Ra khỏi phủ đệ, ngồi lên xe ngựa, Tử Tinh khả ái vén màn xe lên thò đầu ra ngoài ngắm cảnh náo nhiệt, cái gì cũng khiến Tử Tinh nhìn đến ngây người, đáng tiếc xe ngựa đi quá nhanh, Phi Long đế đô dân cư đông đúc nhất mà cũng náo nhiệt nhất, nơi này dân cư ước chừng 50 vạn nhân, cho nên nơi đây là thành thị sầm uất nhất Phi Long đế quốc.
Trong lúc Tử Tinh còn đang sợ hãi than thở thì xe ngựa đã đến ngoài cửa hoàng cung, Tử Tinh nhảy từ trên xe ngựa xuống, nhìn lên bức tường của hoàng cung mà than thở, ước chừng cũng có đến bảy, tám thước chiều cao, hơn nữa lại có màu xanh biếc. Cổ Phong cũng đã đi đến kéo Tử Tinh đi vào, đám binh lính canh gác đương nhiên nhận ra bởi người ta là công tước vừa lại là Kiếm thánh, lại là một đại thần được Hoàng thượng tín nhiệm, căn bản là không phải kiểm tra.
Tử Tinh ngây thơ đọc mấy chữ trên bức tường “Bắc vô môn”, một cái tên rất có ý nghĩa, Tử Tinh đi theo Cổ Phong chậm rãi đi vào, phía trước là một hành lang thật dài, ước chừng 100 thước, hơn nữa chiều ngang lại rất hẹp hai bên có tường vây, cho nên hắn chỉ có thể đi theo Cổ Phong tiến đến phía trước.
Tử Tinh không ngừng phát ta tiếng “Oa” bởi vì hắn nhìn thấy vô số phòng ốc, so với nhà mình nhiều hơn không biết bao nhiêu lần, đây là chỗ ở của Hoàng thượng a, kể ra cũng quá khoa trương a, sau đó tiếp tục một bên thưởng thức.
Tử Tinh được cha dẫn đến một nơi vô cùng rộng lớn, hơn thế trước mặt còn có một tòa kiến trúc hùng vĩ, trên nóc nhà mặt trước có khắc một hình con rồng trong miệng ngậm một hạt châu, hơn nữa con rồng vô cùng lớn lại đặt tại nơi ở của Hoàng thượng cho nên vô cùng tráng lệ.
Cổ Phong dừng lại một chút, xoa đầu Tử Tinh mỉm cười nói: “Tinh nhi, cha bây giờ sẽ tiến vào, con hãy ở đây đợi cha, không được chạy loạn nghe không, cha sẽ trở lại ngay.”
Tử Tinh ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Hảo, tinh nhi ở chỗ này đợi cha, sẽ không đi đâu cả.”
Cổ Phong “Ân” một tiếng rồi vội vàng hướng đại điện đi đến, tháng lầu rất dài, bên cạnh tháng lầu có hai người lính đứng gác, nhìn thấy cha đi khỏi Tử Tinh có chút buồn bực, hắn bắt đầu quan sát bốn phía nhưng không có cái gì hay ho cả chỉ toàn là phòng ốc với phòng ốc, không có cái gì đáng xem cả.
Tử Tinh quyết định làm tiếp, vừa nãy hắn khống chế ma pháp cảm thấy vô cùng hứng thú vì thế hắn ngồi xuống sau đó chậm rãi minh tưởng, chuyện gì cũng không nghĩ nữa, từ từ dụng tâm cảm thụ chung quanh các nguyên tố, lại thấy quang minh cùng hắc ám ma pháp mà không có các loại khác, hắn cảm thấy rất kỳ quái tại sao mình lại có đến hai loại ma pháp.
Hắn đâu biết một người cả đời chỉ có thể tu luyện một loại ma pháp, nếu đã tu luyện một loại thì sẽ không thể cảm thụ được các nguyên tố ma pháp khác mà chỉ cảm nhận được chính nguyên tố ma pháp mà mình đang tu luyện. Tử Tinh có đến hai chủng loại vậy mà hắn còn muốn truy cầu nhiều hơn, hơn nữa hai chủng loại ma pháp lại tương sanh tương khắc như vậy đã là rất khó tin rồi, nếu cả hai loại ma pháp đồng thời công kích thì không nói cũng có thể tưởng tượng được lực lượng phi thường to lớn.
Trong lúc Tử Tinh còn đang minh tưởng hai chủng loại ma pháp thì có một thanh âm làm cho hắn bừng tỉnh, chỉ thấy hai tiểu nam hài đang bắt nạt một tiểu cô nương, còn tiểu cô nương thì vẻ mặt ủy khuất, thậm chí hình như còn đang khóc.
Tử Tinh nghe thấy một tiểu nam hài nói: “Ngươi đem ngọc bội của ta để đâu rồi, hãy mau mau mang trả lại cho ta, bằng không chúng ta sẽ đánh ngươi đó.”
Tử Tinh nhìn thấy tiểu cô nương đáng thương đang sụt sịt khóc lóc, nàng trông thật giống mẫu thân cũng với mái tóc màu lam mềm mại như nước, con mắt to tròn, cái mũi xinh xinh, ai, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân a. Tiểu cô nương ủy khuất nói: “Ta không có cố ý mà, vừa rồi còn ở đây mà bây giờ không thấy đâu nữa.”
Nam hài kia dường như không nhìn thấy cô bé đang khóc, tiếp tục lớn tiếng nói: “Ta mặc kệ, bất kể thế nào, lúc ngươi xem là lúc nó bị mất đích, ngươi phải bồi thường cho ta, ngươi mà không bồi thường chớ trách ta khi dễ ngươi đó.”
Tiểu cô nương nghe vậy thì càng khóc to hơn, nói: “Ta thật sự không cố ý mà, ta cũng không có vật gì bồi cho ngươi, hay là để sau này ta sẽ hoàn lại cho ngươi, bây giờ hãy thả ta ra được không?”
Nam hài bên cạnh nói: “Không được, nếu ngươi đi thì chúng ta làm sao mà tìm được ngươi đây, chúng ta hai người đều không biết ngươi, nếu ngươi đi chẳng phải là chúng ta bị lừa sao, không được, ngươi phải bồi thường rồi mới được đi.”
Tiểu cô nương không còn cách nào khác, khuôn mặt tràn ngập nước mắt nhưng tròng lòng ngực dường như đang ôm một cái gì đó, thì ra là một chú mèo con. Tử Tinh tiêu sái đi đến hỏi: “Uy, hai người các ngươi như thể nào khi dễ một cô gái vậy, các ngươi có hiểu thể nào là vô sỉ không, các ngươi đừng tưởng có hai người là có thể khi dễ một tiểu cô nương a.”
Nam hài kia nhìn thấy Tử Tinh thì có chút ngạc nhiên, sau đó nói: “Tiểu tử, ngươi là ai, nàng đã đem ngọc bội của ta giấu đi, ta chỉ là bắt nàng bồi thường mà thôi, chỉ cần nàng đưa ra là có thể đi a.”
Tử Tinh thấy dáng vẻ đáng thương của tiểu cô nương thì không thể không quản, gia gia đã từng nói, gặp việc bất bình rút đao tương trợ, hắn bèn nói: “Ta không có nhìn thấy nàng có hay không lấy ngọc bội của ngươi, ta chỉ thấy ngươi khi dễ nàng thôi, đây là ngươi không đúng rồi.”
Nam hài kia quay lại chỉ vào người bên cạnh nói: “Hắn nhìn thấy, ngươi cứ hỏi hắn xem, hắn rõ ràng nhìn thấy cô nương kia bả ngọc bội của ta không thấy đâu nữa, chúng ta hai người đang ở chơi đùa thì cô kia nhìn thấy ngọc bội của ta nên muốn ta cho xem, ai ngờ nàng cũng làm cho nó biến mất, ngươi nói phải làm sao đây?” Vừa nói vừa nhìn Tử Tinh.
Tử Tinh kéo tiểu cô nương lại phía sau lưng hắn, sau đó vởi vẻ một đại trượng phu nói: “Chứng cớ đâu, các ngươi có chứng cớ gì chứng minh tiểu cô nương này cầm ngọc bội của ngươi hả, các ngươi hai người thông đồng với nhau phải không, hắn làm chứng cũng là giả, cho nên hãy đưa ra chứng cớ, không có chứng cớ thì đừng có nói lung tung.”
Hai người nhìn nhau một chút rồi cùng nói: “Cái gì, cũng cần phải có chứng cớ sao?”
Tử Tinh gật đầu nói: “Tất nhiên rồi, nếu không có chứng cớ chứng tỏ ngươi vu oan cho người khác, các ngươi ngay cả điều này còn không biết mà cũng dám nói người ta lấy đồ của ngươi, hay là thế này vậy, chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm xem, biết đâu nó lại rơi ở đâu đó, thế các ngươi đã tìm chưa?”
Hai người cùng lắc đầu nói: “Chúng ta không có tìm, bây giờ đi tìm nhưng nếu tìm không được thì sao?”
Tử Tinh nhìn tiểu cô nương phía sau một cái rồi nói: “Ta sẽ bồi hoàn, tìm không được cử đổ lên đầu ta, ngọc bội trị giá bao nhiêu tiền, ta bồi cho các ngươi là được chứ gì, được không nào?”
“Vậy cũng được, chúng ta đi tìm đi.” Nam hài kia nói sau đó xoay người hướng phía sau đi đến.
Tử Tinh đợi cho hai người đi rồi mới quay lại tiểu cô nương, lấy vạt áo mình lau nước mắt cho nàng rồi nói: “Tiểu cô nương đừng khóc nữa, không có việc gì cả, nếu thật sự tìm không thấy ta sẽ bồi hoàn cho là được mà.”
Tiểu cô nương gật đầu nói: “Cám ơn ngươi, xin hỏi ngươi tên là gì vậy, sau này ta sẽ hoàn trả lại ngươi.”
Tử Tinh mỉm cười nói: “Ta gọi là Tử Tinh, còn ngươi?”
Tiểu cô nương khẽ cười sau đó nói: “Ta gọi là băng nhu nhi, ngươi cứ gọi ta là nhu nhi cũng được.”
Tử Tinh kéo tay nhu nhi, nói: “Được rồi, ngoan nào, đừng khóc nữa, chúng ta đi nào.”
Băng nhu nhi nhìn nam hài trước mắt mỉm cười gật đầu, cứ như vậy Tử Tinh với bộ dáng anh dũng đã khắc sâu trong đầu nàng, cả đời không quên được. Sau này đây sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ.
Tại hoa viên trong một tòa đình tử, bên cạnh đình tử là một ngư trì, bênh cạnh ngư trì là một hòn giả sơn, xen kẽ là những khóm trúc nhỏ, hiện đang có mẫy tiểu nam hài cùng một vị tiểu cô nương đang cúi đầu, không biết là đang tìm kiếm vật gì mà tỏ ra vô cùng chăm chú.
Tử Tinh chợt thấy một miếng ngọc bội trắng như ngọc trên mặt có khắc một chữ vàng bèn lớn tiếng nói: “Cái này có phải là ngọc bội của ngươi không, trên mặt nó có một chữ vàng.” Nam hài kia vội vàng chạy đến nhìn một chút miếng ngọc bội trong tay Tử Tinh sau đó cao hứng gật đầu nói:
“Đúng là ngọc bội của ta rồi, cám ơn ngươi đã giúp ta tìm lại nó.” Sau đó bèn tiếp nhận lấy ngọc bội từ tay Tử Tinh đưa cho.
Tử Tinh mỉm cười nói: “Không có gì, các ngươi nên xin lỗi nàng mới phải a.” Tử Tinh lấy tay chỉ về phía tiểu cô nương nọ.
Nam hài đang cầm ngọc bội vội vàng đi tới trước mặt tiểu cô nương nói: “Thật là không phải, chuyện vừa rồi cho ta xin lỗi, là ta vu oan cho ngươi, mong ngươi hãy tha thứ.”
Tiểu cô nương mỉm cười sau đó chạy đến bên Tử Tinh lôi kéo vạt áo của hắn. Tử Tinh thấy chuyện cũng đã kết thúc bèn nói: “Tốt rồi, mọi chuyện đã được giải quyết, ta còn phải chờ cha ta nữa, cha ta đã dặn ta phải chờ ở chỗ kia.” Nói xong liền đi lại phía cửa.
Hai nam hài thấy thế thì đột nhiên chạy tới bất ngờ quỳ xuống nói: “Cám ơn ngươi, chúng ta nguyện ý bái ngươi làm lão Đại, sau này sẽ cùng nhau chơi đùa, ta gọi là Kim Sâm, hắn kêu là Lâm Huyết, chúng ta nguyện làm tiểu đệ của ngươi.”
Tử Tinh sửng sốt trong chốc lát rồi nói: “Ồ, sau này chúng ta cùng nhau chơi nha, ta ở tại Á Tư phủ, muốn tìm ta hãy đến đó nha.” Nói xong bèn định quay đi thì cảm thấy có ngươi lôi kéo tay áo của mình, thì ra là Băng Nhu Nhi, Tử Tinh nói:
“Nhu Nhi, ta bây giờ phải đi tìm cha a, ngươi hãy về nhà đi ba, hẹn gặp lại …” Xoay người đi về phía cửa thì vẫn cảm giác có người đang kéo mình lại.
Tử Tinh có chút buồn bực, không biết là tiểu cô nương này nhà ở đâu, bèn quay lại phía hai nam hài nói: “Các ngươi có biết nàng ở đâu không, tại sao lại đến chỗ này vậy?”
Hai người kia bèn lắc đầu, Kim Sâm nói: “Lão Đại, chúng ta cũng không biết a, chúng ta đến đây thì đã thấy nàng rồi, cũng không biết nàng từ đâu tới.”
Tử Tinh cảm thấy buồn bực, sau đó hướng tiểu cô nương nói: Nhu Nhi, ngươi có nhớ nhà ngươi ở nơi nào không, ta sẽ dẫn ngươi về.“
Băng Nhu Nhi không nói mà chỉ nhìn chằm chằm Tử Tinh, Tử Tinh cảm thấy phiền toái, hắn lo lắng cha hắn sẽ không tìm thấy hắn nhưng lại không thể mặc kệ nữ hài tử này, trong lúc còn đang tiến thoái lưỡng lan thì thấy có hai người đi đến, trong đó một người chính là Cổ Phong.
Cổ Phong vừa nhìn thấy Tử Tinh vội vàng đi tới bế hắn lên, trách cứ nói: “Tinh nhi, cha đã chẳng nói con phải ở chỗ đó đợi cha, sao lại chạy đến đây làm gì làm cho cha tìm mãi, may mà cha hỏi mấy người lính mới biết con tới nơi này, ai, ngươi đúng là khó bảo, ngươi làm cho cha lo lắng lắm đấy biết không?”
Tử Tinh cúi đầu nói: “Cha, con xin lỗi. Tinh nhi biết sai rồi …”
“Ha ha, Cổ ái khanh thật là ái tử tình thâm a,” Một thanh âm tại phía sau Cổ Phong vang lên, người này trên người mặc hoàng kim y phục, ngũ quan đoan chính toát ra khí tiết quân vương, vẻ mặt thì lại vô cùng hòa ái.
Cổ Phong bất ngờ chợt quỳ xuống hô: “Thần khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Tử Tinh nhìn nam nhân trước mắt mình, trong đầu đang tự hỏi, Hoàng Thượng cũng nhìn Tử Tinh mỉm cười nói: “Ái khanh, không cần đa lễ, mau bình thân.”
Chợt thấy nữ hài kia chạy đến bên Hoàng Đế nhu thuận kêu lên: “Phụ vương.”
Hoàng thượng nhìn thấy nữ nhi của mình bèn bế nàng lên rồi mỉm cười nói: “Nhu Nhi, sao lại ở chỗ này, nhất định là ngươi ham chơi rồi không tìm được đường về nhà phải không, thật là khó dạy a…”
Nhu nhi lè lưỡi làm mặt quỷ, vẻ mặt thì ngây thơ hoạt bát làm cho Hoàng thượng vô cùng vui vẻ, sau đó hướng Cổ Phong nói: “Cổ khanh gia, trẫm nghe nói ngươi có một người con trai, thật không ngờ lại là một nhất biểu nhân tài a, trẫm có thể chắc chắn hài tử này ngày sau không thể hạn lượng a.”
Cổ Phong cung kính nói: “Hoàng thượng quá khen.”
Nhu nhi dường như nhớ lại điều gì, hai tay lôi kéo quần áo của phụ vương, nũng nịu nói: “Phụ vương a, hắn đã cứu nhu nhi một mạng đó, vừa rồi nhu nhi thiếu chút nữa thì rớt xuống cái ao đằng kia, may mà hắn kịp giũ lại mới không có té xuống.” Vừa nói vừa chỉ vào Tử Tinh mỉm cười.
Hoàng thượng nhìn Tử Tinh mỉm cười nói: “Cổ ái khanh, công tử tên gì vậy?”
“Tử Tinh”. Cổ Phong nói.
Hoàng thượng gật đầu, nói: “Không biết Tử Tinh muốn trẫm thưởng cho cái gì nào, cám ơn ngươi đã cứu công chúa, ngươi muốn cái gì cứ nói ra.”
Tử Tinh cũng không biết mình muốn cái gì bây giờ, nữ hài này là công chúa a, còn nói là mình đã cứu nàng, Tử Tinh có hơi bất ngờ, sau đó lắc đầu nói: “Ta không cần gì cả, cũng không cần thưởng cho ta, Hoàng thương nếu muốn thưởng thì hãy thưởng cho cha ta kìa, xem cha ta muốn cái gì a.”
“Ha ha” Hoàng thượng cười lớn sau đó tán thưởng nói: “Cổ ái khanh, ngươi có một nhi tử thật là ngoan a, nếu nha đầu nhà ta biết nghe lời bằng một nửa Tử Tinh thôi thì tốt biết bao. Như vậy đi, lệnh phu nhân là một đại ma đạo sư, ta sẽ cho Nhu nhi đến theo lệnh phu nhân học tập ma pháp, cũng tiện để quản lý nha đầu kia, không biết ý Cổ ái khanh thế nào?”
Cổ Phong cung tay cúi đầu nói: “Thần không có ý gì, như vậy để cho Tử Tinh cùng công chúa chơi với nhau a.”
Hoàng thượng cao hứng gật đầu, quay về nhu nhi nói: “Nữ nhi ngoan, ngươi chẳng phải vẫn muốn học ma pháp sao, phụ vương sẽ bảo một người dạy ngươi, ngươi sau này sang bên đó phải nghe lời biết không, tuyệt đối không được giương oai nghe chưa.”
Nhu nhi biết là sẽ đến ở nhà Tử Tinh thì cao hứng gật đầu nói: “Biết rồi phụ vương, nhu nhi nhất định sẽ nghe lời.” Sau đó bèn đi đến bên Tử Tinh.
Hoàng thượng gật đầu, đi đến bên Tử Tinh xoa đầu hắn nói: “A a, Tử Tinh a, ngươi hãy chiếu cố tốt cho nhu nhi a, trẫm hướng ngươi thỉnh cầu đó, đợi đến khi nào ngươi nghĩ ra được có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ nói với trẫm một câu, trẫm nhất định sẽ đáp ứng.”
Tử Tinh gật đầu rồi kéo tay nhu nhi hai người cùng nhau mỉm cười.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK