• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đại Diễn Thiên Cơ quyết của Lâm Hi Đường vô cùng huyền bí và kỳ diệu, một trong những công hiệu của nó, chính là có thể dẫn dắt và kích thích tiềm chất tu luyện của tộc Người. Một ít người thật sự có thiên phú siêu cao, thường thường sẽ sinh ra hiện tượng kỳ lạ dưới sự kích phát của Đại Diễn Thiên Cơ quyết.

Những hiện tượng kỳ lạ này được chia thành năm đẳng cấp, giống như những chấm nhỏ phát ra ánh sáng nhỏ yếu này chính là đẳng cấp thấp nhất, chỉ cho thấy được họ có tiềm chất để tu luyện ra nguyên lực mà thôi. Còn người có thiên tư đẳng cấp một sẽ xuất hiện đủ loại cột sáng, đồng thời một bên của cột sáng cũng xuất hiện cảnh tượng kì dị vờn quanh, cũng chính là ý nghĩa của chúng tinh phủng nguyệt*, đồng thời cảnh tượng kì dị đó cũng sẽ báo trước tương lai về thiên phú cùng phương hướng của người này. Thiên tư đẳng cấp hai thì chỉ có một cột sáng mà không có cảnh tượng gì khác. Cấp ba thì phát ra ánh sáng nóng rực, như ngọn lửa cháy mạnh lan nhanh, còn đẳng cấp bốn thì không có bất cứ cảnh tượng gì kì lạ, chỉ có ánh sáng óng ánh mà thôi.
(Chúng tinh phủng nguyệt: ý nói rất nhiều ngôi sao vờn quanh mặt trăng - ở đoạn trên cho biết những cảnh tượng kì dị vờn quanh cột sáng tựa như những ngôi sao vây quanh mặt trăng á!)

Mà ở trên đẳng cấp một, còn có một ngôn luận về đẳng cấp siêu hạng. Đây mới thật sự chính là người tài năng có thiên tư hơn người, họ xuất hiện những cảnh tượng kì lạ giống như xuất hiện núi cao sông lớn, hoặc có thú lạ chim quý, trông rất là sống động.

Dưới màn đêm, mặc dù cột sáng kia là màu đỏ, thuộc về thiên tư đứng hàng bét nhất trong đẳng cấp một, nhưng cho dù là vậy, trong vô số người tu luyện thì mười vạn người ở bên trong đế quốc chưa chắc đã có được một người tu luyện nào có thể nắm giữ thiên tư đẳng cấp một, mỗi khi xuất hiện một kẻ như vậy, đều đáng giá để đế quốc phải đào tạo thật tỉ mỉ, trong tương lai, bọn họ đều là những trụ cột vững vàng trong quân đội.

Cột sáng màu đỏ này giống như một cái bạt tay, tát ở trên mặt của Cố Thác Hải.

"Qua xem một chút!" Lâm Hi Đường cũng không chờ cho tàu cao tốc chuyển hướng, mà lập tức nhảy khỏi khoang, trực tiếp rơi xuống từ khoảng cách mấy trăm mét ở trên không.

Hơn mười người thuộc đội bảo vệ mang vũ trang đầy đủ cũng nhảy xuống, theo sát Lâm Hi Đường. Còn Cố Thác Hải thì oán giận vỗ xuống cửa sổ, nhưng cuối cùng vẫn chịu đi theo.

Biến hóa khác thường trên người của bé trai khiến những đứa trẻ kia phải sợ rồi, thế nhưng bé gái chỉ ngẩn ngơ, rồi đột nhiên, cô bé phát hiện ra rằng sức lực của mình tăng lên, ngay lập tức cô chạy về phía một tảng đá lớn hơn, cố hết sức để kéo lại đây.

Bé trai mơ mơ màng màng, rên rỉ một tiếng rồi trở mình.

Ở bên cạnh nó, bỗng nhiên xuất hiện một đôi ủng chiến bằng da dầy.

Ủng chiến vẫn chưa thật sự rơi xuống đất, mà là lơ lửng ở không trung, cách mặt đất vài centimet, một luồng lực lượng vô hình đang lặng yên mà khuếch tán, đem hết thảy bụi bặm, bùn đất cùng rác rưởi đều đẩy ra phía xa xa.

Bé gái dừng bước, ngơ ngác đứng đó, nhìn người đàn ông tóc bạc xuất hiện lúc nào cũng chẳng biết. Cô bé trợn to đôi mắt mỹ lệ mà vô tội, để lộ ra vẻ mặt ngây thơ mà vô hại, đồng thời nhanh chóng lặng lẽ ném đi hòn đá vẫn còn cầm trong tay kia.

Trên người của cô bé có một luồng ánh sáng vọt ra ngoài, ngay cản chính cô bé đều không chú ý đến, nguyên bản bàn tay đầy mồ hôi đã bị sấy khô triệt để. Tuy vậy, người đàn ông tóc bạc chưa từng liếc nhìn cô bé một lần.

Lâm Hi Đường cau mày, nhìn đầy rẫy những vết thương trên người của bé trai, trong đó có vài chỗ chỉ sợ đã lan tới nội tạng, vết thương còn nặng hơn so với dự đoán. Hắn vung tay lên, trên không trung lập tức xuất hiện một màn sương ánh sáng, bên trong rơi ra từng giọt mưa màu xanh, rơi vào trên người của bé trai, thấm vào da thịt của nó.

Những giọt mưa màu xanh này chứa đựng nguyên lực vô cùng khổng lồ, vết thương trên người của bé trai lập tức khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nó rên rỉ một tiếng, từ từ mở ra đôi mắt, sau đó nó tỉnh lại hoàn toàn.

Cái mà bé trai nhìn thấy đầu tiên sau khi ý thức của nó được khôi phục, chính là khuôn mặt uy nghiêm mà kiên nghị của người đàn ông tóc bạc kia.

Trong lúc nhất thời, nó cũng không rõ đã phát sinh chuyện gì, nhưng bản năng của nó không muốn mình phải yếu đuối mà nằm ở trên đất, vì thế nó lại vùng vẫy mà đứng lên. Nó nhìn về hai bên trái phải, lại nhìn thấy những đứa trẻ kia, lập tức nhớ lại chuyện ban nãy, sắc mặt của nó lập tức thay đổi.

Lâm Hi Đường nhìn theo ánh mắt của bé trai, hắn nhìn thấy những đứa trẻ xung quanh, cùng giấy dầu đóng gói còn nằm trên mặt đất, lập tức hiểu rõ tại sao bé trai lại bị đánh tới tình trạng thế này. Ở bãi rác này, chuyện như vậy chỉ là sự tình bình thường nhất mà thôi.

Mắt của Lâm Hi Đường hơi nheo lại, sau đó ông cúi người, đưa tay hướng về phía bé trai, nói với giọng ôn hòa: "Lại đây, đưa tay cho chú. Nhóc tên là gì?"

Nhưng bé trai có chút rụt rè, thật vất vả mới lấy được hết can đảm, nói nhẹ: "Thiên... Thiên Dạ." Thế nhưng, bàn tay nhỏ bé của nó chỉ đưa tới một nửa, sau đó lại không dám tiếp tục đưa về trước nữa.

Bàn tay bé nhỏ kia vô cùng bẩn thỉu, trên đó toàn là vết bùn bẩn. Tuy rằng các vết thương dưới sự bổ dưỡng của cơn mưa ánh sáng đã không bị chảy máu nữa, thế nhưng thịt nát cùng những vết bẩn đều còn dính tại đó.

Dù thế nào đi nữa, nó cũng không dám lấy bàn tay bẩn thỉu của mình để chạm vào bàn tay không nhiễm lấy một hạt bụi nào của người đàn ông tóc bạc kia. Tuy rằng ở trong mắt của bé Thiên Dạ, bàn tay lớn đang mở ra ở trước mắt, giờ phút này chính là chỗ ấm áp duy nhất mà nó cảm nhận được trên thế giới này.

Lâm Hi Đường cười cười, khích lệ nó: "Không sao đâu, hãy đưa tay cho chú."

Lúc này, Cổ Thác Hải cũng bay xuống từ trên trời, từ xưa đến nay hắn luôn dùng khuôn mặt hiền lành để gặp gỡ người khác, nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy vô số vết thương trên người của Thiên Dạ, thì hắn cũng không nhịn được mà lộ ra sự tức giận, hừ một tiếng, liếc mắt nhìn bọn trẻ ở xung quanh một cách lạnh lùng.

Những đứa trẻ đứng gần đó đang chậm rãi tập hợp lại, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Thác Hãi, lập tức hiện ra sắc mặt sợ hãi, thế nhưng mười tên chiến sĩ đội bảo vệ kia đã khóa lại toàn bộ đường đi ở khu vực này, cho nên bọn nó có muốn chạy trốn cũng không dám.

Lâm Hi Đường nhẹ khom người, đưa tay ra, chờ đợi rất kiên nhẫn. Dưới ánh mắt trong suốt mà bình tĩnh kia, rốt cuộc Thiên Dạ cũng có can đảm, lấy tay của nó đặt vào lòng bàn tay to lớn ấm áp, khô ráo và mạnh mẽ kia.

Lâm Hi Đường nhẹ nhàng nắm lại bàn tay nhỏ bé chưa bằng một nửa bàn tay của hắn, nhắm mắt lại, yên lặng mà cảm nhận.

Cố Thác Hải nhìn Thiên Dạ, bỗng nhiên hai hàng lông mày nhíu chặt, suy tư.

Lâm Hi Đường ồ lên một tiếng, đồng thời cũng mở ra hai mắt. Hắn đánh giá Thiên Dạ từ trên xuống dưới, sau đó vén miếng vải ở trên người bé trai, lúc này đây, ánh mắt của hắn ngưng lại.

Một vết sẹo to lớn hiện ra ở giữa lồng ngực của Thiên Dạ, từ nửa tấc ở dưới trái tim kéo dài cho tới rốn. Chỉ xem vết sẹo xấu xí nổi lên này, lập tức biết được đây chính là vết thương khủng bố do mổ bụng mà ra!

Nhưng Thiên Dạ chỉ mới bao lớn? Làm sao nó lại có thể sống sót?

Run lên nhè nhẹ, lập tức Lâm Hi Đường ngồi dậy, nói: "Anh Thác Hải, anh giỏi về chữa bệnh, đến đây xem giúp tôi một chút."

Cổ Thác Hải không nói bất cứ lời dư thừa nào, đi tới trước người của Thiên Dạ, cũng không hề lo tới dơ bẩn, đưa tay sờ soạng cả người của nó từ trên xuống dưới một lần. Nơi mà bàn tay của hắn đi qua, đều giống như có từng chiếc kim bằng thép đâm vào trong thân thể. Thế nhưng, Thiên Dạ vẫn cắn chặt hàm răng, không hề kêu lên một tiếng nào.

Trong mắt của Cố Thác Hải hiện ra sự kinh ngạc, khen: "Tuổi nhỏ như vậy mà đã có gan thế này, có chút ý nghĩa!"

Hắn đứng lên, nói với Lâm Hi Đường: "Ban đầu đứa bé này đúng là thiên tư đẳng cấp một, thế nhưng nó bị thương quá nặng, nên trực tiếp bị phá hủy tới tận gốc rễ căn bản. Không chỉ như vậy thôi, tôi còn nghi ngờ, trong có thể của đứa bé này ban đầu còn có thể tồn tại một viên kết tinh của nguyên lực."

Lập tức, Lâm Hi Đường nghĩ tới một từ ngữ bị cấm kỵ, cướp đoạt nguyên lực! Hắn nheo mắt lại, nói với giọng uy nghiêm: "Ý anh là..."

Cố Thác Hải nói với giọng nghiêm nghị: "Không, đây chỉ là suy đoán của tôi thôi. Cậu cũng biết, chuyện đó chính là điều tối kỵ nhất. Tuy vậy, vết thương kia của nó đã có tới mấy năm, thời điểm nó bị thương còn chưa tới ba tuổi. Con bây giờ, cậu cũng nhìn thấy được, nó đã bị thương căn cơ, coi như thiên tư tu luyện của nó so với những người ở nơi đây đều mạnh hơn, nhưng cũng không còn là thiên phú đẳng cấp một nữa."

Vết thương cũ của Thiên Dạ kinh khủng như vậy, nhưng vẫn có thể kích thích ra cột năng lượng màu đỏ, điều đó mang ý nghĩa thiên tư ban đầu của cậu bé thậm chí có thể đã đạt tới được siêu hạng. Nhưng mà hiện tại, khi tổng hợp lại toàn bộ tình huống trên thân thể của nó, thì cũng chỉ miễn cưỡng có thể liệt nó vào hàng đẳng cấp bốn mà thôi.

Loại thiên phú chỉ hơi mạnh hơn người bình thường một chút thế này, đối với hai người bọn họ là những nhân vật có máu mặt trong đế quốc thì không hề có giá trị gì cả. Huống hồ vết thương cực lớn trên người của Thiên Dạ đã lưu lại mầm móng tai hại, nó có thể vượt qua được sự nghiêm khắc trong tu luyện hay không cũng chưa biết.

Cố Thác Hải thở dài, trong lòng hắn cực kỳ tiếc hận.

Lâm Hi Đường nhìn Thiên Dạ bé bé nhỏ nhỏ kia, người sau vẫn đang ngửa đầu nhìn hắn, chút ấm áp ở trong lòng bàn tay kia vẫn chưa hề tiêu tán, chính bé trái cũng không biết rằng mình đã vô ý thức ỷ lại vào đó.

Trong lòng của Lâm Hi Đường hơi động, chậm rãi nói: "Có thể gặp nhau ở đây, cũng coi như là có duyên. Như vậy đi, chú sẽ mang nhóc đi, còn đi tới nơi nào, thì phải do chính nhóc lựa chọn."

Sau đó, hắn lấy ra mấy tấm thẻ ngọc trơn bóng, đưa tay quét qua một cái, mặt trên của thẻ ngọc thì có chữ viết. Hắn đem những mặt có chữ viết kia úp vào lòng bàn tay, rồi đưa về phía của Thiên Dạ.

Thiên Dạ hơi do dự một chút xíu, sau đó rút ra một tấm thẻ ngọc nằm ở giữa, lật ngửa lên, trên mặt có hai chữ, nhưng nó đọc không hiểu.

Cố Thác Hải thấy, thở một hơi thật dài, sau đó lại lắc đầu.

"Hoàng Tuyền" Lâm Hi Đường nhẹ nhàng đọc lên cho Thiên Dạ nghe, sau đó cầm lại miếng thẻ ngọc từ trong tay nó, hắn đưa tay sờ sờ đầu nó, rồi hỏi: "Họ của nhóc là gì?"

"Tôi... Không có họ. Tên tôi là Thiên Dạ."

Lâm Hi Đường gật gù, nói với giọng ôn hòa: "Được rồi, nếu như nhóc có thể sống sót trở về từ chỗ đó, thì có thể dùng họ của chú, Lâm!"

Thiên Dạ cũng không hiểu Lâm Hi Đường đang nói cái gì, chỉ hồ đồ mà nghe.

Lâm Hi Đường cũng không cần nó phải biết rõ ngay bây giờ, hắn quay đầu phân phó: "Dẫn nó trở về "Chim Xanh", rửa ráy trị thương cho nó, làm cho chút đồ ăn, rồi thay đổi quần áo trên người cho nó."

Phân phó xong, ngay lập tức Lâm Hi Đường cùng Cố Thác Hãi chậm rãi bay lên, sau đó từ từ tăng tốc, bay về chiếc thuyền nhỏ đang lơ lửng ở trên không trung.

Đám trẻ bên cạnh chờ đợi rất lâu, chúng đem tất cả mọi thứ nhìn ở trong mắt, tuy rằng bọn nó có thể không nghe hiểu người lớn nói gì, thế như các từ như rửa ráy, ăn, quần áo, là những từ có sức mê hoặc không gì sánh nổi lại quá rõ ràng.

Nhìn thấy đám vệ sĩ muốn mang đi Thiên Dạ, đứa trẻ dẫn đầu kia bỗng nhiên vọt tới, lớn tiếng hét lên: "Dẫn tôi đi! Mang tôi theo! Tôi cũng muốn được tắm rửa và ăn đồ ăn!"

Nó nỗ lực ôm lấy đùi của vệ sĩ kia, lại đưa tay ra để gạt Thiên Dạ xuống, nó muốn kéo Thiên Dạ từ trong lồng ngực của những vệ sĩ kia xuống.

Đứa trẻ bị thương kia vừa dùng sức kéo chân Thiên Dạ, vừa hét lớn: "Đây là vị trí của tao! Mày thì tính là cái thứ gì? Bọn bây đều lại đây, đánh chết thằng chó này mau! Vữa này nó dám dùng đầu đâm vào tao! Đồ ăn phía trên phải là của tao!"

Mà lần này, đứa trẻ kia ra tay càng thêm độc ác, nó nhắm thẳng vào miệng vết thương của Thiên Dạ. Ở bãi rác chỉ có một quy luật sinh tồn, giết người đó, lập tức sẽ đạt được tất cả của người đó.

Còn những vệ sĩ vạm vỡ như núi kia cũng không có động đậy, tùy ý để cho đứa trẻ kia quậy tưng bừng. Bé gái chỉ nhìn, sau đó lặng lẽ rời đi.

Mãi đến tận khi Thiên Dạ bị đứa trẻ kia xé đến mức gương mặt phải lộ ra vẻ đau đớn, đội trưởng đội vệ binh mới nói với giọng lạnh lẽo: "Có thể rồi, hiện tại cho dù là ngài Thác Hải cũng không thể nói được gì."

Khi tiếng nói của đội trưởng vừa dứt, thì gương mặt vẫn thẫn thờ của vệ sĩ ôm Thiên Dạ kia đột nhiên trở nên dữ tợn, một cước cực mạnh đạp qua, trực tiếp đem đứa trẻ kia đá bay lên cao mấy chục mét!

