• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Tử Mặc đẩy cửa thiên lâu ra, hai người đi vào, cánh cửa phía sau lại tự dộng khép lại.

Đại điện trống rỗng, cho dù nhìn bao nhiêu lần, đều vẫn cảm thấy thần kỳ như trước.

"Nếu chỉ cần không có lực lượng duy trì thiên lâu một thời gian, nơi này. . . . . . sẽ đổ sao?" Phong Vô Ý thở dài, "Những thứ trong mật thất, còn có linh hồn các tiền bối thế hệ trước của Tuyền Ki Thạch phủ, thì phải làm sao đây?"

"Thiên lâu sẽ không bị hủy diệt, chỉ là. . . . . . sợ rằng về sau chúng ta cũng không tới được nơi này nữa, đối với các tiền bối mà nói, an bình mới là chân chính." Tiêu Tử Mặc nói tới đây, im lặng một lúc mới tiếp tục nữa, "Về phần lịch sử. . . . . . có lẽ, vĩnh viễn mai táng ở đây mới là chuyện tốt."

"Đúng thế." Sau một lúc, Phong Vô Ý mới gật đầu đồng ý. Chân tướng, luôn không tốt đẹp.

"Ta muốn bày trận pháp ở trong này, Vô Ý có thể đi tìm đại trưởng lão nói chuyện." Tiêu Tử Mặc nói.

"Ừ." Phong Vô Ý nhìn hắn một chút, lập tức đi về hướng tế đàn, tiến lên trên lầu, sau đó trở về Tuyền Ki Thạch phủ.

Nhìn cảnh vật quen thuộc bốn phía, nàng nhẹ nhàng thở dài, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong đường đi yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân của nàng, giống như không gian này dường như không có người nào khác tồn tại nữa.

Phong Vô Ý không chần chờ, đi thẳng tới cửa vào thí luyện môn.

Vẫn không có người.

Lặng yên thở từng chút, sau một lúc lâu, nàng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Cả tòa Tuyền Ki Thạch phủ, vậy mà không có bóng dáng một ai? Những người khác thì không nói, nhưng ba vị trưởng lão thì sao, họ đi đâu rồi?

Đang lo lắng có nên quay lại tìm Tiêu Tử Mặc thương lượng đối sách, đột nhiên, ánh mắt của nàng lại liếc về thí luyện môn.

Tuy rằng bởi vì thần khí Ngôi Sao Liệt Diễm bị Tiêu Tử Mặc mang đi, thí luyện chi môn không còn lực lượng ảo cảnh, nhưng mà Luyện Ngục băng hỏa lại thật sự tồn tại , mà nơi đó. . . . . . bởi vì không gian vặn vẹo, cũng thực sự có thể khiến nàng khó tìm kiếm.

Chỉ là trong đầu vòng vo ý nghĩ này, nàng không chút do dự đi vào thí luyện môn.

Xuyên qua con đường thật dài, vẫn là bình nguyên băng rộng lớn.

Lúc này, cửa vào phía sau cũng không biến mất, Phong Vô Ý đưa mắt nhìn bốn phía, không phát hiện dấu vết người nào, trực tiếp tạo ra ngọn lửa đi về phía trước.

Đã từng tới nơi này, bên người lúc đó còn có Tiêu Tử Mặc đi cùng, lúc này cũng chỉ đơn độc một mình. Trên thực tế, từ sau khi cùng Tiêu Tử Mặc thoát khỏi kinh thành, ít thời điểm nào hai người đơn độc hành động, thời điểm một mình như vậy, dường như đã là rất lâu rồi.

Một tay ấn lên ngực, nàng nhẹ nhàng mà thở dài. Tiêu Tử Mặc, cái tên này đã khắc thật sâu vào trong trái tim, chỉ sợ đời này cũng không thể xóa bỏ, giống như ma chú vậy. Nhưng mà, cảm giác dường như cũng không tệ lắm, ai cũng có vướng bận như vậy, mà nàng cũng chỉ vướng bận với một người mà thôi, cảm giác trống rỗng trong lòng có một cái gì đó lấp đầy.

"Vù vù vù ~" Đúng lúc này, từ xa bỗng nhiên có mấy bóng dáng đang bay tới, vây nàng vào giữa.

"Ba vị trưởng lão, đã lâu không gặp." Phong Vô Ý gật đầu nhìn về hướng bọn họ, mỉm cười.

"Vô Ý? Sao ngươi đã trở lại rồi? Tử Mặc đâu?" Tam trưởng lão hỏi đầu tiên.

"Tử Mặc đang ở thiên lâu." Phong Vô Ý trả lời vấn đề này trước, lúc này mới nhìn về phía đại trưởng lão, "Ta trở về lần này, là có chuyện muốn thương lượng với ba vị trưởng lão."

"Chúng ta quay về Tuyền Ki Thạch phủ rồi nói sau." Đại trưởng lão gật đầu.

"Vâng." Phong Vô Ý đi theo sau bọn họ, lại hiếu kỳ hỏi, "Không biết các trưởng lão ở trong này làm cái gì?"

"Hừ, đều là do hai tiểu tử các ngươi bắt cóc mất Hỏa Long đi, chúng ta mới đến nhìn xem có cái phương pháp gì trùng tu lại thí luyện môn không thôi!" Mặc dù là tam trưởng lão oán hận trong lòng, nhưng giọng điệu tán thưởng cùng hưng phấn vẫn nhiều hơn.

"Vậy sao thật sự xin lỗi." Vô Ý mỉm cười cười nói, đồng thời cũng không biểu hiện cảm thấy thật sự có lỗi chút nào cả.

Rất nhanh, bốn người xuyên đường đi trở lại Tuyền Ki Thạch phủ, dưới sự dẫn dắt đại trưởng lão đi vào một gian thư phòng, tất cả đều tự ngồi xuống.

"Vô Ý, có thể làm cho các ngươi buông tha chiến cuộc trở về, chắc chắn không phải việc nhỏ, nói đi." Vẻ mặt đại trưởng lão rất nghiêm túc.

"Phải" Phong Vô Ý gật đầu một cái, sắp xếp lại suy nghĩ một chút, đầu tiên nói lại chiến cuộc ở Thương Mang quan một lần, sau đó nhắc tới chuyện Hoàng Cửu Lê phất hiện kết giới ở thiên khí chi đảo khác thường, khế ước bị cưỡng chế lập tức giải trừ, Lưu Ly không biết đang ở đâu, Ngọc Thạch đưa tin cũng không có tác dụng gì.

"Thiên khí chi đảo sao? Thật là kỳ quái." Nhị trưởng lão cau mày nói, "Cho dù là dị tộc cũng không có lý do để giải phóng phong ấn, mở ra con đường thông với Ma giới, hơn nữa theo lời các ngươi Dạ Thiên Cẩn hiện tại ở trên thảo nguyên, làm sao có cơ hội đi để ý tới thiên khí chi đảo, như vậy cuối cùng là ai. . . . . ."

"Truy cứu là ai bây giờ cũng không có ý nghĩa gì." Đại trưởng lão lắc đầu, thở dài nói, "Hiện tại quan trọng là giải quyết con đường đó, con đường thông giữa hai giới, tuyệt đối không thể bị mở ra, Vô Ý các ngươi tới Tuyền Ki Thạch phủ, chắc là có cách rồi, phải không?"

"Đúng vậy." Phong Vô Ý chần chờ một chút, lập tức thản nhiên nói, "Cách của ta và Tử Mặc, là tiếp tục trục xuất Di Thất đại lục lần nữa, khiến cho hai đại lục chia lìa, chặt đứt đường lui của lính dị tộc, sau đó đầu tiên là tiêu diệt dị tộc tiến vào Phạm Thiên, như vậy thì khi đi tới thiên khí chi đảo cũng dễ dàng hơn rất nhiều."

"Trục xuất Di Thất đại lục?" Ba vị trưởng lão không khỏi có chút nghi ngờ nhìn nhau, sau một lúc lâu, đại trưởng lão mới nói, "Muốn phân cách đại lục lần nữa cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, các ngươi cuối cùng có cách nào chưa?"

"Mượn lực lượng thiên lâu." Phong Vô Ý hít vào một hơi thật sâu, nói ra đáp án sớm chuẩn bị tốt.

"Mượn?" Ba người tiếp tục mờ mịt, một lúc lâu, đại trưởng lão mới kịp phản ứng, nhưng vẫn là vẻ mặt không thể tin nổi, "Ý của các ngươi, không phải là muốn lấy mẫu lực lượng của thiên lâu đi chia cắt đại lục chứ?"

"Điều này sao có thể làm được!" Phong Vô Ý còn chưa nói, tam trưởng lão đã nhảy dựng lên.

"Cũng không phải không có khả năng." Đại trưởng lão nâng tay ngăn hắn lại nói.

"Ài." Hai vị trưởng lão còn lại cũng không khỏi liếc mắt nhìn xung quanh.

"Nếu như là lời nói của Tử Mặc. . . . . ." Đại trưởng lão cười khổ một tiếng, lắc đầu, lại nói, "Vô Ý, Tử Mặc chỉ có thể di dời lực lượng, mà khống chế lực lượng khổng lồ như thế, ngươi xác định mình sẽ không sao chứ?"

"Ta là Phong Vô Ý, là thất sát cô tinh đứng đầu, không phải sao?" Phong Vô Ý nhẹ nhàng cười.

". . . . . . Đi làm đi." Sau một lúc lâu nhìn nàng, đại trưởng lão bỗng nhiên nói.

"Đừng nói giỡn! Chúng chỉ là hai đứa trẻ liệu có thể làm được sao?" Tam trưởng lão giận dữ hét.

Phong Vô Ý không nói gì, chỉ cung kính cúi đầu về phía đại trưởng lão, sau đó thừa dịp con đường nối giữa Tuyền Ki Thạch phủ và thiên lâu chưa đóng cửa, lập tức quay đi.

Đối với vị trưởng lão này, nàng vĩnh viễn tôn kính. Cho dù là chuyện muốn hủy diệt truyền thừa của Tuyền Ki Thạch phủ, hắn cũng chỉ là thản nhiên noi ba chữ —— đi làm đi.

Chỉ có hắn, không hề có tư lợi, không hề có tạp niệm, chỉ một lòng một dạ vì sự sinh tồn của đại lục này hao hết tâm sức.

"Đã quay lại rồi sao?" Tiêu Tử Mặc nhìn thấy bóng dáng của nàng, cười nhẹ.

"Đây là?" Đầu Phong Vô Ý đen lại nhìn mặt đất. Chỉ thấy mặt đất vốn dĩ sạch sẽ, nay lại trở thành bức tranh đầy phù chú màu vàng, tinh xảo tỉ mỉ, chừng hơn vạn cái phù chú, tạo thành một trận pháp cực kỳ phức tạp, cũng không biết đã như vậy bao lâu, hắn cuối cùng là muốn vẽ đến mức nào đây.

"Trận pháp này vốn là một đôi, ta lấy lực lượng nơi này đưa đến chỗ một trận pháp khác, nhưng lại không có cách nào khống chuyện sau đó đành giao cho nàng vậy." Tiêu Tử Mặc nói.

"Ta biết." Phong Vô Ý nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, khẽ gật đầu.

Nói thì thực dễ, nhưng trận pháp này, chỉ sợ cũng không dễ dàng hoàn thành như vậy! Chỉ có điều Tiêu Tử Mặc còn chưa nói ra những phiền toái khác thôi.

"Đi thôi, thời gian không nhiều lắm." Tiêu Tử Mặc nói.

"Được." Hai người cầm chìa khóa, ánh sáng bạc hiện lên, chỉ trong nháy mắt, lại trở lại nơi ban đầu họ rời đi.

Từ xa có thể nhìn thấy khói lửa đã tiêu tan không thấy nữa, xem ra chiến đấu đã hoàn toàn kết thúc, Trại Lam chắc chắn không ở lại chỗ cũ, nhưng mà nam tử kia thực sự rất giống chim ưng, bọn họ cũng không cần lo lắng.

Lại trở lại Thương Mang Quan, còn chưa thấy được Hách Liên Diệu, hai người đã bị cảnh tượng dưới thành làm kinh hãi.

Dưới Thương Mang Quan toàn là dị tộc ùn ùn kéo đến, đếm cũng không đếm xuể rốt cuộc có bao nhiêu.

"Nếu dị tộc dùng số lượng để đánh, cho dù là tường thành Thương Mang Quan cũng rất nguy hiểm." Chiến tranh giống như đứng trên đỉnh một tòa tháp nhìn xuống dưới, nên giờ Tiêu Tử Mặc cũng chỉ có thể cười khổ.

"Cho dù là như thế nào, đầu tiên chúng ta phải tiến hành kế hoạch định trước, trục xuất Di Thất đại lục, nếu không liên tục có dị tộc đổ tới đây như vậy, thật sự là không thể nào giết chết hết được." Phong Vô Ý nói.

"Đúng vậy." Tiêu Tử Mặc theo thói quen cầm tay nàng, cùng nhau hạ xuống đất, đúng lúc nhìn thấy Hách Liên Diệu và Trại Lam mới nhận được tin tức vội vàng đi tới.

"Chúng ta muốn tới nơi giao nhau giữa Phạm Thiên và Di Thất đại lục một chuyến." Không chờ bọn họ mở miệng, Tiêu Tử Mặc đã nói trước.

"Các ngươi tới đó làm cái gì?" Vẻ mặt Hách Liên Diệu vô cùng khó hiểu.

"Làm cho cái đại lục chết tiệt kia, đến từ nơi nào thì quay về nơi đó!" Phong Vô Ý nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nói như vậy, chỉ cần đối phó với một chút dị tộc ở dưới thành kia là được rồi, giết một tên là đỡ một tên, nhưng mà. . . . . ." Trại Lam nghi hoặc, "Các ngươi muốn chia cắt đại lục sao? Thật sự có thể làm được việc này sao?"

Dường như từng người nghe thấy cái kế hoạch này đều phản ứng như vậy! Hai người chỉ đành nhìn nhau cười.

"Quên đi, nhìn phản ứng của bọn hắn chắc là không có vấn đề, đi sớm về sớm." Hách Liên Diệu thấy thế, trực tiếp phất tay.

"Yên tâm đi, nếu thuận lợi lời mà nói..., vài ngày là chúng ta có thể trở về, Thương Mang Quan đành nhờ hai người vậy." Tiêu Tử Mặc nghiêm mặt nói.

Hôm nay so với lần đầu tiên bọn hắn rời khỏi Thương Mang Quan tình thế đã thay đổi rất nhiều, Tiêu Tử Mặc hoàn toàn có đầy đủ lực lượng để sử tử vô bay trực tiếp đến mục đích của họ, hơn nữa hiện tại khí hậu ở Thương Mang Quan cũng dịu đi so với trước rất nhiều.

"Trẫm tuyệt đối không phạm phải cùng một sai lầm hai lần!" Hách Liên Diệu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi đến cực điểm, dù sao, trận bị đánh bại khó coi kia cũng là vết đen duy nhất trong cuộc đời hắn kiếp này!

"Không sai, ta và Hách Liên Diệu bệ hạ đã đàm phán, cho dù có phát sinh tình huống như vậy một lần nữa, kẻ thù xuất hiện ngay sau lưng, chúng ta cũng có biện pháp đối phó, Thương Mang Quan, tuyệt đối sẽ không bị chiếm lần nữa." Trại Lam cũng cười cam đoan.

"Vậy là tốt rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi trước đây." Tiêu Tử Mặc nói xong, triệu hồi ra tử vô, kéo Phong Vô Ý nhảy lên lưng tử vô.

"Đi đường cẩn thận, không cần miễn cưỡng." Trại Lam cười híp mắt vẫy tay.

Tử kêu lên một tiếng, giương cánh bay về hướng Bắc.

Đại quân dị tộc ở dưới hiển nhiên cũng đã phát hiện bọn họ, nhưng mà không quân của bọn họ đã bị hủy, hiện tại cũng không còn biện pháp nào để đối phó với kẻ địch ở trên trời cao, chỉ có thể hô quát ầm ĩ một chút rồi từ bỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK