Thiếu Thất Sơn thuộc về sơn hệ Tung Sơn, thế núi cao chót vót hiểm trở, có ba mươi sáu ngọn núi, các ngọn núi quây quần cao thấp, giống như cờ quạt bay phấp phới, trên núi mây mù mờ ảo, trùng trùng điệp điệp, tựa như tiên cảnh.
Trong núi tổng cộng có ba môn phái võ lâm, bao gồm Trung Nhạc phái ở Đông Sơn, Pháp Vương tự ở Nam Sơn, cùng với Thiếu Lâm tự trên Ngự Trại sơn ở ngọn chủ phong trung ương.
Trung Nhạc phái là một đạo quán, ở cửa núi Đông Sơn, chưởng môn Ảo Diệu chân nhân cũng là một đạo trưởng có chút danh tiếng ở Trung Nguyên, chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, chiều thu đệ tử cũng nhiều, sản nghiệp cũng nhiều, coi như là đệ nhất đại phái. Tung Sơn
Pháp Vương tự ở Nam Sơn cũng không kém, chiếm cứ của Nam Sơn, võ công chưởng môn Lợi Không Pháp Vương cũng tàm tạm, bên trong tự cũng có vài chục đệ tử lớn có nhỏ có.
Ngược lại Thiếu Lâm tự chiếm cứ chủ phong trung ương Ngự Trại sơn kém cỏi nhất, trên núi có một đại hòa thượng cùng ba đồ đệ.
Chủ phong trung ương núi cao rừng rậm, người nào bái sư tập võ cũng không muốn vào núi. Ở đó chuyện ăn ở cơm nước cũng thành vấn đề, còn tập võ nỗi gì
Hơn nữa mấy ngày nay Thiếu Lâm tự đang làm tăng sự, hình như là phương trượng Huyền Minh Đại sự viên tịch.
Vốn trong chùa đã không có mấy người, lần này càng ít hơn nữa.
Thiếu Lâm Huyền Minh phương trường cũng là phương trường đời thứ nhất Thiếu Lâm tự, cũng phải nói Thiếu Lâm này thành lập cũng không có trên giang hồ gần như chưa nghe nói qua danh hiệu môn phái này.
Cho nên cũng không có ai tới phúng điếu vị phương trượng này, chỉ có ba tên đồ đệ của lão chôn cất là xong.
Sau khi an táng Huyền Minh, Đại đệ tử Nhất Không đưa ra ý nghĩ của mình.
-----------
Trước khi phương trường lâm chung, đã truyền vị trí phương trường cho nhị đệ tử Nhất Giới của mình, mà không truyền cho Đại đệ tử Nhất Không. Điều này làm cho Nhất Không thân là Đại sư huynh vô cùng bất mãn, lại ngại vì quyền uy Huyền Minh lão hòa thượng cho nên không tiện phát tác. Bây giờ lão hòa thượng cũng đã chết, chỉ còn lại trên dưới ba người, Nhất Không cũng có vẻ không nhịn được, bèn đưa ra ý nghĩ của mình:
- Nhất Giới sư đệ, đệ xem bây giờ sư phụ cũng đi rồi, chỉ còn lại ba sư huynh đệ chúng ta, phải chăng là nên thảo luận chính sự một chút?
Nhất Không dáng người khô quắt nhỏ gầy, võ công kém cỏi, nhưng lại tự xưng Phật pháp cao thâm, được lão hòa thượng chân truyền, tự nhận là nhân tuyển tốt nhất cho ngôi phương trường Thiếu Lâm đời thứ hai.
Nhất Giới nhìn ra sư huynh muốn đoạt quyền, trong lòng cũng không biết có cảm giác gì.
Nhất Giới vốn tên là Hoắc Nguyên Chân, không phải là người của thế giới này, mà là tốt nghiệp sinh đại học 8x đến từ Địa Cầu. Lúc còn ở trường đã được nữ sinh toàn trường yêu mến, sau khi tốt nghiệp cũng cua được cực phẩm mỹ nữ. Mắt thấy sắp sửa tu thành chính quả, lên đỉnh Vu Sơn, kết thúc đời sống thiếu nam nhiều năm của mình, hoàn thành quá trình lột xác về chất. Lại không ngờ đột nhiên xuyên qua đến thế giới này, còn trở thành phương trường tương lai Thiếu Lâm tự.
(Truyền thuyết vua Sở gặp nữ thần, hoan ái xong, vua hỏi nữ thần ở đâu, nữ thần nói nàng ở núi Vu, ngày làm mây, tối làm mưa, từ đó cụm từ "mây mưa" ra đời)
Ý niệm đầu tiên Hoắc Nguyên Chân chính là chạy, chết lão tử rồi!
Xuyên thành người nào mà không được, thế nhưng lại xuyên làm hòa thượng.
Thì ra tên Nhất Giới này là tâm phúc của Huyền Minh lão hòa thượng, từ trước tới nay vẫn được lão bồi dưỡng thành kẻ thay ca. Lão hòa thượng Huyền Minh có ba đồ đệ, Đại đồ đệ Nhất Không, Nhị đồ đệ Nhất Giới, Tam đồ đệ Nhất Tịnh, đồng bối cùng một chữ Nhất. Cũng phải nói ng, lão hòa thượng đặt tên cho bọn họ như vậy cũng là có ngụ ý.
Nhất Không, một thân trống không, bản ý lão hòa thượng chính là người cũng không cần phải để ý đến chuyện gì khác, tu hành Phật pháp thật tốt chính là chuyện của ngươi.
Tam đồ đệ Nhất Tịnh lại mê võ nghệ, ngoài chuyện tập vẽ ra không có bất cứ hứng thú gì, nội tâm tinh khiết, không nhiễm một hạt bụi.
Duy chỉ có Nhất Giới này lại có vẻ hay hay, giới luật nhà Phật rất nhiều, mặc dù trên thế giới này Phật pháp không phải là thông dụng lắm, nhưng Huyền Minh lão hòa thượng là người sáng lập Thiếu Lâm tự, vẫn có nghiên cứu đối với Phật pháp, biết có rất nhiều giới. Nhưng lão lại thích Nhị đệ tử Nhất Giới của mình giữ một giới, gọi là Nhất Giới, bản ý muốn nói người chỉ cần giới một chuyện là đủ, những chuyện còn lại qua loa là được.
Nhưng giới này gần như muốn lấy mạng Hoắc Nguyên Chân.
Giới sắc!
Vì bồi dưỡng Nhất Giới, từ nhỏ lão hòa thượng đã cho Nhất Giới học tập Đồng Tử Công, chỉ bất quá Nhất Giới ham chơi, Đồng Tử Công này cũng chỉ là luyện tập cho qua chuyện. Mười năm mới chỉ vừa hơi cảm được khí, còn cách tiểu thành khoảng mười vạn tám ngàn dặm.
Hơn nữa Đồng Tử Công là nội công, Nhất Giới lại không hề nghiên cứu ngoại công, sức chiến đấu thực tế còn không bằng sư huynh Nhất Không của mình, đừng nói là tên sư đệ Nhất Tịnh mê võ nghệ.
Đời trước Hoắc Nguyên Chân đẹp trai nhất khóa, cũng không thể nào phá thân đồng tử. Đời này chuyển kiếp, vốn là tính toán phóng túng một phen cho thỏa thích, thế nhưng không ngờ lại tu luyện Đồng Tử Công đáng chết này, lần này coi như chết con bà nó rồi.
Học tập Đồng Tử Công, trước khi đại thành không thể gần nữ sắc, nếu không mấy chục năm khổ công coi như uổng phí.
Mà Hoắc Nguyên Chân chuyển kiếp lên người tên Nhất Giới có dáng dấp giống nhau như đúc này, vóc người cao lớn khôi ngô, nhìn qua vô cùng anh tuấn, hơn nữa còn trẻ hơn mấy tuổi, đồng thời cũng thừa kế Đồng Tử Công của đối phương.
Mặc dù tên này tu luyện Đồng Tử Công không tệ, nhưng còn cách đại thành có mười vạn tám ngàn dặm, cũng không biết khi nào mới có ngày nổi danh.
Thừa kế ký ức Nhất Giới, Hoắc Nguyên Chân còn nhớ khi Nhất Giới còn nhỏ, Huyền Minh lão hòa thượng từng hết lời khuyên nhủ Nhất Giới: "Nhất Giới này, vi sư bảo con giới sắc chính là vì muốn con học tập Đồng Tử Công, chuyện này là vì tốt cho con, con cũng đừng nên nhớ thương lưu luyến con bé chăn dê dưới chân núi nữa. . ."
Lúc Nhất Giới chỉ vừa năm tuổi đã lập chỉ muốn cưới bé gái chăn dê dưới chân núi, khi đó bé gái này mới ba tuổi đã bị y chấm trúng.
Tiểu hài tử không biết chuyện ái tình, nhưng biết bé gái rất khả ái, từ khi còn bé Nhất Giới đã lộ ra tướng của sắc lang, cho nên lúc ấy lão hòa thượng mới nghĩ ra một chiều ác độc này.
Lúc ấy lão hòa thượng dạy bảo Nhất Giới:
- Nhất Giới, vị sự nói tất cả đều là những lời vàng đá, hết sức chân thành, đều là phát ra từ phế phủ. Một khi con luyện thành Đồng Tử Công này, lúc ấy sẽ là hảo công phu Kim Cương Bất Hoại, kim chung hộ thể, kim thương không ngã. . . ặc, quý hơn vàng, con còn do dự gì nữa?
- Có thể thành thân, có thể cưới vợ được chăng?
Nhất Giới chán nản hỏi.
- Chỉ cần luyện thành, đừng nói cưới một, cưới một trăm cũng không thành vấn đề.
Giọng lão hòa thượng chắc nịch như đinh đóng cột.
Nhìn sư phụ râu bạc phơ, dáng vẻ cao tăng đắc đạo, Nhất Giới tin tưởng, từ đó bắt đầu tu luyện môn Đông Tử Công này
Nếu như vẫn là Nhất Giới tu luyện cũng tốt, nhưng sau khi lão hòa thượng viên tịch, Nhất Giới thương tâm muốn chết cho nên ngất đi, thậm chí linh hồn cũng trở nên suy yếu. Vừa đúng lúc này, kẻ xấu số Hoắc Nguyên Chân xuyên qua, cửu Nhất Giới, thay linh hồn của cô thân thể này.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân tới đây, ý niệm đầu tiên của hắn là chạy trốn.
Rõ ràng thế giới này không phải là bất kỳ thế giới nào mà hắn đã biết, nhưng cảm giác dân phong dân tục không chênh lệch mấy với Trung Quốc thời cổ đại, cũng có triều đình, có giang hồ, văn nhân tạo khách ngâm thơ vẽ tranh, giang hồ hào kiệt tranh hùng đấu dũng. Mình chỉ là một sinh viên đại học 8x, kiến thức uyên bác, ở nơi này vẫn không thể nào làm nên chuyện, vì sao phải uống gió Tây bắc (Tây bắc phong) trên núi Thiếu Thất?
Hoàn tục làm khách tiêu dao giang hồ, tam thê tứ thiếp mới là lý tưởng.
Nhưng hắn vừa muốn chạy, lập tức xuất hiện vấn đề.
Hắn vừa trở thành phương trường tương lai của Thiếu Lâm, trên người bất ngờ có thêm một Hệ Thống Phương Trượng.
Hệ Thống yêu cầu Hoắc Nguyên Chân là không thể khinh suất hoàn tục, nếu như muốn hoàn tục cần đạt thành mấy điều kiện, thứ nhất chính là tu luyện Đồng Tử Công tới cảnh giới đại thành.
Thứ hai, chính là Thiếu Lâm tự phải trở thành võ lâm đệ nhất đại phái.
Thứ ba, Hoắc Nguyên Chân cần phải trở thành Minh chủ võ lâm, sau khi mãn một nhiệm kỳ Minh chủ võ lâm, lúc ấy có thể hoàn tục.
Nếu như có một trong ba điều kiện này không thể đạt thành, hoàn tục sẽ lập tức bị chết yểu.
Hoắc Nguyên Chân đầu đầy mồ hôi xem xong yêu cầu của Hệ thống, hận ý trong lòng cho dù là dốc hết nước bồn bể cũng khó mà rửa sạch.
Thế nhưng dù sao cũng đã xuyên tới nơi này, có hận cũng vô ích, vì không muốn mình chết yểu, hắn đành phải tiếp tục làm phương trượng Thiếu Lâm.
Thật may là Hệ Thống có rất nhiều phần thưởng, còn có thể thông qua Hệ Thống lấy được rất nhiều lợi ích. Đến khi rốt cục Hoắc Nguyên Chân quyết định làm phương trượng, Nhất Không sư huynh lập tức đúng ra, cũng có ý tưởng về chức phương trường này.
Hoắc Nguyên Chân nhìn vị sư huynh từ trên trời giáng xuống này của mình, cười lạnh nói:
- Sư huynh cho là trước mắt cái gì mới là chính sự?
Nhất Không ho khan một tiếng, hằng giọng một cái, đầu tiên là nhìn Nhất Tịnh bên cạnh một cái. Nhưng vị Tam sư đệ này căn bản không nhìn hai người bọn họ, đang ở đó hoa tay múa chân một mình, hình như là đang nghiên cứu quyền pháp gì g đó.
Đây chính là một tên võ si, ngoài võ công ra không có hứng thú đối với bất cứ õ chuyện gì khác, Nhất Không cũng không thèm lý tới y, để giải quyết xong Nhất Giới rồi hãy tính.
- Nhị sư đệ, là như vậy, để xem sư phụ lão nhân gia đi rồi, bây giờ Thiếu Lâm tự chỉ còn lại ba sư huynh đệ chúng ta. Trước hết chúng ta phải chọn ra một phương trượng, dù sao một môn phái không có người cầm đầu là không được.
- Sư phụ đã chỉ định đệ là phương trường rồi, chuyện này còn phải chọn nữa sao?
Nhất Không cười khoát tay áo một cái:
- Sự phụ đã đi, tình huống trở nên bất đồng, bây giờ ba sư huynh đệ chúng ta chọn lựa mới là quan trọng nhất, sư đệ, đệ có muốn làm phương trường không?
Nhất Tinh lắc đầu một cái, không nói gì.
Hoắc Nguyên Chân muốn trách cứ Nhất Không, nhưng rốt cục không làm như vậy. Sư huynh quyết tâm đoạt quyền, mang chuyện sư phụ đã chết đi ra nói đã vô dụng, e rằng tên sư đệ kia của mình cũng sẽ không nhúng vào chuyện này, vẫn phải dựa vào bản thân mình mới được.
Nếu như là Nhất Giới trước đây, quả thật không có cách nào đối với chuyện sự huynh đoạt quyền, nhưng Nhất Không không biết, tên sư đệ hiện tại trước mắt đã không phải là tên sư đệ trước đây.
Hoắc Nguyên Chân đứng lên, đưa tay phủi bụi trên tăng bào. Cũng phải nói tăng bào màu vàng đất quả thật là khó coi, đợi đến lúc Thiếu Lâm tự ổn định, nhất định Hoắc Nguyên Chân phải cải cách, tối thiểu cũng phải thay đổi tăng bào này.
Hắn đưa tay mân mê chuỗi hạt chậu trên cổ, đây là tín vật của phương trường Huyền Minh lão hòa thượng lưu lại, hiện tại đang đeo trên cổ mình, Nhất Không còn muốn đoạt quyền, quả thật là to gan lớn mật.
- Sư huynh, biết đây là cái gì không?
Sắc mặt Nhất Không biến hóa mấy cái, dù sao da mặt y vẫn không phải là quá dày, không nhịn được sắc mặt ửng đỏ nói:
- Tín vật của phương trượng.
- Tốt, còn chưa tới nổi điên đảo trắng đen, còn biết đây là tín vật của phương trượng.
Trong ký ức Nhất Không Nhất Giới cũng không giỏi về miệng lưỡi, cho nên
hiện tại đối mặt những lời giễu cợt của Nhất Giới, y cảm thấy hơi chột dạ, nhưng vẫn cố gắng ra vẻ cứng rắn nói:
- Đệ không thích hợp làm phương trượng, Phật pháp của đệ không tinh thông bằng ta.
- Huynh cho rằng mình Phật pháp tinh thông phải không, vậy để hỏi huynh, ba ba Phật tổ là ai?
Quả thật Nhất Không chưa từng nghiên cứu qua ba ba Phật tổ là ai, lúc này bị Hoắc Nguyên Chấn hỏi đột ngột như vậy, gãi gãi cái đầu trọc một hồi, rốt cục ấp a ấp úng nói:
- Phật tổ không có ba ba.
- Sai, Phật tổ là người Ấn Độ. . . không, là Thiên Trúc, là con Tịnh Phạn vương nơi Thiên Trúc. Ba ba của ngài chính là Tịnh Phạn vương, huynh cũng không biết sao?
Nhất Không ngần người, dường như quả thật có chuyện như vậy, không hiểu vì sao vừa rồi mình lại không nhớ ra.
- Câu này không tính, để hỏi cầu khác đi.
Nhất Không còn chưa phục.
Hoắc Nguyên Chân bĩu môi khinh thường:
- Được rồi, vậy để hỏi huynh, mụ mụ của Phật tổ là ai?
Nhất Không suy nghĩ hồi lâu mới nói:
- Lão bà của Tịnh Phạn vương?
- Sai.
- Vì sao sai?
- Chuyện này còn phải hỏi sao? Đệ hỏi huynh, Phật tổ có phải là người phàm không?
- Dĩ nhiên không phải người phàm.
- Vậy thì đúng rồi, lúc Phật tổ là con Tịnh Phạn vương, căn bản cũng chưa thành Phật, khi đó ngài là một người phàm. Lão bà Tịnh Phạn vương bất quá chỉ là
mụ mụ lúc ngài còn là người phàm, cũng không phải là mụ mụ Phật tô, sau khi ngài trở thành Phật tổ không có mụ mụ.
- À, thì ra là như vậy. . .
Nhất Không bị Hoắc Nguyên Chân nói một hồi có vẻ choáng váng đầu óc, lại thêm một bài học nữa.
- Vậy để hỏi huynh lần nữa, mẫu thân của Phật tỏ là ai?
Nhất Không lại sửng sốt, mụ mụ và mẫu thân có khác nhau sao?
Nhưng vẫn phải trả lời câu hỏi này, trải qua hai bài học vừa rồi, Nhất Không cẩn thận hơn nhiều, thận trọng đáp:
- Không có mẫu thân.
- Sai!
- Tại sao lại sai? Mới vừa rồi đệ nói không có mụ mụ kia mà. . . .
- Là không có mụ mụ, nhưng lại có mẫu thân. Năm xưa Phật tổ bị khổng tước nuốt vào bụng, phá vỡ thân thể không tước mà ra, sau đó mang không tước lên Linh Sơn, tôn làm Phật mẫu, chẳng lẽ huynh không biết chuyện này?
Nhất Không áo não vỗ đù không hiểu vì sao mình lại quên bằng chuyện này. . . Cũng tại Nhất Giới đặt câu hỏi lung tung, làm mình cũng suy nghĩ hỗn loạn.
- Huynh coi mình kìa, không biết ba ba Phật tổ là ai, không biết mụ mụ, không biết cả mẫu thân, vậy huynh biết cái gì? Như vậy còn dám xưng là hiểu rõ Phật pháp sao, có biết cữu cữu (cậu) Phật tổ là ai chăng?
Nhất Không hoang mang ngơ ngác lắc đầu.
- Chính là đại bàng, đệ đệ khổng tước chứ ai? !
(Đây là chuyện trích trong Tây Du Ký: Phật tổ giảng cho Tôn Ngộ Không về gốc tích của một con yêu đại bàng:
- Truớc khi tạo thiên lập địa, muôn vật đều sanh, trong loài vật là cầm với thú. Kỳ lân làm chúa loài thú, còn phượng hoàng làm chúa loài cầm. Phượng hoàng lại sanh một con công mái là Khổng tước và một con Đại bàng trống nữa. Khi Khổng tước ra đời, ăn thịt người ta nhiều lắm. Khi ấy ta ngồi trên đỉnh Tuyết sơn, cũng bị nó nuốt vào bụng nữa. Ta muốn chun ra, lại e bị ô uế nên xoi lủng lưng nó mà chun ra, rồi cởi trên lưng dẫn nó về Linh sơn. Ý ta muốn giết nó đi, nhưng các Phật can rằng: Vì ở trong bụng nó chui ra, cho nên nó cũng như là mẹ, nếu giết Khổng tước cũng như hại mẹ mình. Bởi cớ ấy, ta mới vị tình phong cho Khổng tước làm Phật mẫu. Con chim đại bàng này một mẹ với Khổng tước, nên phải nhận bà con. )
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK