Mục lục
[Dịch] Phương Trượng (Bát Linh Hậu Thiếu Lâm Phương Trượng)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Học tập xong Thiết Đầu cống, Hoắc Nguyên Chân nhìn bí tịch võ công trong tay một chút. Tựa hồ bí tịch này có biến hóa, biến thành một quyển bí tịch hết sức bình thường, trong đó giới thiệu từng bước luyện tập Thiết Đầu công. Hoắc Nguyên Chân thật sự xác định, nếu bây giờ giao quyền bí tịch này cho những người khác luyện tập, tuyệt đối không còn lực lượng thần kỳ vừa xem qua đã có thể học được đại thành như trước.

Bất quá như vậy cũng tốt, bí tịch mình đã dùng qua vừa khéo có thể dùng để truyền thụ cho môn nhân đệ tử. Dù sao một trong nhiệm vụ của mình là phải xây dựng Thiếu Lâm thành đại phái đệ nhất thiên hạ, chỉ dựa vào một mình mình không thể nào làm nên chuyện.

Hoắc Nguyên Chân cầm một cây hào vỗ vào đầu, lập tức hào vỡ tan tành, thậm chí trên đầu không có chút cảm giác nào. Sau khi hắn xác định quả thật mình đã luyện thành Thiết Đầu cống, mới thu hồi bí tịch.

Sau khi học thành môn võ học đầu tiên mà mình quay trúng, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy đói bụng. Xuyên qua hai ngày nay, hắn còn chưa được ăn một bữa cơm tử tế, lực chú ý rời rạc, tay chân cũng hơi run rẩy.

Hắn chưa kịp đi ra ngoài tìm Nhất Không Nhất Tịnh bảo bọn họ nấu cơm, Nhất Tịnh đã đẩy cửa tiến vào.

- Phương trượng sư huynh, nên nấu cơm đi.

Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút:

- Là ta phụ trách nấu cơm sao?

- Đúng vậy, trước kia toàn là huynh nấu.

Hoắc Nguyên Chân nhớ lại một chút, dường như đúng vậy, trước kia đúng là Nhất Giới này phụ trách nấu cơm.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng nhớ ra, thật ra thì chuyện khó khăn Thiếu Lâm tự không phải là nấu cơm, mà là nấu nước.

Phía sau Ngự Trại sơn có một Mã hỗ (hồ nước cho ngựa uống) nho nhỏ, nhưng cách Thiếu Lâm tự tới mười mấy dặm, nấu nước vẫn là một vấn đề khó khăn.

Sờ sờ đầu trọc của mình, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Từ trước tới nay là ta nấu cơm không sai, nhưng hiện tại đã khác, để có từng thấy qua vị phương trượng nào đích thân nấu cơm chưa? Còn có nấu nước, chuyện này cũng không nên để phương trượng làm. . .

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Phản ứng Nhất Tịnh có hơi chậm chạp, hoàn toàn không biết vuốt mông ngựa tận nhiệm phương trượng.

Cho dù vuốt cũng vô ích, chắc chắn là Hoắc Nguyên Chân sẽ không đi nấu nước.

- Dễ lắm, sau này đệ phụ trách nấu nước, Đại sư huynh phụ trách nấu cơm, cứ quyết định như vậy.

Nhất Tịnh có chút do dự gãi đầu một cái:

- Phương trường sư huynh, nhưng đệ còn phải tập võ. . .

- Tập võ không sao, sư huynh ta hiện tại học được Thiết Đầu công, có thể dạy đệ.

- Thiết Đầu công!

Ánh mắt của Nhất Tịnh lập tức sáng rực lên, Thiếu Lâm tự căn bản không có võ học cao thâm gì, tiền nhiệm Huyền Minh phương trường bất quá chỉ truyền thụ Phục Hổ quyền cùng một nửa bộ bộ pháp đã đi gặp Phật tổ. Nhất Tịnh trở thành đệ nhất cao thủ Thiếu Lâm, thật ra cũng còn hết sức kém cỏi, nghe thấy sư huynh Nhất Giới mình lại muốn truyền thụ cho mình võ công mới, lập tức hưng phấn vô cùng.

- Muốn học không?

- Dĩ nhiên muốn.

- Tốt lắm, cứ nấu nước mười hôm, ta sẽ truyền thụ Thiết Đầu công cho đệ.

Hoắc Nguyên Chân đưa ra điều kiện, sau đó lấy ra bí tịch Thiết Đầu công, quơ qua quơ lại vài cái trước mặt Nhất Tịnh, nhưng chỉ giở ra hai ba trang đã thu lại.

- Không thành vấn đề

Nhất Tịnh lập tức chảy nước dãi ròng ròng, trợn trừng mắt nhìn bí tịch trong tay Hoắc Nguyên Chấn vài lần, sau đó lập tức xoay người chạy như điên ra ngoài.

Giải quyết Nhất Tịnh xong, Hoắc Nguyên Chân lại lấy kinh thư do lão hòa thượng lưu lại ra.

Đây là một bộ Kim Cương kinh bản thiếu, phải nói lão hòa thượng trước kia cũng quá nghèo, có hai bản kinh thư không trọn vẹn cùng xem là bảo bối, cũng không truyền thụ nửa bản Kim Cương kinh này cho đệ tử.

Hoắc Nguyên Chân không quan tâm đến chuyện này, cầm kinh thư đi tìm Nhất Không.

Nhất Không mơ ước quyền kinh thư này đã từ lâu, thấy Hoắc Nguyên Chân đưa kinh thư cho mình, điều kiện chính là mình phụ trách nấu cơm sau này, không hề nghĩ ngợi lập tức đáp ứng.

Sau khi an bài xong chuyện nấu cơm nấu nước, Hoắc Nguyên Chân trở về tiếp tục tu luyện chương pháp.

Một lát sau, bên kia bắt đầu nấu cơm.

Phía sau tiểu miếu có một trai đường, là một ngôi nhà lá rách nát, Hoắc Nguyên Chân sửa sang lại tăng bào của mình, khí độ ung dung tiến vào trai đường, chưa kịp bày ra phong thái phương trường đã bị cơm trên bàn làm cho kinh ngạc ngay người.

Ba cái bánh bao khô quắt vàng vọt, một đĩa rau sơn dã không biết tên, không có một giọt dầu.

- Bình thường chúng ta ăn những thứ này sao?

Vốn hắn rất đói, nhưng lần này muốn ăn thứ gì cũng không có.

- Đúng vậy, là những thứ này.

Ngược lại Nhất Không cùng Nhất Tịnh không hề lấy làm kỳ, bắt đầu ăn cơm.

Hoắc Nguyên Chân không khỏi có chút nhức đầu, xã hội cũ đời trước cũng còn tốt hơn ở đây nhiều. Không ngờ rằng sau khi mình xuyên qua, thân phận tăng cao, sinh hoạt ngược lại hạ thấp.

Muốn cải cách, muốn phát triển, Thiếu Lâm tuyệt đối không thể là bộ dáng này.

Sau khi chật vật ăn xong cái bánh bao khô quắt, Hoắc Nguyên Chân âm thầm hạ quyết tâm.

Ăn uống kiểu này, hắn cũng không có sức lực, sau khi nằm xuống chiếc giường cây cứng ngắc, đốt đèn dầu lên bắt đầu suy nghĩ phương pháp phát triển Thiếu Lâm.

Chuyện này hỏi Nhất Không Nhất Tịnh cũng chỉ vô dụng, biện pháp mà bọn họ đưa ra cũng chỉ có thể là hóa duyên, cũng không nghĩ ra được cao chiếu gì.

Hóa duyên thật ra chính là xin cơm, Hoắc Nguyên Chân không thích xin cơm, nhưng hiện tại Thiếu Lâm nghèo xơ xác, không có một đồng, không đi hóa duyên quả thật là không có cách nào khác.

Trước kia lúc lão hòa thượng còn sống, cách mỗi năm ba tháng, sáu tháng một năm còn có thể làm một ít pháp sự cho người ta, kiếm vài đồng duy trì sinh kế. Hiện tại lão hòa thượng không còn, cũng không làm phán sự được.

Xem ra phải bồi dưỡng Đại sư huynh mình một chút, để cho y học tập Phật pháp, đi ra ngoài làm pháp sư kiếm tiền.

Dĩ nhiên chỉ có một mình Đại sư huynh cũng không thành, Thiếu Lâm còn cần chiều thu những đệ tử khác. Tối thiểu cũng phải có mười tám hòa thượng cùng đi ra ngoài làm pháp sự, đến lúc đó cũng có thể kiếm chác được nhiều một chút.

Trước kia Thiếu Lâm chú trọng hết thảy tùy duyên, có cậu thuốc chữa bệnh không chết, Phật độ kẻ hữu duyên, chỉ có hữu duyên mới có thể đi vào Thiếu Lâm, nhưng Hoắc Nguyên Chấn cho là như vậy tuyệt đối không được.

Đầu tiên bạn phải có chính sách ưu đãi, điều kiện phong phú, mới có thể hấp dân thật nhiều thành viên gia nhập Thiếu Lâm. Nếu không bây giờ nhiều môn phái giang hồ chiêu thu đệ tử như vậy, dựa vào cái gì người ta chịu lên núi uống gió Tây Bắc với bạn?

Nếu là những người cuộc sống không như ý, tình ái gãy đổ, sống không có lòng tin, chết cũng không có quyết tâm, sau đó quyết định trốn vào cửa không, e rằng - không thể nào chịu nổi cuộc sống kham khổ này.

Tinh thần chịu nổi, nhưng dạ dày không chịu nổi.

Tính toán hơn nửa đêm, Hoắc Nguyên Chân chế định ra rất nhiều quy củ đi ngược lại giới luật nhà Phật, nhưng tạm thời vẫn không thể nói. Hiện tại mình còn chưa đạt tới quyền uy nhất ngôn cửu đỉnh, thật ra thì Nhất Không Nhất Tịnh cũng không xem trọng vị phương trường như mình lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK