Mục lục
[Dịch]Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Tịch không giãy ra được khỏi sức lực của hắn, đành phải để hắn ôm, tốt xấu gì người ta cũng cố gắng ra roi thúc ngựa về đây để chúc mừng sinh thần của nàng, còn tặng lễ vật mà nàng thích, dù thế nào nàng cũng không thể dùng độc với người ta được!

Quên đi, nhìn phân thượng món quà hắn tặng nàng, nàng để cho hắn ôm một chút vậy!

Hiển nhiên, Thần Tịch không biết rõ tâm tình của nam nhân, rất nhiều thời điểm nếu thích một người thì không phải chỉ có một cái ôm là có thể thỏa mãn, Bắc Đường Liên Vân cũng như thế. Ẩm, bước tiếp theo chính là muốn thân ái, bất quá hắn thật đáng thương, mới nói chuyện, liền......

Ba –

Tiếng bàn tay vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, Bắc Đường Liên Vân ôm mặt mình, có chút không thể tin nhìn Thần Tịch, đây cũng là lần đầu tiên của hắn, lần đầu tiên bị nữ nhân tát một cái.

Thần Tịch bị ánh mắt ủy khuất của người nào đó nhìn chằm chằm có chút không chịu được, nói: “Khụ khụ, cái kia, ngươi mệt mỏi rồi, nên đi ngủ đi.”

“Công chúa, ngươi – thì ra còn có một mặt mạnh mẽ như vậy!”

Gì? Mạnh mẽ?

Thần Tịch nổi giận, âm nhu nhìn hắn, cười hỏi: “Ngươi nói ai mạnh mẽ hả?”

Bắc Đường Liên Vân cười cười lắc mình chạy tới, trực tiếp ngăn chận môi của nàng, hắn không thể thử, nên phải trực tiếp ra trận.

Nụ hôn của hắn quá lâu mà còn có chút chấp nhất, làm cho Thần Tịch có một loại cảm giác mê muội, loại cảm giác này đối nàng mà nói rất xa lạ.

Nụ hôn trúc trắc, lấy lòng Bắc Đường Liên Vân, hắn thật cao hứng khi nữ nhân mình yêu thích lại trúc trắc với tình yêu nam nữ như vậy, tuy rằng hắn hiểu được nam nhân của Xích Dương công chúa không có khả năng chỉ có hắn, nhưng mà, hắn vẫn hy vọng Cung Thần Tịch đối xử với hắn không đồng dạng như vậy.

“Ngô......” Thần Tịch vặn vẹo cơ thể giãy dụa, nhưng nàng càng giãy dụa, thể xác và tinh thần của Bắc Đường Liên Vân lại càng nóng hơn nữa, thậm chí chuyển dời đến trên giường để dây dưa.

Tay hắn dao động ở trên người của nàng, đốt lửa xung quanh, rất có xu thế ôn lại chuyện cũ. Thần Tịch vừa thẹn vừa giận, hung hăng cắn hắn một ngụm, mùi máu tươi ở miệng hai người khẽ lan tràn.

Thế nhưng hắn cũng không lùi bước. Ngược lại càng dùng thêm sức ngăn chận nàng lại, thật lâu sau, lúc Thần Tịch cảm thấy chính mình không thể hít thở được thì hắn mới rời khỏi môi nàng. Khẽ cắn vành tai nàng một chút, lẩm bẩm nói: “Công chúa...... Ngươi thật đẹp! Ta muốn ngươi --”

Phanh --

Bắc Đường Liên Vân trợn mắt há hốc mồm. Đầu tiên là toàn thân không khống chế được sau đó bị Thần Tịch đẩy hắn ngã xuống, không chút thương tiếc nào đẩy hắn xuống giường, cái trán đụng xuống đất có chút đau, “Công chúa --”

Thần Tịch kéo quần áo bị rối loạn của nàng, sắc mặt hồng thấu, trong mắt lại lóe lên lạnh lùng, “Ta nói. Không cần động thủ động cước với ta!”

“Công chúa, ngươi đã chiếm sự trong sạch của ta, chẳng lẽ còn muốn ăn không phụ trách sao?”