Một đạp này chứa đựng cuồng mãnh ám kình, sau khi đứa trẻ kia bay đến trên không, thì đột nhiên nổ thành một đám mưa máu!

Còn có một vệ sĩ khác thì lại cười gằn tiến lên trước một bước, đưa chân đạp xuống đất, nói: "Chỉ là một đám nhỏ hư thối, cũng dám tới đây quấy rầy công việc của Lâm chủ soái*!"
(Soái: ở đây chỉ là chủ tướng, nguyên soái)

Đột nhiên, trên mặt đất nổi lên một vệt sóng gợn, lấy nơi mà hắn đặt chân làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía. Đám trẻ nhỏ kia đều bị lan đén, đột nhiên từng đứa từng đứa bị lực lượng to lớn đẩy bay đến không trung, ở trên không phun ra máu tươi tung tóe, còn xương cốt toàn thân thì phát ra những tiếng răng rắc vang vọng, trong nhảy mắt chúng nó vặn vẹo không còn hình dạng gì cả!

Sóng chấn động đó cũng xẹt qua đội trưởng cùng những vệ sĩ khác, nhưng bọn họ không hề động đậy, toàn bộ chịu đựng như không có gì xảy ra.

Còn cô bé kia thì như kỳ tích xảy ra không có bị lan đến gần. Ngay tại thời điểm mà đội trưởng nói ra câu nói kia, thì những đứa trẻ khác còn đang ngẩn người, trong đó còn có đứa trẻ đần độn tới nổi xông lên trên. Riêng cô bé, lập tức xoay người bỏ chạy, không hề quay đầu lại mà chỉ liều mạng để chạy!

Cuối cùng, cô bé cũng chạy thoát khỏi phạm vi của sóng chấn động, còn sống cứ như là một kỳ tích.

Thấy công kích của mình lại bị một cô bé chạy thoát, mặt già của tên vệ sĩ kia đỏ lên, hừ hừ một tiếng, nhấc chân lên rồi muốn đạp xuống! Một thoáng vừa nãy hắn chỉ sử dụng có ba phần thực lực mà thôi. Thế nhưng, bỗng nhiên đội trưởng đưa tay vỗ vai hắn, không cho hắn đạp xuống.

Đội trưởng nghiêng tai, tựa hồ như đang nghe gì đó, sau đó hắn gật gật đầu, ôm lấy Thiên Dạ vẫn không nhúc nhích, chỉ mở to hai mắt mà nhìn rồi móc ra một cây súng lục, đặt ngón tay nhỏ của Thiên Dạ vào cò súng.

Đội trưởng cầm ổn định cây súng ngắn, nhắm vào giữa lưng của bé gái, nói với Thiên Dạ: "Nó đã nhiều lần muốn giết nhóc. Đến đây, bóp cò súng về phía sau, dùng sức lực, sau đó nó sẽ phịch một tiếng... Chết đi!"

Toàn bộ bàn tay nhỏ bé của Thiên Dạ đều nắm lấy cò súng, nhìn bóng người nhỏ bé đang lảo đảo chạy trốn cách đó không xa, nó biết, chỉ cần bóp cò, thì trên người cô bé sẽ tỏa ra những bông hoa đỏ máu.

Nó vẫn yên tĩnh như cũ, con mắt đen nhánh nhìn về phía trước, nhưng cuối cùng, bé Thiên Dạ vẫn lắc đầu, buông ra còn súng.

Ở trên tàu cao tốc, Cố Thác Hải nở nụ cười, không được nói: "Quả nhiên giống như dự liệu của tôi, ha ha! Họ Lâm kia, hiếm thấy khi cậu sẽ thua nha! Đến đến, người thua cuộc, cây "Thủy Sắc Yên Hoa" kia đã là của tôi rồi! Nhanh lấy ra đi!"

Lâm Hi Đường chỉ cười nhạt, hai mắt của hắn từ đầu cho đến giờ đều tĩnh lặng cứ như là dòng sông đang ngừng lại vậy, trong suốt như có thể phản chiếu ra vạn vật, nhưng không chỉ có một vật.

Đám người vệ sĩ kia mang Thiên Dạ trở lại tàu cao tốc. Tàu cao tốc từ từ chuyển hướng, lên cao, rồi đi vào ánh trăng màu đỏ máu, dần dần biến mất ở phía chân trời.

Còn bãi rác này, cùng với một bé gái còn đang liều mạng chạy trốn, thì bị lãng quên như vậy đấy, bị vứt bỏ giống như mảnh đại lục này.


----------------

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK