” Cung nữ bên người Thiên Cầm công chúa run sợ nói.

Hoàng Hậu nương nương nghe vậy lập tức giận dữ, lại là cái nữ nhân Cung Thần Tịch kia, vì nàng ta, con trai của bà không nghe lời bà, lại còn đi hòa thân lập gia đình, nay lại khi dễ nữ nhi của bà, quả thực là làm người ta tức giận mà!

Cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng, bà cố gắng duy trì bình tĩnh, “Rốt cuộc xyar ra chuyện gì?”

Cung nhân liền nói lại cẩn thận mọi chuyện một lần, Hoàng Hậu nương nương nghe xong lại nở nụ cười, thì ra là sinh bệnh, sinh bệnh thì tốt! Tốt nhất là chết đi, không cần chậm trễ con trai của bà. Cười lạnh một tiếng, bà phân phó cung nhân, nói: “Chuẩn bị một ít lễ vật cho bản cung, Xích Dương công chúa đường xa đến đây nên không thoải mái, bản cung thân là một quốc gia chi mẫu, về tình về lý nên quan tâm mới đúng.”

“Vâng, nương nương.”

“Đúng rồi, lần trước Hoàng Thượng có thưởng huyết yến, còn có tổ yến, nhân sâm, đều mang theo một ít đi!”

Thiên Cầm công chúa vừa nghe, liền không vui, “Mẫu hậu, sao phải đối tốt với nàng ta chứ!”

“Nha đầu ngốc, đối phó địch nhân không thể luôn luôn sử dụng thủ đoạn cứng rắn được, nếu muốn đánh rớt đối phương còn có cách làm cho người ta cứng rắn nuốt vào không nhổ ra được.”

Những mưu kế này Thiên Cầm công chúa không hiểu rồi, nhưng mà, nghe được Hoàng Hậu muốn giáo huấn Cung Thần Tịch, trong lúc nhất thời nàng liền nở nụ cười, Hoàng Hậu nương nương thở dài một tiếng, vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng, “Đi, rửa mặt chải đầu cho công chúa một chút, bản cung muốn dẫn nàng cùng đi tới thăm hỏi Xích Dương công chúa.”

Vì thế cung nhân lại bận một trận, trang điểm cho Thiên Cầm công chúa xinh đẹp lên, Hoàng Hậu nương nương thấy thế mới mang theo bảo bối của mình xuất phát.

Lúc này, Sở Mục Nhiên đang ăn chút điểm tâm, sau đó đi thay Bắc Đường Liên Vân canh chừng Thần Tịch, lại nhận được hộ vệ báo cáo Hoàng Hậu nương nương mang theo Thiên Cầm công chúa đi về phía này.

Thần sắc càng thêm âm trầm, Mẫu hậu còn muốn làm cái gì, chẳng lẽ nàng vẫn muốn gây chuyện như Ngũ muội sao?

Bên này, Thần Tịch cũng đã tỉnh, cũng nhận được tin tức của hộ vệ.

Sắc mặt Bắc Đường Liên Vân âm trầm, tức giận đến mức muốn hành hung một người nào đó, bất quá Thần Tịch kéo hắn lại, còn rất ôn nhu mà cười cười, “Không vội, nhân gia là Hoàng Hậu nương nương, không gặp cũng không tốt, chơi đùa chút đi!”

“Công chúa, thân thể người vẫn còn suy yếu đó!”

“Không có việc gì, đối phó với các nàng căn bản là không cần nhiều tinh lực, một chút khí lực đó ta vẫn có.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK