“Có lẽ lại tới đây… Đúng.” Cổ Tiểu Vân trong lòng thầm nghĩ đến
từ ba năm trước đây, hắn tức giận rời khỏi nhà, ngộ nhập Thần Nông bí cảnh, vận mệnh đưa đẩy hắn tới trên con đường nhất định không tầm thường. Có thể hay không trở thành Dược Vương, có thể hay không lấy thuốc nhập đạo, có thể hay không cứu vãn hạo kiếp của nhân loại sẽ xuất hiện mười năm sau, có thể hay không trợ giúp Thần Nông đang bị nhốt trở về Thần Giới, ở nhân gian có thể hay không lưu lại nhân gian danh nghiệp bất hủ… Cổ Tiểu Vân mơ hồ cảm giác được, hắn khởi điểm chính là ở chỗ này.
“Tiểu Vân, ngươi nhìn xem Tam Hà thôn có rất nhiều cảnh đẹp đó?” Tiết Ảnh trên mặt hiện đầy nét kiêu ngạo.
Cổ Tiểu Vân gật gật đầu tán thưởng “Thật sự rất đẹp!”.
Tam Hà thôn vì có đường thuỷ thuận lợi, nên thuyền bè từ bắc tới nam từ đông qua tây phần lớn đều phải qua đây, khiến cho nơi này trở nên phồn thịnh. Mặc dù cấp bậc hành chánh là một thôn, nhưng mô hình không khác gì một trấn. Ở trong khung cảnh non nước quanh thôn, tầng tầng lớp lớp ngôi nhà rất sang trọng với thiết kế độc đáo sừng sững đứng đó chứng tỏ Tam Hà thôn cực kì thịnh vượng, quả là chốn thế ngoại đào nguyên.
Phụ thân của Tiết Ảnh là Tiết Nhất Đức, một lão lương y già, ông đồng thời mở một nhà thuốc bắc để kinh doanh. Có lẽ vì từ sâu trong trí óc mọi người đối với lương y rất sùng bái, hơn nữa thêm việc Tiết Nhất Đức trong thôn là người đức cao vọng trọng, đã liên tục vinh dự được bầu làm thôn trưởng Tam Hà thôn trong mười năm.
Ngưu Sơn Bằng, phụ thân của Ngưu Phi cũng là một doanh nhân ở Tam Hà thôn. Ông kinh doanh một công ty mậu dịch để đầu cơ trục lợi kiếm tiền từ các món hàng hoá, là nhà giầu có nhất Tam Hà thôn.
Cho nên, cơ hồ trong mắt người Tam Hà thôn, Tiết Ảnh cùng Ngưu Phi là một đôi trời sanh. Ngay cả Tiết Nhất Đức cùng Ngưu Sơn Bằng cũng cho là như thế, họ đã ngầm hiểu nhau và xem đối phương là thân gia.
Bởi vậy, việc Tiểu Cổ Vân cùng Tiết Ảnh có những cử chỉ thân mật ở Tam Hà thôn đã lập tức đưa đến hàng ngàn ánh mắt dị nghị. Cổ Tiểu Vân đẹp trai, ôn nhu, dịu dàng thật sự có mấy phần Ngưu Phi không thể bằng được, đủ loại suy đoán đàm phán được xuất hiện và trở thành một phong trào. Mà nhân loại con người đều có một đặc điểm chung là thiên vị cho người mình quen biết, cho nên Cổ Tiểu Vân mới vừa bước vào Tam Hà thôn, liền bị xếp vào loại “đào khoét nhà giầu, chuột muốn sa chỉnh gạo”. Ở xung quanh hắn nhất thời hiện hữu những ánh mắt đầy căm thù. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
Cổ Tiểu Vân tương đối nhạy cảm và ý thức được điểm này nhưng hết lần này tới lần khác Tiết Ảnh luôn tỏ ra thân mật, chẳng những không ý thức được rằng nàng đã để cho Cổ Tiểu Vân biến thành địch nhân của Tam Hà thôn, thậm chí còn trầm trọng hơn, càng đối với Cổ Tiểu Vân tỏ ra càng thân mật, kết quả càng làm cho Cổ Tiểu Vân gặp không ít phiền toái.
“A, Tiết Ảnh, vị tiểu thư bên cạnh ngươi thật xinh đẹp nhé, nhìn này mái tóc thật dài, thật khó gặp!” đang đi trên đường phố ở Tam Hà thôn thì lại chạm mặt với mấy tên thanh niên có dáng vẻ lưu manh.
Tiết Ảnh vừa nghe thì nụ cười lập tức lạnh xuống, hung hăng trợn mắt mà nói “Thanh Bì, ta xem mắt ngươi là hạt châu hay là đem cho chó ăn thì tốt, thậm chí ngay cả nam hay nữ cũng không phân biệt rõ” Nói xong mang theo vài phần ấy náy quay đầu đối với Cổ Tiểu Vân nói “Tiểu Vân, ngươi không nên trách bọn họ, bọn họ trong thôn Tam Hà vốn nổi danh là bọn côn đồ du đãng, trong mồm chó không thể mọc được ngà voi.” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
Ngưu Phi bên cạnh sắc mặt có chút không vui trầm giọng mà nói “Thanh Bì, không biết nói chuyện thì câm cái miệng lại cho ta.”
“Phi ca, chúng ta có phải là cái thùng cho ngươi phát tiết không. Lão bà tương lai sắp bị người khác cướp đi rồi, làm sao lại không có chút nóng nảy?” Ngưu Phi ở Tam Hà thôn thuộc thế hệ trẻ trung, lại có uy vọng, nhất là bọn người Thanh Bì nhận được không ít được ân huệ của Ngưu Phi, trong lòng cũng kính phục hắn.
“Thanh Bì, nếu ngươi còn nói hươu nói vượn, ta sẽ đem miệng ngươi xé nát!” Tiết Ảnh vừa thẹn vừa giận, dậm chân hô lên.
Thấy Tiết Ảnh phản ứng có mấy phần quá khích, Ngưu Phi trong lòng thầm thở dài một tiếng, hướng bọn Thanh Bì khoát tay mà nói “Các ngươi hãy đi đi, không nên ở chỗ này gây rối”.
Ngưu Phi khẩu khí mặc dù coi như hoà hoãn, nhưng hai tên Thanh Bì không dám nữa lời cãi lại, hung hăng trợn mắt nhìn Cổ Tiểu Vân một cái, chỉ tay vào hắn nghiến răn nghiến lợi mà nói “Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi đẹp trai có chút đặc biệt hơn người. Ở Tam Hà thôn, ngươi tốt nhất hãy cẩn thận đừng để ta gặp mặt!” Nói xong thì hướng Ngưu Phi cúi chào rồi nghênh ngang bỏ đi. Lúc ngang qua bên cạnh Cổ Tiểu Vân vẫn không quên dùng bả vai hung hăng hích hắn một cái.
Cổ Tiểu Vân nhẫn nhịn, không chỉ vì hắn tính tình vốn nhu hoà, hơn nữa bởi vì hắn vốn nhìn ra mấy người này cùng Ngưu Phi có quan hệ không tệ, và từ trong mắt của bọn hắn, Cổ Tiểu Vân nhìn ra bọn họ tuy có chút lưu manh nhưng bản chất cũng không xấu.
Tiết Ảnh có chút tức giận trợn mắt nhìn Ngưu Phi mà nói “Ngưu Phi, bọn Thanh Bì này ngày càng vô liêm sỉ, đây đều là do ngươi dung túng” .
Ngưu Phi có chút lúng túng đối với Cổ Tiểu Vân cười khổ một tiếng nói “Tiểu Vân, thật xin lỗi, đã để cho ngươi chịu uỷ khuất.”
Cổ Tiểu Vân phẩy tay cười nói “Không có chuyện gì
Ngưu Phi thở dài một tiếng rồi nói “Ta đây về nhà trước, nếu có rãnh rỗi thì tới nhà ta chơi” Nói xong thì nhìn Tiết Ảnh một cái, có chút lưu luyến xoay người bỏ đi.
Cổ Tiểu Vân nhịn không được mà nói với Tiết Ảnh “Tiết Ảnh, ngươi không nên đối với Ngưu Phi như vậy.”
“Ta… ta tại sao ta?” Tiết Ảnh lộ vẻ chột dạ
“Đừng nói cho ta biết là ngươi nhìn chưa ra, Ngưu Phi hắn thích ngươi.”
“Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ hắn yêu ta, ta liền thích hắn sao?” Tiết Ảnh mạnh miệng nói.
“Đúng! Ngươi thích người nào hay không thích người nào là quyền của ngươi. Nhưng ngươi nên học được cách tôn trọng người thích ngươi, đó là một chỉ tiêu đánh giá một nữ nhân chân chính. Cho dù ngươi không thích Ngưu Phi, ngươi cũng nên tôn trọng hắn, huống chi các ngươi vốn là thanh mai trúc mã!” Cổ Tiểu Vân nghiêm mặt đối với Tiết Ảnh nhưng thực ra trong lòng cơ hồ có chút khẩn trương.
“Được rồi được rồi, ta biết rồi.” Tiết Ảnh cố né tránh không dám nhìn thẳng vào Cổ Tiểu Vân.
Cổ Tiểu Vân nhẹ nhàng lắc đầu, tay chỉ vào một ngôi nhà hồng bạch xinh đẹp hỏi “Kia là nhà ngươi sao?”
Tiết Ảnh lấy làm kinh hãi hỏi “Làm sao ngươi biết?”.
Cổ Tiểu Vân cười cười nói “Ngươi không phải nói nhà ngươi là tiệm thuốc ư, ta nghe thấy được vị thuốc đông y mà!” Nói xong, Cổ Tiểu Vân nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi
Tiết Ảnh cười khanh khách nói “Lỗ mũi của ngươi thật không đơn giản, cách xa nhau như vậy, nếu là ta thật không nghe thấy được.”
Cổ Tiểu Vân khẽ mỉm cười, không nói gì. Đối với một Dược Vương mà nói khứu giác là điểm trọng yếu. Mỗi một chủng thảo dược đều có mùi vị riêng của nó, hơn nữa hai loại thảo dược ngoại hình cực kỳ tương tự, không dễ dùng mắt thường để phân biệt, mùi vị làmấu chốt để phân biệt. Mà có thảo dược mùi lại cực kỳ giống nhau, như thế nào từ hai loại cực kỳ giống nhau ngửi ra bất đồng rất nhỏ đối với lỗ mũi thì càng là một loại khảo nghiệp. Ở Thần Nông bí cảnh ba năm, việc luyện tập đối với lỗ mũi vẫn luôn là một khoa mục chủ yếu của Cổ Tiểu Vân.