• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Ảnh lại càng thấy bối rối, thanh âm phát run, lẩm bẩm nói "Con cũng không biết, có thể hay không là đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Ảnh Nhi! Tiểu Vân!" Phía bên ngoài truyền đến mấy tiếng gọi đầy lo lắng. Tiết Ảnh cùng Tiết Nhất Đức vừa đi ra ngoài vừa nhìn, chính là Ngưu Phi.

"Ảnh Nhi, Tiểu Vân đâu rồi, ta có lời này muốn nói với hắn." Vừa nhìn thấy Tiết Ảnh, Ngưu Phi đã khẩn trương nói.

Tiết Ảnh chau lại đôi mày, vẻ mặt lo lắng nói " Tiểu Vân hắn... Hắn không thấy đâu nữa!"

"Sao lại như vậy?" Ngưu Phi lấy làm kinh hãi, thân hình theo bản năng run lên một cái.

"Buổi sáng hôm nay, ta bưng bữa ăn sáng mang cho Tiểu Vân, chỉ biết ta đứng gõ cửa hồi lâu mà vẫn không thấy Tiểu Vân ra mở cửa, ta liền đẩy cửa đi vào nhưng đã không còn thấy tăm hơi của Tiểu Vân ở đâu nữa." Tiết Ảnh càng nói là càng gấp gáp, vành mắt đỏ hồng, tựa hồ đã sắp sửa khóc tới nơi rồi.

"Nguy rồi!" Ngưu Phi nặng nề dậm chân, nói "Ta vốn hôm nay tới chính là muốn nói cho Tiểu Vân biết đám người Thanh Bì kia muốn gây bất lợi cho hắn, để cho hắn cẩn thận một chút nếu không sẽ phải chịu thiệt thòi."

"Thanh Bì? Hắn tại sao lại muốn gây bất lợi cho Tiểu Vân?" Tiết Ảnh nghi ngờ hỏi.

Ngưu Phi nặng nề thở dài một tiếng, nói "Còn không phải là do ba ba ta! Không biết là hắn đã cùng Thanh Bì nói những thứ gì. Tối ngày hôm qua ta đã cảm thấy trong lòng day dứt không yên cho nên mới sáng sớm nay đã lập tức chạy tới đây."

"Thật buồn cười! Đám bại hoại Thanh Bì nếu dám gây bất lợi đối với Tiểu Vân thì ta đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!" Tiết Ảnh tức giận nghiến răng, đau lòng nói.

"Bây giờ khoan hãy nói những điều này, chúng ta trước tiên hãy chia nhau ra tìm xung quanh xem sao đã." Tiết Nhất Đức gấp giọng nói.

Ba người không dám trì hoãn, lập tức chia nhau đi tìm.

Mà lúc này, Cổ Tiểu Vân đang đứng một mình ở phía đông của thôn Tam Hà . Ba nhánh sông chảy qua thôn Tam Hà giao nhau tại nơi này, làm cho nơi này hình thành nên một địa thế ba mặt bao quanh là nước, còn lại một mặt thì giáp núi. Thủy linh khí ở nơi này đậm đặc khác thường, chỉ vừa đứng ở đây trong chốc lát mà máu huyết Thần Nông trong cơ thể Cổ Tiểu Vân đã rất hưng phấn, tốc độ phóng thích năng lượng đã gấp ba lần những lúc bình thường. Kể từ khi rời khỏi Thần Nông bí cảnh, đây là lần đầu tiên Cổ Tiểu Vân phát hiện được một nơi có nhiều linh khí bảo địa như thế.

Trong mắt Cổ Tiểu Vân, bãi đất đầy cỏ hoang trước mặt hắn không lâu nữa sẽ biến thành một nơi trồng đầy thảo dược, chỉ là vừa mới nghĩ đến thôi đã khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn rồi.

Chẳng qua việc trước mắt là phải làm sạch mảnh đất đầy cỏ hoang này đã, điều này làm cho Cổ Tiểu Vân mơ hồ có chút rầu rĩ.

"Người nào?" Cổ Tiểu Vân đang suy nghĩ, trong lòng bỗng nhiên vừa động, ánh mắt sắc bén đã lướt về một hướng.

"Vốn định cho ngươi vui mừng, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị ngươi phát hiện." Thanh Bì mang theo bốn tên đồng bọn, từ trong cỏ hoang rậm rạp nhảy ra ngoài.

Cổ Tiểu Vân ở lại nhà của Tiết Nhất Đức thì bọn Thanh Bì cho dù là gan lớn bằng trời cũng không dám ở trong nhà Tiết Nhất Đức mà làm điều càn rỡ. Bởi vậy không thể làm gì khác hơn là canh giữ ở cửa nhà Tiết Nhất Đức, ngồi chờ đợi cơ hội. Buổi sáng Cổ Tiểu Vân vừa từ Tiết gia đi ra đã bị bọn họ theo dõi, và đi cùng đến nơi này.

Nơi này cỏ hoang khắp nơi, bốn bề vắng lặng, Thanh Bì không hề cố kỵ bất cứ điều gì nữa, trên mặt hiện lên một nụ cười hung ác. Vốn tưởng rằng Cổ Tiểu Vân sẽ bị hắn làm cho sợ đến tè ra quần, lại không nghĩ đến vẻ mặt Cổ Tiểu Vân vẫn bình tĩnh, thật giống như là căn bản không hề đem bọn họ để vào trong mắt.

"Tiểu tử, hiện tại ta cho ngươi hai con đường để chọn." Thanh Bì hắng giọng một cái, ho khan nói "Một là một mình ngươi chủ động rời khỏi Tam Hà thôn, hơn nữa bảo đảm sau này sẽ không bao giờ ... gặp mặt lại Tiết Ảnh. Hai là chúng ta đem ngươi đánh một bữa no đòn, sau đó ném ngươi ra khỏi Tam Hà thôn. Hai con đường đó ngươi hãy chọn một cái đi?"

Cổ Tiểu Vân cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói "Ta xem ngươi thiên đình xuất hiện hắc khí, ấn đường trong đen có đỏ, hôm nay sợ rằng sẽ gặp phải tai ương đổ máu a, hay là hãy nhanh chân về nhà, đóng cửa không ra thì tốt hơn!"

"Thanh Bì ca, này... Tên này hình như là đang đùa bỡn ngươi." Một tên tiểu đệ đứng bên cạnh Thanh Bì, tiến tới nói bên tai hắn.

Thanh Bì sắc mặt tối sầm, giơ giơ nắm tay của hắn lên, tàn bạo nhìn chằm chằm Cổ Tiểu Vân, nghiến răng nghiến lợi nói "Tiểu tử thúi, ta xem ngươi có vẻ là không muốn sống rồi?" Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "

Cổ Tiểu Vân lắc đầu, trên mặt tràn đầy thiện ý "Ta tinh thông thuật xem tướng cho nên ngươi nhất định phải tin tưởng lời của ta, nếu không ngươi sẽ chịu thiệt thòi lớn đó."

"Tiên sư nhà ngươi! Tuổi còn trẻ không làm việc gì cho tốt, hết lần này tới lần khác lại muốn làm thần côn, ta thật là khinh bỉ ngươi! Bớt nói nhảm cho ta nhờ đi, hai con đường nếu nhà ngươi còn không lo chọn, ta đây sẽ thay ngươi lựa ra một cái vậy!" Thanh Bì quơ quơ nắm tay, như một hung thần ác sát quát.

"Aizzz! Tại sao ngươi lại không tin ta chứ, ta thật sự là muốn giúp ngươi mà..."

"Ta kháo!!" Cổ Tiểu Vân còn chưa dứt lời, Thanh Bì đã vung nắm tay lên, hướng về phía Cổ Tiểu Vân hung hăng đập tới.

Cổ Tiểu Vân khẽ thở dài một tiếng, dưới chân bất động, nửa người trên khẽ nghiêng về phía sau, để cho nắm tay hắn quét tới.

"Ta khuyên ngươi nên tiết kiệm một chút sức lực đi, người hiện tại ngươi phải đối phó không phải là ta, mà là bọn hắn kìa!" Cổ Tiểu Vân thân thể hướng lên đồng thời, cong ngón tay búng ra một cái, một đạo mạnh mẽ từ khe hở bắn nhanh ra.

"Ta CAO! Tên nào con mẹ nó dùng kim đâm ta?" Kèm theo một tiếng gầm lên giận dữ, một hán tử cường tráng đột nhiên từ trong cỏ hoang, tay che cái mông nhảy lên.

"Lại Đầu! ?" Chân mày Thanh Bì đột nhiên cau chặt. Bốn tiểu đệ cùng đi với hắn cũng vội vàng nắm chặt nắm tay, tụ tập đi đến bên cạnh Thanh Bì.

Lại Đầu dùng sức mà vuốt vuốt cái mông đang đau nhức không chịu nổi của hắn, vỗ vỗ hai tay. Chỉ nghe bá bá bá mấy tiếng liền thấy mười mấy thân ảnh trước sau từ trong đống cỏ hoang đứng lên.

Sắc mặt Thanh Bì lại càng thêm ngưng trọng, nhìn chằm chằm Lại Đầu, nhấn mạnh từng lời "Lại Đầu, ngươi được lắm, hiện tại đã có chút thông minh ra rồi, lại còn biết đi mai phục người khác nữa."

Lại Đầu hừ lạnh nói "Thanh Bì, khoản nợ lần trước, hôm nay ta muốn cùng ngươi thanh toán một lần cho rõ ràng!"

"Ta phi! Chỉ bằng mấy tên oắt con đám người các ngươi đây sao?" Thanh Bì lời nói cứng rắn, trên mặt cũng không hề lộ vẻ sợ hãi, nhưng ở trong lòng của hắn đã sớm kêu khổ rồi.

Lại Đầu là một tên lưu manh nổi tiếng ở thôn kế bên thôn Tam Hà, hai người không ai phục ai, đánh nhau cũng đã không ít lần. Hiện tại người ta rõ ràng đến đây là đã có chuẩn bị, bên mình thì lại thế đơn lực bạc, một lát động thủ, nhất định chỉ có hắn là phải chịu lỗ. Quay đầu lại nhìn bốn tiểu đệ của hắn, bọn chúng lúc này trong mắt đã sớm có vài phần sợ hãi rồi.

"Ngươi nhìn xem, ta sớm đã nói hôm nay ngươi sẽ gặp huyết quang tai ương rồi, kêu ngươi hãy nhanh chân về nhà, ngươi lại cứ không tin." Cổ Tiểu Vân vẻ mặt bất đắc dĩ hướng về phía Thanh Bì nhún nhún vai.

Thanh Bì không nhịn được hung hăng trợn mắt nhìn Cổ Tiểu Vân một cái, bĩu môi quát lên "** chẳng lẻ ngươi thật đúng là thần côn?" Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "

Cổ Tiểu Vân hắc hắc cười mấy tiếng, nói "Ngươi trước nhất đừng quản ta có phải là thần côn hay không mà không bằng chúng ta hãy làm một vụ giao dịch đi, ngươi nghĩ sao?" Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "

"Giao dịch gì?" Thanh Bì mặc dù trong lòng rất tức giận Cổ Tiểu Vân, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

Cổ Tiểu Vân nheo nheo mắt, chỉ ngón tay về phía đám người Lại Đầu, nói "Ta giúp các ngươi giải quyết bọn họ, nhưng các ngươi phải giúp ta làm lại một chuyện."

"CAO! Ngươi hù dọa ai chứ, đừng có ở đây nói những lời vô nghĩa! Chỉ bằng vào mấy cân thịt của ngươi còn muốn giải quyết Lại Đầu, ngươi đây căn bản là một tên điên hay là một tên ngu ngốc đây?" Thanh Bì oán hận mắng một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang