Bao vây Thiên Dạ chính là mấy đứa trẻ, bọn nó chính là từ những liên đội khác sáp nhập vào trong lớp học này, bình thường hay đi chung với nhau.
Một đứa trẻ cao to có mái tóc quăn dán sát vào người Thiên Dạ, đánh giá nó bằng ánh mắt như của thợ săn đang nhìn con mồi.
Đứa trẻ này tên là Trần Lôi, có tính cách hung hãn lớn mật. Các hạng thể năng của nó đều đạt được mười vị trí đầu, chỉ có điều các loại môn học về tri thức của nó chỉ tạm được thôi, vì lẽ đó xếp hạng tổng hợp của nó vào thời gian trước đã bị Thiên Dạ vượt qua.
Trần Lôi nhích về phía trước, chóp mũi của cả hai hầu như chạm vào nhau.
Nó hạ thấp giọng rồi nói với giọng điệu tàn bạo: "Mày nghe đây! Về sau phải hạ thấp thành tích về khóa học tri thức xuống cho tao! Đem 'Chu Nhan Huyết' cho loại người rác rưởi như mày dùng, thật sự là hoàn toàn lãng phí. Nếu như mày dám không nghe lời, thì mỗi lần học đánh nhau trên lớp tao sẽ đánh mày cho tới chết, mỗi ngày trước khi đi ngủ, tao cũng sẽ cho mày ăn hành một chút. Mà ngày hôm nay chính là lần thứ nhất!"
Lời còn chưa dứt, Trần Lôi đã đánh một quyền thật mạnh vào bụng của Thiên dạ!
Cú đánh này cực kỳ hung ác, hầu như nó đã dùng tới toàn bộ lực lượng!
Nhất thời, vị trí bao tử của Thiên Dạ co giật, một cảm giác muốn nôn mửa mãnh liệt truyền tới, nhưng yết hầu của nó bị siết chặt, cho nên không thể ói ra được. Trong nháy mắt, mặt của Thiên Dạ bị biến thành một màu tím đậm.
Trần Lôi lấy ra một miếng băng dán, rồi dán vào miệng của Thiên Dạ, sau đó nói: "Tốt rồi, bây giờ nó không thể la được! Dùng sức đánh cho tao!"
Trong nháy mắt, Thiên Dạ bị đánh ngã xuống đất, bảy, tám đứa bé vây quanh đó đá mạnh vào nó. Phối hợp với chương trình học đánh nhau có một khóa gọi là kết cấu sinh vật, bên trong giảng dạy về kết cấu của thân thể. Bọn nhỏ đã học qua kết cấu của thân thể này ra tay rất hung tàn, chiêu nào chiêu nấy đều có thể đánh bị thương tới tận nội tạng, nhưng lại tránh đánh vào gương mặt là nơi dễ dàng bị nhìn thấy.
Nếu như tùy ý để bọn nó đánh nữa, thì Thiên Dạ sẽ bị những vết thương mang tính vĩnh viễn, triệt để không thể chịu nổi những huấn luyện với cường độ cao, không tới mấy ngày thì sẽ trở thành một cổ thi thể. Đám nhóc Trần Lôi này, cũng không phải chỉ muốn cho Thiên Dạ một bài học, mà còn muốn trực tiếp đánh phế thằng nhóc chướng mắt có xuất thân ở bãi rác này!
Những đứa bé khác ở trong phòng ngủ chỉ nhìn với vẻ lạnh lùng, không có ai đi ra can ngăn, cũng không có ai đi báo cáo với huấn luyện viên hay bảo vệ ở bên ngoài. Trong những đứa bé này còn có vài đứa mạnh hơn so với Trần Lôi, lúc này ánh mắt mà bọn nó khi nhìn về Trần Lôi, thì đã có thêm sự đề phòng cùng âm u lạnh lẽo.
Trại huấn luyện không cho lén lút đánh lộn ở ngoài sàn đấu, thế nhưng phần lớn những người ở đây đều biết tại sao Trần Lôi lại chọn đối tượng ra tay là Thiên Dạ, bởi vì nó là cô nhi, đồng thời còn xuất thân ở ngôi sao rác rưởi nằm tầng thấp nhất của đế quốc. Kể từ khi bắt đầu khóa học về tri thức, thì tư liệu của mỗi một học viên đều được vô tình hoặc cố ý mà tiết lộ, chỉ cần để ý, thì có thể biết được lai lịch cùng thân phận của đối phương.
Rốt cuộc Trần Lôi cũng mở ra tiền lệ này, một cái tiền lệ nguy hiểm. Hết thảy những đứa trẻ này phải bắt đầu suy nghĩ một lần nữa về quan hệ với nhau cùng vị trí của chúng.
Thiên Dạ giống như quay trở về bãi rác, thời điểm mà nó bị một đám trẻ vây quanh đánh đấm. Khi đó bởi vì tính cách từ xưa đến nay không chịu cúi đầu của nó, cho nên thường hay phải chịu đòn.
Nó cố gắng bảo vệ chỗ hiểm, chờ đợi cơ hội. Trên người đang truyền tới những cơn đau đớn không ngừng, thế nhưng càng đau, thì Thiên Dạ lại càng trở nên bình tĩnh.
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chỉ cần đến thời điểm cực kỳ phẫn nộ, lúc đó hãy đem hết thảy lửa giận đó biểu đạt bằng sự bình tĩnh!" Tiếng gầm rú của huấn luyện viên vang lên trong đầu của Thiên Dạ.
Đúng lúc này, Thiên Dạ bỗng nhiên cảm giác được đau đớn trên người của nó giảm đi không ít. Những đứa trẻ kia cũng cảm thấy vậy là gần đủ rồi, chúng sợ rằng sẽ đánh cho nó bị những vết thương quá rõ ràng.
"Trong tương lai sẽ có cơ hội để chúng bây tự giết lẫn nhau, nhưng đó không phải là hiện tại! Hiện tại nếu ai dám tự giết lẫn nhau, tao đảm bảo người đó sẽ chết trước!" Đây là nguyên văn lời nói mà Long Hải đã lập lại không biết bao nhiêu lần.
Trần Lôi cũng cho rằng nhiêu đó là đủ rồi, nó vung tay lên, nói: "Được rồi! Chỉ là một đứa con hoang lớn lên trong bãi rác mà thôi, cũng muốn cùng bọn tao tranh..."
Nhưng lời nói tiếp theo của nó còn chưa hết, thì Thiên Dạ đột nhiên nhảy lên khỏi mặt đất như một con báo săn, vừa vặn va chạm vào lồng ngực của một đứa trẻ khác, tay phải có nó tóm lấy chỗ hiểm yếu dưới quần của đứa trẻ kia.
Toàn bộ những đứa trẻ ở đây đều trở nên ngớ người, mà đứa trẻ bị tóm vật hiểm yếu ở quần kia lại càng không dám động đậy.
Thiên Dạ dùng tay trái của mình để kéo xuống băng dán ở miệng. Động tác của nó không nhanh, nhưng có thể nhìn ra được nó đứng cũng rất là miễn cưỡng.
Sau khi kéo xuống băng dán, lúc này mọi người đều đợi động tác tiếp theo của Thiên Dạ. Trên mặt của Trần Lôi lại hiện ra vẻ tàn nhẫn, sau đó nó nháy mắt ra dấu cho mấy đứa bạn xung quanh, chỉ cần Thiên Dạ gọi những người bảo vệ đi vào, thì bọn nó sẽ đồng loạt đổ thừa rằng Thiên Dạ chính là người dấy lên trận đánh lộn này! Dưới tình huống không đủ chứng cứ, thì dựa theo quy củ của trại huấn luyện, cả hai bên đều phải bị phạt.
Thiên Dạ nhìn Trần Lôi với vẻ rất bình tĩnh, hai mắt của nó vẫn trong suốt như trước, trong đó không hề có sự phẫn nộ, không có hận thù, cũng không hề có thứ gì khác, chỉ lạnh lẽo như băng lạnh như vậy, nhìn Trần Lôi mà không hề để lộ ra một chút biểu tình.
"Tao sẽ không gọi." Thiên Dạ đột nhiên nói một câu nhẹ bâng.
Bỗng nhiên, đáy lòng của Trần Lôi phát lạnh, lần đầu tiên nó cảm giác được sự sợ hãi thật sự.
Tay phải của Thiên Dạ bỗng nhiên bóp lại, sau đó bắt đầu từ từ xiết chặt!
Khuôn mặt của đứa trẻ bị tóm của quý kia đột nhiên trở nên trắng bệch, miệng nó mở lớn đến mức có thể nuốt được một quả trứng ngỗng! Trong cổ họng của nó chỉ phát ra tiếng hút khí, nhưng ai cũng biết rằng, sau một giây nơi đó sẽ là nơi phát ra một tiếng la thảm kinh thiên động địa!
Lập tức, toàn bộ đám nhỏ quanh đây đều hiểu rồi! Đứa la lên kia, sẽ vi phạm lệnh cấm là không được ồn ào sau khi tắt đèn, cho nên sẽ bị phạt nặng nhất! Ở trong trại huấn luyện, thì phải trả một cái giá thật lớn!
Đứa trẻ kia cũng biết hậu quả nếu mình la lên thành tiếng, nó liều mạng nhẫn nhịn. Nhưng mà tay của Thiên Dạ không chút lưu tình mà nắm thật chặt, giống như trong tay của nó không phải nắm của quý mà là một cái khăn tay vậy.
Đứa trẻ kia đột nhiên hiểu ra, Thiên Dạ thật sự sẽ bóp nát trứng của nó! Nhìn thằng nhóc ở bãi rác có tướng mạo như một bé gái này, nhưng trong lòng của nó chính là một thằng điên trăm phần trăm không hề hơn kém chút nào!
"Á!!" Tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ nơi đóng quân.
Trong nháy mắt, đau đớn và sợ hãi đã làm cho đứa trẻ kia phải tan vỡ, bắt đầu kêu lên thảm thiết điên cuồng. Nó đã không còn một chút lực lượng nào để phản kháng hay tấn công Thiên Dạ, hết thảy các giác quan đều bị bao phủ trong sự đau đớn.
Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên ngừng lại, đứa trẻ kia bị đau đến ngất đi. Lúc này, Thiên Dạ mới thả lỏng tay, tùy ý để nó ngã trên mặt đất.
Phịch một tiếng, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đá văng ra.
Mấy người bảo vệ xông tới thấy tình cảnh này, biểu tình trên mặt lập tức biến thành nét dữ tợn, lấy xuống cây roi bên hông, nhìn mấy bé trai bé gái trong phòng với ánh mắt không có ý tốt gì.
Sau ba phút, Long Hải chỉ mặc một cái quần da mà đi tới. Ông ta nhìn lướt qua hiện trường, khi nhìn thấy Thiên Dạ với miệng mũi đang không ngừng chảy máu, nhưng vẫn còn quật cường mà đứng, thì không khỏi nhíu lại đôi chân mày, bỗng nhiên vung một roi qua, bộp một tiếng rồi đánh ngã Thiên Dạ.
Một roi này đánh qua khiến cho toàn thân của Thiên Dạ mềm nhũn lại, không dùng tới một chút lực lượng nào được, hoàn toàn nằm co quắp trên mặt đất. Tuy rằng khi vết roi đánh vào người vẫn vô cùng đau, thế nhưng bên trong roi có kèm một chút nguyên lực chấn động từng cụm máu ứ trong cơ thể của Thiên Dạ, khiến nó trở nên thoải mái rất nhiều.
Một gã đàn ông vạm vỡ đi tới bên người của đứa bé bị hôn mê kia, khom người lung lay hai lần, sau đó lại cởi quần nó ra nhìn một chút, rồi nhún vai nói: "Nát."
Long Hải hơi run run, sau đó lập tức gật đầu, nói: "Vậy một hồi nữa đưa đi."
Kế tiếp, Long Hải dùng roi da vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, nói: "Hiện tại, đứa nào tới nói cho tao biết là vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Lôi hơi cúi đầu xuống, thế nhưng nó vẫn nhìn qua những đứa trẻ khác với khóe mắt kèm theo sự ác độc, trong mắt lộ ánh sáng hung ác, ý nghĩ uy hiếp lộ rõ trên mặt.
Bỗng nhiên một tiếng bộp vang lên, roi dài giống như con rồng có độc trong tay của Long Hải đánh vào lưng của Trần Lôi, chỉ một roi đã đánh nó ngã xuống đất. Roi này so với roi đánh vào trên người của Thiên Dạ còn mạnh hơn nhiều, ngay lập tức áo của Trần Lôi vỡ vụn, dạ tróc thịt bong, đau đến chết đi sống lại. May mà nó biết cái lợi cái hại, cho nên liều mạng cắn chặt hàm răng không hề phát ra một tiếng, nó đau đến hầu như muốn ngất đi.
"Ở trước mặt tao còn dùng ra cái loại bịp bợm này, muốn chết hả?" Long Hải cười gằn, tuy vậy cũng không có ý định đánh thêm roi thứ hai.
Cũng không phải những đứa bé ở đây đều sợ Trần Lôi, ngay lập tức có hai đứa có thực lực mạnh hơn Trần Lôi đem chuyện vừa xảy ra lúc nãy nói ra một lượt. Lần này, không chỉ riêng Trần Lôi, mà còn có mấy đứa trẻ cùng hợp với Trần Lôi đồng thời ra tay đánh đập Thiên Dạ đều sắc mặt trở nên trắng bệch.
Long Hải đá đá đứa trẻ bị Thiên Dạ làm bị thương nặng đến mức bị hôn mê kia, nói với giọng lạnh lẽo: "Thì ra là vậy! Vậy thì phải nói, thằng nhóc xui xẻo này không chỉ bắt nạt không được người khác, ngược lại còn bị người ta đánh cho sống dở chết dở? Thật sự là rác rưởi mà! Nơi này của chúng ta không cần rác rưởi, lôi ra ngoài!"
Sau đó Long Hải lại xử trí đám nhỏ kia theo phong cách tàn nhẫn, ngoại trừ Trần Lôi, hết thảy những đứa trẻ tham dự vào cuộc vây đánh Thiên Dạ đều bị lôi đến bãi tập, mỗi đứa đều bị đánh mười roi. Mười roi này đã đủ để đánh cho bọn nó gần chết, thế nhưng khóa trình huấn luyện ngày tiếp theo không hề giảm đi chút nào.
Điều này cũng mang ý nghĩa, rằng sau đó một hai tuần, mấy đứa này sẽ không thể đứng vào năm mươi vị trí đầu, hơn nữa còn phải nghĩ tới biện pháp để chữa trị vết thương, không để tại môn đánh nhau bị người đánh cho tàn phế.
Có thể suy đoán được, những đứa trẻ vây đánh Thiên Dạ sẽ bị đào thải sau khoảng một thời gian.
Khi tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, thì Trần Lôi vẫn còn có chút mờ mịt mà đứng trong phòng ngủ, nó không thể tin được rằng ngoài một roi đau thấu xương kia, thì Long Hải lại không tiếp tục trừng phạt nó nữa. Mãi đến tận khi Long Hải cùng đám bảo vệ rời đi, nó mới xác nhận rằng chuyện này cứ như vậy mà trôi qua.
Thiên Dạ cũng từ từ đứng lên, cơ thể còn có chút lung lay. Lực lượng còn sót lại của một roi kia vẫn còn sót lại, để toàn thân nó hơi có chút vô lực. Thế nhưng vết thương ảnh hưởng tới nội tạng kia cũng được hồi phục non nửa nhờ roi này.
Bỗng nhiên, Trần Lôi đi tới trước mặt Thiên Dạ, tóm chặt cổ áo của nó, nói với kiểu tàn bạo: "Chuyện này vẫn chưa xong!"
Thiên Dạ nhìn nó rất bình tĩnh rồi trả lời: "Tao cũng sẽ không để yên chuyện này. Nếu được mày có thể giết tao ngay lập tức, nếu không, sau này lúc mà mày ngủ thì phải thật cẩn thận, nói không chừng một ngày nào đó mày cũng sẽ giống như thằng nhóc xui xẻo kia."
Bất luận giọng nói hay vẻ mặt của Thiên Dạ đều vô cùng tự nhiên, giống như là đang trong lúc nói chuyện phiếm như bình thường vậy. Nhưng phía sau sự bình tình đến mức khiến người ta sởn tóc gáy, thì lại có thể để cho toàn bộ đám trẻ ở đây cảm giác được đâu mới thật sự là tàn nhẫn cùng nguy hiểm.
Vừa nghĩ tới cảnh ngộ của đứa trẻ kia, mấy đứa bé trai theo bản năng của mình mà khép chặt hai chân.
Sắc mặt của Trần Lôi biến đổi không ngừng, nó cũng không muốn một ngày nào đó đang trong giấc mộng thì đột nhiên bị bóp nát trái dứng. Coi nhưng sau đó có giết chết Thiên Dạ, thì cũng là chuyện không hề có lợi ích gì nữa. Hay là nên giết nó luôn cho rồi?
Đây là một quyết định rất khó để có thể làm ra, cuối cùng Trần Lôi vẫn không thể quyết định cùng liều chết với Thiên Dạ. Lập tức vết roi trên lưng của nó như càng trở nên đau đớn hơn.
Chuyện này cứ đơn giản mà trôi qua như vậy, đã không có người nào lại khiêu khích Thiên Dạ nữa. Bọn nhỏ đều có một loại suy đoán rằng nếu như không thể giết Thiên Dạ tại chỗ, thì kế tiếp sẽ chính là ác mộng vô tận của người đó.
Cứ như vậy, một tháng trôi qua rất bình tĩnh. Thiên Dạ ổn định vị trí trước một nửa của mình, điều này cũng được lợi từ những đứa trẻ thuộc về phe của Trần Lôi bị hạ xuống đuôi bảng.
Có sự trợ giúp của 'Chu Nhan Huyết', tốc độ tu luyện của Thiên Dạ lại bắt đầu tăng nhanh. Lực trùng kích của thủy triều nguyên lực càng lúc càng lớn, đã hơi có chút cảm giác về sóng lớn vỗ bờ.
Ở vị trí dưới bụng, Thiên Dạ đã cảm giác được sự tồn tại của tiết điểm nguyên lực.
----------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK