Cứ như vậy, ba người tuần tự đi ra khỏi cửa phòng .
Tô Đế xuất hiện không có gây nên chấn động, bởi vì trong Hoắc gia thế giới, có rất ít người gặp được Tô Đế .
Ngược lại là Cơ Hạo Dạ, Huyền Đương, Quách Gia, Quản Trọng, Hoắc Tầm Đế, Hoắc Không, Cơ Càn Khôn thì giật mình kêu lên .
- Móa, đó là Tô Đế sao?
Cơ Càn Khôn thấp giọng nhìn Hoắc Tầm Đế hỏi, hai người đứng ở trên đỉnh vũ lâu, nhìn xuống ba người Tần Quân
Sắc mặt của Hoắc Tầm Đế nghiêm túc nói:
- Có lẽ vậy, khí tức hoàn toàn nhìn không thấu.
Cùng lúc đó, đám người Cơ Hạo Dạ nhao nhao xuất hiện ở phía trước Tần Quân, khẩn trương nhìn Tô Đế.
- Các ngươi chơi cái gì?
Tần Quân nhướng mày hỏi, Cơ Hạo Dạ chỉ Tô Đế nói:
- Sư tôn hắn…
- Xuống dưới đi! Việc này không được truyền đi!
Tần Quân nghiêm nghị nói, dọa đến Cơ Hạo Dạ khẽ run rẩy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều lựa chọn rời đi
Sau đó, Tần Quân vừa đi năm bước, Lý Bạch lại xuất hiện, hắn nhìn chằm chằm Tô Đế, tay trái ngưng tụ ra Thanh Liên Trường Ca.
- Ngươi làm gì đó?
Cái trán của Tần Quân bạo gân, bất đắc dĩ.
Lý Bạch nhìn chằm chằm Tô Đế nói:
- Hắn sát khí rất nặng, không phải người lương thiện.
- Hắn là hảo hữu của trẫm, ngươi lui ra đi!
Tần Quân tức giận hừ lạnh nói, Lý Bạch nghe xong, ngẩn người, xấu hổ cười một tiếng, chợt cũng rời đi.
Tô Đế mở miệng nói:
- Bọn thủ hạ của ngươi ngược lại rất trung tâm, cho dù sợ ta, cũng dám ra đây bảo hộ ngươi.
- Đúng thế, ánh mắt trẫm nhìn người luôn chuẩn như vậy, như lúc trước tìm ngươi hỗ trợ.
Tần Quân nhếch miệng lên, cười tự đắc.
Trong mắt Tô Đế lóe lên dị sắc, không nói một lời, không biết đang suy nghĩ gì.
Rất nhanh, ba người tới trong thạch đình ở biên giới gia chủ đảo, nơi này có thể quan sát biển mây tráng lệ, sau khi đại chiến kết thúc, Hoắc Không liền chữa trị Hoắc gia thế giới, phảng phất như không có trải qua đại chiến
Triệu Vân rót rượu cho Tần Quân, Tô Đế, hắn cũng muốn nghe xem hai vị Đại Đế truyền kỳ này muốn nói gì.
- Truyền ngôn ngươi khiêu chiến Đại Đạo thất bại, còn nhập Ma?
Tần Quân lung lay bát rượu, hỏi.
Tô Đế bưng chén lên, uống một hơi cạn sạch nói:
- Ngoại trừ ngươi, ta còn chưa bại qua ai.
Hắn nói rất bình thản, nhưng lộ ra tự tin để Triệu Vân cũng động dung.
Tần Quân cười một tiếng nói:
- Nếu bây giờ ngươi khiêu chiến trẫm, ngươi tất thắng.
- Ta chờ ngươi mạnh lên.
Tô Đế nhẹ giọng trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm lấy chén rượu trong tay, tựa hồ lâm vào nhớ lại.
- Đúng rồi, ngươi gặp được Cực Đế sao, truyền ngôn hắn ngang dọc Cổ Thánh Đế Đạo vô địch thủ, các ngươi liền không có chiến đấu qua sao?
Tần Quân tiếp tục hỏi, trong đương thời, cũng chỉ có hắn có thể hỏi Tô Đế nhiều vấn đề như vậy.
- Không, lúc hắn khiêu chiến Cổ Thánh Đế Đạo, ta không có ở Cổ Thánh Đế Đạo, đợi ta trở về, hắn đã tiến về chỗ càng sâu.
Tô Đế lắc đầu nói, trong lời nói để lộ ra một tia tiếc nuối.
Trong lòng hắn, ngoại trừ Thiên Đế, cũng chỉ có Cực Đế có thể cùng hắn tranh phong
Đương nhiên, cũng chỉ là có thể.
- Hừ! Hoắc gia dám giết người của Bổn Tọa, hôm nay bản tọa liền đến lấy cái công đạo!
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh vang triệt toàn bộ Hoắc gia thế giới.
Tô Đế thờ ơ, Triệu Vân nheo mắt lại, thấp giọng nói:
- Vô Cực Đại Chúa Tể viên mãn?
- Vô Cực Đại Chúa Tể viên mãn?
Tần Quân ngẩn người, trong đầu trong nháy mắt liên tưởng đến một cái tên, Bắc Trụ Đại Đạo Tôn.
Bắc Trụ Đại Đạo Tôn là mười cường giả đứng đầu được Cổ Thánh Đế Đạo công nhận, một tháng trước hắn phái sứ giả tới chết ở đây, lần này hẳn là tới tìm thù.