“Ngươi -- ta là vì cứu ngươi!” Thần Tịch thở hổn hển, nam nhân này có biết xấu hổ hay không, cư nhiên không biết xấu hổ nói ra những lời như vậy? Hắn là một đại nam nhân thì có cái gì trong sạch mà nói?

Bắc Đường Liên Vân thở dài, nói: “Công chúa, quy củ Nhai Nữ quốc chính là, nếu nữ tử nhìn thấy thân thể nam tử thì phải phụ trách, ngươi là công chúa Nhai Nữ quốc, chẳng lẽ lại muốn làm trái pháp luật?”

Ách!

Quy củ của nữ tôn quốc? Thần Tịch đau đầu nhìn hắn, rốt cuộc nửa ngày mới nghĩ tới một vấn đề.“Ngươi là con dân Hạ quốc, không phải người Nhai Nữ quốc!”

“Lúc thân phận xa cách, hẳn nên tôn trọng người có địa vị cao, vì danh dự của công chúa. Công chúa vẫn nên thu ta đi, bằng không sẽ làm con dân Nhai Nữ quốc thất vọng đau khổ.”

“Ngươi --”

Thật sự Thần Tịch không biết nên nói cái gì, nàng hiến thân cứu hắn, ngược lại lại phải đi phụ trách sao, hôn mê!

Nói chuyện thế này thực sự rất phiền toái, thở dài một tiếng, nàng kêu hộ vệ đến, “Bắc Đường công tử mệt mỏi, các ngươi dìu hắn trở về phòng nghỉ ngơi đi!”

Hộ vệ nhìn Bắc Đường công tử đang nằm bất động trên mặt đất thì có chút khó hiểu, nhưng àm công chúa đã ra lệnh, bọn họ không dám không làm theo, nên cũng ngoan ngoãn đi vào khiêng Bắc Đường trở về phòng.

Lần này trúng độc, Bắc Đường Liên Vân ở trong phòng nằm một đêm qua ngày hôm sau, đói bụng rồi còn đau, nhưng hắn vẫn không động đậy được, vào lúc hắn nhịn không được nữa muốn gọi người tới, rốt cục cũng có thể động, đứng lên lại thiếu chút nữa ngã xuống nữa, nói thầm một tiếng “Công chúa thật là nhẫn tâm mà!”

Phân phó hạ nhân chuẩn bị cơm trưa, hắn ăn no nê xong thì lại rối rắm, thật khó tiến vào cửa của phu thị của công chúa, không, phải nói cái cửa muốn cùng công chúa ân ái thực sự quá khó khăn!

Làm sao bây giờ đây?

Tối hôm qua hắn không hề biết được vì sao mình lại như vậy, chỉ nhớ rõ tay nàng xoa nhẹ trên cổ hắn một cái, sau đó hắn không thể cử động được.

“Công tử, Vân quản gia đến đây.” Người canh cửa bên ngoài lên tiếng thông báo.

Bắc Đường Liên Vân vẫy vẫy tay, “Mời hắn vào đi.”

Vân Thanh Ngân đi vào thì nhìn thấy một cái bàn trên đó để mấy cái đĩa không, “Xem ra Bắc Đường công tử mệt mỏi quá mức rồi!”

Bắc Đường Liên Vân thở dài, “Đúng vậy, thật sự mệt, công chúa rất nhẫn tâm, nhẫn tâm tới mức đá ta một cước xuống giường! Trên đời này chỉ sợ rằng không tìm ra nữ nhân nào mạnh mẽ hơn so với nàng rồi!”

Vân Thanh Ngân cười nhẹ, “Đây không phải cũng là một lý do mà Bắc Đường công tử thích nàng hay sao?”

“Cũng không phải, cũng không phải, thời gian buổi tối, ta vẫn thích nữ nhân ôn nhu một chút!”

“Vậy Bắc Đường công tử hãy nổ lực một chút đi, chuyện về phương diện này ta thực sự lực bất tòng tâm*. Ta tới là muốn chuyển cáo mệnh lệnh của công chúa.”

*lực bất tòng tâm: khả năng không đủ để thực hiện điều mong muốn dù đã rất cố gắng

Bắc Đường Liên Vân bĩu môi, “Nói đi, nàng muốn ép buộc ta thế nào đây?”

Vân Thanh Ngân nhìn khuôn mặt không tình nguyện của hắn thì có chút bật cười, chắc là do tối hôm qua Bắc Đường công tử không ăn được người ta nha, “Làm sao công chúa có thể ép buộc Bắc Đường công tử, công chúa chỉ muốn để ngươi đến quân doanh thay thế Lâm công tử giám sát những người trong quân doanh đọc sách viết chữ.”

“A? Đại tài tiểu dụng* mà, việc nhàn rỗi như thế này thì để cho Lâm Tuấn Thần đi làm là tốt rồi.”

*đại tài tiểu dụng: sử dụng người có tài vào việc làm nhỏ.

Vân Thanh Ngân đi đến bên cạnh hắn nói nhỏ vài câu, sắc mặt Bắc Đường Liên Vân mới trở nên nghiêm túc, “Ngươi nói sự thật sao?”

“Tất nhiên, ta không cần thiết với nói dối. Bắc Đường công tử, rõ ràng công chúa rất coi trọng ngươi đó, ngươi đừng xem việc này là việc nhỏ, nếu người có tâm tư bất chính đi làm việc này, chỉ sợ sẽ thừa cơ hội xe chỉ luồn kim, thu mua những người đó......”

Bắc Đường Liên Vân thở dài, đành phải nhận mệnh, “Được rồi, ta làm là được. Vậy ban ngày ta đi quân doanh làm việc, buổi tối trở về có thể thị tẩm nhỉ!”

Ngạch!

Trên đầu Vân Thanh Ngân rơi xuống vài vạch đen, đây không phải chuyện hắn có thể quản, chỉ có thể cười gượng hai tiếng, “Bắc Đường công tử, chuyện thị tẩm chỉ có công chúa mới có thể quyết định, ngươi không cần phải hỏi ta!”

“Dù sao ngươi cũng là quản gia, hãy tận tâm khuyên nhủ công chúa, gia đình hoà thuận vui vẻ mới là quan trọng nhất!”

“Bắc Đường công tử nói đúng, bất quá ta nghĩ tình hình phủ công chúa bây giờ không có gì sai, nhất định công chúa có quyết định của riêng mình.”

Bắc Đường Liên Vân bĩu môi, nói đi nói lại thì người này cũng không chịu khuyên nàng một chút, hắc hắc, không liên quan, tự hắn cố gắng cũng có thể thành công, hắn cũng không tin không thể đả động nàng.

Vân Thanh Ngân nhìn thần sắc tràn đầy tự tin của Bắc Đường Liên Vân, rồi lại nghĩ tới thần sắc của Xích Dương công chúa mà khi nãy mình thấy, trong lòng không khỏi bi ai, ông trời phù hộ công chúa hãy sớm thông suốt chuyện này đi!

Bằng không mấy công tử này sẽ bị ép buộc quá mức, nói như thế nào thì bọn họ cũng chỉ là một nam nhân bình thường, nghẹn lâu sẽ dễ dàng gặp phải chuyện không may đó!

Vấn đề cả nhà vui vẻ bình an, có lẽ, người làm quản gia như hắn phải hỗ trợ một chút mới được!

......

Thời điểm Bắc Đường Liên Vân bị phái đến quân doanh đi làm chính sự, Thần Tịch nhận được một phong thư nhận thân thích, bức thư quý giá của Hoàng đế Sở quốc!

Trên thư nói Hoàng Hậu Sở quốc bị bệnh, mong nhớ Tiêu Dao Vương, muốn để cho Tiêu Dao Vương trở về thăm hỏi Hoàng Hậu, hy vọng Xích Dương công chúa thành toàn tình nghĩa mẫu tử của bọn họ.

Sau khi Thần Tịch xem hết thư thì cảm thấy thật buồn cười, Hoàng hậu Sở quốc này có phải quá âm hiểm hay không, vài năm qua Sở Mục Nhiên cũng không có trở về nhìn bà ta, đó là vấn đề của riêng bọn họ, bây giờ lại đẩy vấn đề Sở Mục Nhiên có trở về hay không lên đầu của nàng. Nếu như Sở Mục Nhiên không quay về thì chính nàng là người không hiểu hiếu đạo, thật quá âm hiểm mà.

Sở Mục Nhiên bị gọi tới nhìn hết thư xong thì sắc mặt âm trầm, hiển nhiên, hắn cũng hiểu được vấn đề ở đây, nếu hắn không quay về, người trong thiên hạ sẽ không chỉ trích hắn, chỉ biết nói Xích Dương công chúa không để ý hiếu đạo, không cho Tiêu Dao Vương quay về để thăm mẫu thân hắn.

“Sở Mục Nhiên, ngươi hãy trở về một chuyến đi, tốt xấu gì người ta cũng đã sinh ra ngươi, không có công lao cũng có khổ lao.”

“Không muốn trở về, hoàng cung không phải nhà của ta.”

Thần Tịch nhún nhún vai, rất là vô tội nhìn hắn: “Vậy làm sao bây giờ, để cho ta thành người bất nhân bất ngĩa sao?”

Sở Mục Nhiên cau mày, rất là bất mãn, “Ta không có ý này.”

“Vậy trở về đi, hơn nữa, ngươi cũng chưa có gả cho ta đâu!”

Sở Mục Nhiên nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, “Cũng đúng, vậy để ta trở về, thuận tiện gả qua đây sớm một chút!”

Đỡ trán!

Thần Tịch có chút cảm giác đau đầu, “Ngươi đố kỵ như vậy với sự sủng ái của mẫu hậu ngươi với đại ca ngươi như vậy sao?”

“Nếu như vậy, ngươi không đố kỵ việc Nữ hoàng sủng ái Đại công chúa sao?”

“Không đố kỵ.”

Sở Mục Nhiên bĩu môi, cười nhạo: “Nếu không đố kỵ, vậy làm gì phải tranh?”

“Ta tranh là vì các nàng muốn biến ta trở thành quân cờ để lợi dụng, ta không muốn vận mệnh của mình bị người khác nắm trong tay, không phải vì muốn có được sự yêu thương của Nữ hoàng.”

Sở Mục Nhiên không cho là đúng, một đại nam nhân hắn cũng đố kỵ, nàng chỉ là một nữ tử vì sao lại không đố kỵ?“Công chúa, ngươi trở về cùng ta được không? Thuận tiện nói chuyện đồ cưới với hoàng huynh ta......”

Phốc –

Đồ cưới, hắn thật sự cho rằng mình sẽ gả ra ngoài đi làm thiếp hay sao, còn nói tới đồ cưới? Vẻ mặt Thần Tịch đen lại, “Cái kia, ta sẽ không để ý về đồ cưới.”

“Không được, không có đồ cưới thì về sau ở trong phủ công chúa ta sẽ không có thể diện, ngươi hãy ám chỉ đại hoàng huynh chuận bị đồ cưới cho ta thật long trọng vào, bằng không, bằng không lại làm thất vọng tình nghĩa huynh đệ của bọn ta?”

Thần Tịch đỡ trán, thật lâu sau mới cho ra một cái quyết định, “Chuyện này để cho...... Lâm Tuấn Thần đi đi, chắc chắn hắn sẽ làm tốt!”

“Lâm Tuấn Thần?” Sở Mục Nhiên không hài lòng, “Hắn chỉ là một công tử thư sinh, biết đàm luận sinh ý sao? Ta sợ hắn chống lại hoàng huynh thì chính là tiểu bạch thỏ gặp được đại sói xám.”

Ha ha, thì ra hắn cũng không biết thân phận của Lâm Tuấn Thần, Lâm Tuấn Thần là người Hoàng đế Sở quốc phái tới, không biết vị Thái tử Sở Mục Hàm kia có biết chân tướng hay không? Lần này vừa vặn để cho Lâm Tuấn Thần quang minh chính đại trở về một lần đi!

Sắc mặt Thần Tịch lộ ra một chút tính kế, đắc ý nở nụ cười, “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, Lâm Tuấn Thần đi cầu hôn, đương nhiên, ta sẽ phái một vị thượng tướng đi cùng, sẽ biểu hiện bản công chúa rất ci trọng ngươi, ngươi vừa lòng không hả?”

Một vị thượng tướng à, Sở Mục Nhiên hơi hơi vừa lòng một chút, kỳ thật hắn hi vọng nhất là Cung Thần Tịch tự mình đến đí, hắn rất muốn để cho Cung Thần Tịch hung hăng làm hoàng huynh nhà mình nghẹn khuất một chút!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK