"Oanh ~" cột lửa lớn lao ra khỏi miệng núi lửa, dung nham quay cuồng nhanh chóng lan tràn xuống chân núi, may mắn là trên thiên khí chi đảo cũng không có bất cứ sinh vật nào. Mà giờ khắc này bên trong núi lửa, một luồng kết giới với ánh sáng màu vàng gắt gao bảo vệ một hướng nho nhỏ trên bầu trời .
Phong Vô Ý nhìn sắc mặt Tiêu Tử Mặc tái nhợt, cũng là không làm sao được, nàng tu là lực, để nàng dựa vào lực lượng của thần khí lao ra núi lửa cũng chưa chắc không có khả năng, nhưng mà thần khí chỉ tâm linh tương thông với nàng, bảo vệ Tiêu Tử Mặc cũng rất khó khăn, mà Tiêu Tử Mặc thì ngược lại, hắn tu là thuật, tuy rằng có ngàn vạn biến hóa, có thể làm được rất nhiều chuyện mà người bình thường không làm được, nhưng cũng giống như lời Lưu Ly nói lúc trước, bên cạnh hắn cần phải có người bảo vệ.
"Không thể tiếp tục như vậy, núi lửa phun trào không nhanh chóng bình yên trở lại như vậy đâu." Tiêu Tử Mặc miễn cưỡng nói.
"Ta biết, nhưng mà. . . . . ." Phong Vô Ý ngẩng đầu nhìn miệng núi lửa không có một tia khe hở, trên vầng trán mang theo sự lo lắng rõ ràng. Kết giới của Tiêu Tử Mặc, chỉ sợ không đủ sức chống đỡ để có thể bình an xuyên qua dung nham núi lửa, cho dù là ở vị trí này, không bị ngọn lửa trực tiếp đánh trúng, cũng đã rất khó chống đỡ rồi.
"Dù sao vẫn còn tốt hơn chờ chết." Tiêu Tử Mặc cười khổ nói, "Lần này núi lửa phun trào. . . . . . chỉ sợ là ngàn năm mới gặp phải một lần, vị trí chúng ta đứng rất nhanh sẽ sụp xuống, đến lúc đó thì thật sự là trời cao không có đường chạy, địa ngục cũng không cửa vào."
"Sụp xuống?" Phong Vô Ý giật mình, "Vậy lần sau muốn gia cố lại phong ấn thì phải làm sao bây giờ?"
"Vấn đề này có thể đợi đến lúc chúng ta an toàn rồi lo lắng cũng không muộn." Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ nói.
"Ba ——" Chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang, nền khối đá dưới chân lại xuất hiện một vết rách, rất nhanh, vết rách kia giống như là mạng nhện dày đặc, dần lan rộng ra bốn phía.
"Gặp (cái này là chỉ điều không may)!" Phong Vô Ý một tiếng hô nhỏ.
"Không có biện pháp rồi!" Tiêu Tử Mặc quyết định rất nhanh nói, "Ta dùng kết giới bảo vệ xung quanh, Vô Ý, lao ra ngoài đi!"
"Được." Phong Vô Ý cũng biết kết cục của việc chờ đợi thêm nữa chính là rơi vào trong dòng dung nham nóng bỏng, không dám do dự thêm nữa, một tay ôm lấy Tiêu Tử Mặc, mũi chân điểm một cái, mượn lực nhảy lên trên ba bốn trượng, chủy thủ Thương Lãng mạnh mẽ cắm sâu vào bên trong bức tường nham thạch, trên tay dùng sức, đồng thời lại nhảy lên, rút chủy thủ ra, cứ lặp lại như vậy nhiều lần, rất nhanh đã tiếp cận được miệng núi lửa.
Chỉ là, trong núi lửa càng lên trên càng hẹp, phía dưới rộng rãi, càng lên cao, nơi không bị nham thạch nóng chảy bao trùm lại càng ít, mà miệng núi lửa, lại không có một tia khe hở nào. Cúi đầu nhìn lại phía dưới, đã thấy khối đá mà bọn họ vốn dĩ đứng trên đó đã không thấy dấu vết, trên bức tường nham thạch cũng có không ít đá vụn đang rơi xuống, rơi vào nham thạch nóng chảy liền trực tiếp hóa thành khí.
Tiêu Tử Mặc nhắm hai mắt, dường như ánh sáng rực rỡ màu vàng là từ trên người hắn phát ra, một đạo vòng bảo hộ màu vàng gắt gao khóa lại xung quanh hai người, tuy rằng so với trước có mỏng hơn, nhưng dường như có hiệu quả ngăn chặn mạnh hơn.
【 Nóng quá, ta sắp bị nướng chín rồi! 】 Bích Linh không ngừng phàn nàn.
【 Sẽ nhanh chóng tốt thôi. 】 Phong Vô Ý chỉ có thể an ủi một câu.
Hai mắt của nàng chăm chú nhìn vào miệng núi lửa đã gần trong gang tấc, đã là điểm đặt chân cuối cùng rồi, lại hướng lên, muốn đi ra ngoài thì thật sự phải xuyên qua dòng dung nham, kết giới của Tiêu Tử Mặc, thật sự có thể chống đỡ được sao? Nàng không có...nắm chắc chút nào.
Chỉ là, ở lại là tử, mạo hiểm tiến lên, có lẽ còn có một cơ hội sống sót. Giống như biết được suy nghĩ của nàng trong lúc này, Tiêu Tử Mặc lập tức mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt phản chiếu hình ảnh của nhau, trừ hình ảnh mình ra, đó là ngàn vạn ngọn lửa đỏ rực. Phong Vô Ý đột nhiên cười, bắt đầu từ khi nào, nàng cũng trở nên sợ chết rồi? Bao nhiêu lần xông qua mưa bom bão đạn, cũng chưa chắc không thể so sánh với tình thế nguy cấp trước mắt, sống cũng tốt, mà chết cũng thế, ít nhất hiện nay, bất kể như thế nào cũng không phải cô độc một mình.
"Vô Ý, tin ta." Tiêu Tử Mặc thản nhiên mỉm cười, tiếng cười không vang, lại tự câu chữ câu đi thẳng vào đáy lòng. Theo lời nói của hắn, vòng bảo hộ xung quanh lại chậm rãi chuyển thành màu đỏ như máu.
Phong Vô Ý chấn động, lập tức có thể cảm thấy chỗ mi tâm nóng như lửa đốt, càng ngày càng nóng, dường như có vật gì đó muốn phá rách mà xông ra ngoài! Không cần nhìn, nàng cũng biết, dấu hiệu của linh khế đang hiện lên, mà nàng rõ ràng không có sử dụng lực lượng hỏa diễm, như vậy. . . . . . là do Tiêu Tử Mặc sử dụng lực lượng khiến cho nàng cũng cảm nhận được?
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, hai người đã xông vào giữa cột lửa. Nham thạch nóng chảy mang theo ngọn lửa gào rít tàn sát bừa bãi ở xung quanh, cuối cùng cũng không tới gần bọn họ được trong phạm vi một thước, tuy rằng vẫn có thể cảm nhận được một chút độ nóng đáng sợ, nhưng còn miễn cưỡng có thể chịu đựng được.
Nhìn không thấy cảnh tượng ở ngoài dòng nham thạch nóng chảy, Phong Vô Ý dứt khoát nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, tay vừa di chuyển, chủy thủ Thương Lãng chui vào trong ống tay áo, dây thép trong giới chỉ hướng về một phương hướng trong trí nhớ mà bắn ra, trong chớp giật đá lửa, hai lần đều bắn không trúng cái gì, mắt thấy lực xông lên trên đã hết, liền muốn một lần nữa bắn ra là lúc bụng dưới quặn đau, dây thép lần thứ ba bắn ra, rốt cục ôm được nham thạch ở miệng núi lửa.
Cảm giác được cổ tay bị níu lại, Phong Vô Ý nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhấn chốt thu hồi dây thép, dựa vào cỗ lực lượng này, lập tức lao ra khỏi dòng nham thạch nóng chảy! Mặc dù là màu đỏ tím, nhưng tia chớp lóe lên trên bầu trời bao la, vào thời khắc này xem ra, cũng rất là đáng yêu!
Phong Vô Ý vừa nhìn xuống, đột nhiên nhíu mày, chỉ thấy tất cả thiên khí chi đảo cũng đã bị dòng nham thạch nóng chảy gào rít bao trùm, nhưng lại không có một người nào, không có một nơi nào để dừng chân tạm thời. Vòng kết giới đỏ như máu bảo hộ bên người lập tức phân tán ra, ngay tại lúc nàng còn không kịp cảm thụ không khí đã thấy độ nóng đủ để nướng chín người, chỉ nghe thấy một tiếng kêu to lanh lảnh, tím vô lại hiện ra từ giữa Tử Ngọc, trở bọn họ bay thẳng về hướng trời cao.
"Đi mau!" Tiêu Tử Mặc run giọng nói, "Tím vô có thuộc tính băng, nó không thể ở lâu trong hoàn cảnh này." Khi nói chuyện, tím vô vỗ đôi cánh, nháy mắt đã bay qua vài dặm, bởi vì bay đủ cao, không khí khô
ng có nóng cháy, cho dù không có kết giới, vẫn còn có thể chịu được.
Phong Vô Ý ngồi ở phía sau đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của Tiêu Tử Mặc, chỉ tiếc rằng ở trên thuật học, nàng dù có muôn vàn phẫn uất, cuối cùng cũng không thể làm gì. "Vô Ý, khi đó, nàng tin ta, phải không?" Tiêu Tử Mặc đột nhiên nói.
"Ừ." Phong Vô Ý lên tiếng. Tin tưởng sao? Nàng thản nhiên cười. Đương nhiên vẫn là tin tưởng, bắt đầu từ lúc cùng đi từ kinh thành, tam quan thí luyện, trở thành chủ của Tuyền Ki Thạch phủ, sau đó một đường lên phía bắc, giương buồm rời bến, trải qua bao gian nan nguy hiểm mới đi đến nơi này. Nhưng mà. . . . . . cho đến một khắc vừa rồi, nàng mới chính thức cảm nhận được, tâm linh tương thông lẫn nhau giữa hai người.
Tiêu Tử Mặc quay đầu chăm chú nhìn nàng, nhưng không nói cho nàng biết, hiện tại, ấn ký khế ước trên trán nàng, đã từ màu đỏ như máu biến thành màu chói như vàng ròng. . . . . nhẹ nhàng đè lại lồng ngực của mình, dấu hiệu ấn ký ở nơi đó cũng đồng thời tản ra độ nóng thiêu đốt người. Cho tới nay, hắn đều chưa từng nói qua, thệ ước, chính là bước đầu tiên mà thôi, không hoàn toàn làm cho tâm linh tương thông, liền không thể hoàn toàn đạt thành khế ước, hiện tại, mới là kết quả cuối cùng của linh khế—— huyết khế.
". . . . . . Mặc, Tử Mặc!" Bên tai truyền đến tiếng hét mơ hồ, ý thức dần chìm vào trong bóng tối.