• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt đẹp trai của Mã Tự Cường trong nháy mắt đen lại, cầm lấy cái túi trên bàn rồi đứng lên cười lạnh, hừ một tiếng rồi mở cửa đi khỏi.

Hứa Anh Đạt ung dung cười nói:" Xin lỗi, để anh chê cười rồi. Lần này tham gia hội chợ vốn là do Mã Tự Cường dẫn đoàn, chủ tịch tập đoàn tạm thời phái tôi tới hỗ trợ công tác, anh ta có chút bực mình cũng có thể hiểu được." Dương Phàm cảm thấy giải thích như vậy rất rõ ràng, nhưng lại không cần thiết. Huyện thị tới tham dự hội chợ lần này rất nhiều, điện tử Hòa Tinh không cần phải treo cổ tự vẫn trên cái cây Uyển Lăng, vì sao lại còn làm ra trò này. Mâu thuẫn trong nội bộ tập đoàn, có cần phải để cho mình biết hay không? Quan trọng nhất là thái độ của Hứa Anh Đạt rất quỷ dị. Ánh mắt nhìn mình hình như không giống ánh mắt nhìn một đại biểu thành phố.

"Không sao, chúng ta bàn vào việc chính thôi, thời gian không còn sớm nữa." Dương Phàm mỉm cười, Hứa Anh Đạt cũng cười lại, rồi đưa tay về phía sau, nữ thư ký lập tức cầm tới một phần tài liệu.

"Xem cái này trước đi đã rồi hẵng bàn sau!"

Dương Phàm cầm tài liệu lên nhìn, là một phần ghi chép lại cuộc đàm phán lúc nãy của Mã Tự Cường và Điền Hằng. Dương Phàm sau khi im lặng xem xong, trên mặt không chút biểu tình ném tài liệu trở lại bàn. Không lập tức lên tiếng, Dương Phàm cũng giơ tay về phía sau, Cát Ny đầu tiên là ngẩn ra, lập tức phản ứng, từ trong túi lấy ra một phần tài liệu đặt lên tay Dương Phàm.

"Cũng xin anh xem cái này trước, sau đó chúng ta bàn bạc sau!"

Hứa Anh Đạt ngẩn ra một lúc, cười ha ha rồi cầm lên xem thật kỹ. Sau khi xem xong, Hứa Anh Đạt im lặng đặt tài liệu xuống bàn rồi nói:" Chênh lệnh quá lớn, tôi thật sự tìm không ra lý dó để nghiêng về phía anh."

Dương Phàm thong thả lấy tay cầm văn kiện về rồi nói:" Thế thì ta không cần phải bàn bạc gì nữa!"

Hứa Anh Đạt lấy tay ngăn tay Dương Phàm lại rồi nói:" Haha, chỉ là vì điều kiện mà Điền chủ nhiệm đặt ra tốt quá, tôi mới không yên tâm thôi."

Dương Phàm mỉm cười nói:" Giám đốc Hứa quả là một người thông minh, chắc đối với tình hình của Uyển Lăng bây giờ cũng đã rõ ràng rồi. Đất của khu công nghệ cao năm mươi nghìn một mẫu, lại còn được ngân hàng cho vay vốn những hai trăm triệu, Điền Hằng này quả là đủ ý tứ đó, cũng rất to gan nữa."

Hứa Anh Đạt cười rồi nói:" Đúng thế, còn anh đề ra giá là tám mươi nhăm nghìn một mẫu, ngân hàng cho vay ba mươi triệu và một bản dự báo có tính khả thi. Cái này chênh lệnh thực sự là quá lớn, lớn tới mức khiến người ta kinh hồn táng đởm."

Dương Phàm nghe ra trong lời của Hứa Anh Đạt còn có hàm ý, không khỏi cười càng thêm âm trầm, ngón tay khẽ gõ lên bàn trà, sau khi trầm ngâm một lúc mới nói:" Có lẽ giám đốc Mã và Điền chủ nhiệm đã có tiếp xúc qua?"

Hứa Anh Đạt cười tủm tỉm liếc Dương Phàm một cái, khẽ nói:" Hai người bọn họ, nghe nói đã quen nhau được mấy năm rồi."

Dương Phàm liên tục cười lạnh bảo:" Thế thì phải chúc mừng chủ tịch tập đoàn các anh rồi, đất của khu công nghệ cao cộng với chi phí cho hạ tầng cơ sở và trang thiết bị, tính ra cũng phải 8 9 mươi nghìn một mẫu, tiện nghi như vậy các anh đi đâu tìm cơ chứ? Còn cho vay hai trăm triệu nữa, các anh không phải bỏ ra một phần tiền nào đã có thể xây dựng một khu nhà máy rồi."

Hứa Anh Đạt cười bí hiểm nói:" Vấn đề đất đai lại không quan trọng, vấn đề vay ngân hàng, tôi lại vô cùng lo lắng, nó ảnh hướng tới những nhân tố quan trọng trong việc ra quyết sách của cấp trên."

Hứa Anh Đạt nói vậy là có ý gì? Chính là chàng trai trẻ à, đừng vòng vo nữa đi, đem những gì anh muốn nói nói ra hết đi. Anh không nói ra, tôi rất khó mở miệng với cấp trên đấy.

Dương Phàm không có trả lời trực tiếp, mà là cười một tiếng rồi đáp:" Tôi nói với anh một việc nhé. Đầu năm ngoái, công ty lớn duy nhất ở Uyển Lăng là tập đoàn Phi Thiên tuyên bố phá sản rồi, anh biết lúc đó tập đoàn Phi Thiên nợ ngân hàng bao nhiêu không? Tổng cộng lại cũng phải 1 tỷ 8. Anh thấy, so với một công ty sinh trưởng ở địa phương, được thị ủy coi trọng vô cùng mà nói, điện tử Hòa Tinh các anh có thể được ngân hàng hỗ trợ nhiều hơn hay sao?"

Hứa Anh Đạt cúi đầu im lặng một lúc, sau đó từ từ nhìn đồng hồ đeo tay nói:" Không còn sớm nữa, chúng ta đổi chỗ khác, ăn chút đồ rồi vừa ăn vừa nói."

Đề nghị này khiến Dương Phàm có điểm bất ngờ, nhưng cũng không có lý nào lại từ chối. Vừa nói chuyện, Hứa Anh Đạt quay sang cười nói với thư ký:" Tiểu Lệ à, cô tiễn trợ thủ của Dương khoa trưởng về đi, tôi muốn bàn chuyện một mình với Dương khoa trưởng."

Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng lại đang nghĩ người này rốt cục là muốn làm trò gì đây? Chẳng lẽ anh ta muốn nhắm vào Mã Tự Cường? Muốn nhờ mình giúp gì đó? Điều kiện mà Điền Hằng đặt ra thực sự là ưu đãi tới mức dọa người, không có sự đồng ý của Lý Thụ Đường, chắc hắn ta cũng không dám làm vậy. Đất đai khẳng định có vấn đề, với cả bên ngân hàng, tại sao lại dám mở miệng to như sư tử thế này chứ?

Dương Phàm theo Hứa Anh Đạt lên một chiếc xe, sau khi rẽ vài con phố, ngừng ở trước khách sạn Hilton. Tới đây để ăn khuya hay sao? Ha ha, trong lòng Dương Phàm không khỏi cười lạnh.

Lặng lẽ theo Hứa Anh Đạt lên tới trước căn phòng tổng thống (Presidential Suite), Hứa Anh Đạt bấm chuông rồi nói:" Anh vào trước đi, ở trong sẽ có người tiếp đón, tôi đi gọi đồ ăn lên."

Dương Phàm càng trở nên mê hoặc, trong lòng nghĩ anh muốn làm gì đây? Vào phòng gọi điện kêu cơm không phải là tiện hơn sao, có thể ở được mà không gọi được đồ ăn khuya à?

Trong lòng mê vụ dày đặc, Dương Phàm trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh, hơi gật đầu. Đại khái đoán ra được đàm phán với mình sẽ là người khác.

Cánh cửa được mở ra, ở trong truyền ra một giọng nói phụ nữ nhẹ nhàng ấm áp:" Vào đi!" Dương Phàm ngẩn tò te, nhìn vào thì lại không thấy ai, người đâu nhỉ?

Nghi hoặc bước vào phòng, cánh cửa lại từ từ đóng lại, lúc này mới chú ý người vừa nói đứng ở sau cửa, đây là một người phụ nữ chỉ mặc đúng một cái áo ngủ bằng lụa bó sát thân, để lộ ra thân hình bốc lửa, trong ánh mắt tràn ngập sự chờ mong, đang cười duyên dáng nhìn Dương Phàm.

Dương Phàm thở dài một tiếng, dang rộng vòng tay nói::" Em ngu thật, phải sớm đoán ra là chị rồi chứ."

Cô gái kia nhào vào lòng Dương Phàm, hai tay ôm eo Dương Phàm, mặt dán vào ngực Dương Phàm khẽ nói:" Vốn phải tới Uyển Lăng thăm em sớm hơn, nhưng gần đây tập đoàn nhiều việc quá, chị đi không được. Đáng lẽ là sáng mai mới tới nơi, nhưng trưa này nhận được điện thoại của Trương Tư Tề, cái đồ sói con nhà em đổ nước khiến con bé đó điên mất rồi, tuyên bố phải đi tìm anh nó bắt em đi xử bắn. Hì hì, không có cách nào khác, chị chỉ có thể bỏ việc trong tay tới đây trước."

Khỏi phải nói cô ta chính là Du Nhã Ny rồi.

"Haha, đừng đứng nói chuyện, ngồi xuống nói đi." Dương Phàm ôm Du Nhã Ny ngồi xuống sa lông, động tác này khiến Du Nhã Ny lộ xuất một tia mơ màng.

"Em có đàn bà khác rồi đúng không?" Du Nhã Ny ngồi xuống xong đột nhiên hỏi.

Dương Phàm không giấu giếm, ngồi xong gật đầu nói:" Có, còn không phải chỉ có một người! Sao chị đoán ra được?"

Du Nhã Ny cười yếu ớt nói:" Cái này còn phải đoán sao? Nếu không phải là bị đàn bà hút hết tinh lực rồi, em ngửi thấy mùi của chị còn không giống như sói con khát sữa nhào tới ngay à?" Nói xong Du Nhã Ny đẩy Dương Phàm ra, nhìn mặt Dương Phàm nói:" Nói thật ra đi, bọn họ đẹp hơn hay là chị đẹp hơn?"

Dương Phàm lấy hai tay đặt lên vai Du Nhã Ny, mắt nhìn chằm chằm một lúc, sau đó mặt không biểu tình nói:" Nói thật ra,... ." Du Nhã Ny đã lấy tay che miệng Dương Phàm trước rồi nói:" Em đừng nói vội, chị có chút khẩn trương, đợi bình tĩnh lại cái đã."

"Haha, họ sao mà đẹp bằng chị cơ chứ!' Dương Phàm cười rồi nói ra đáp án, Du Nhã Ny sắc mặt vui mừng, rồi lại lập tức ai oán vô cùng nói:" Đàn ông đều thế này! Gặp là yêu, yêu là lên giường."

Đèn trong phòng khách rất dịu dàng, trong ánh mắt Du Nhã Ny lấp lóe quang mang của dục vọng, giống như một con sói đang săn một con gà con trong bóng tối. Dương Phàm đau đầu, xoa nhẹ đầu rồi nói:" Đừng nói nghiêm trọng thế chứ, mấy ngày nay em mệt muốn chết, làm gì có thời giờ đâu mà lên giường với đàn bà? Tối hôm nay chị lại còn làm nhiều trò để liên hệ với em, hại em phí công ngồi đoán rốt cục là đằng sau có thứ gì đang chờ mình. HIện tại em thật sự là mệt lắm rồi, mặc dù có lòng dâm đấy, nhưng mà thể lực nó không cho phép, sức chiến đấu bằng mo rồi."

Nói rồi Dương Phàm ngả lên người Du Nhã Ny, gối đầu lên cặp đùi ấm áp, thở dài một tiếng nói:" Mệt, đấu đá với người ta mệt thật."

Hai tay Du Nhã Ny đặt lên huyệt thái dương của Dương Phàm, bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng, miệng khẽ nói:" Sống cũng không dễ dàng! Ý đồ đầu tư của tập đoàn điện tử Hòa Tinh vào Uyển Lăng là do chị nêu ra, trong đó ít nhiều cũng có chút tư tâm. Nhưng chị cũng không thể để tư tâm áp đảo lợi ích của tập đoàn được, cho nên mới có cuộc đàm phán ngày hôm nay. Nhưng nói đi phải nói lại, cái lão chủ nhiệm khu công nghệ cao của bọn em, quả là to gan thật đấy! Một mẫu đất mà mở miệng đã đòi hai mươi nghìn, cái tên giám đốc Mã của bọn chị, gan cũng bằng trời, không ngờ dám bắt tay với chủ nhiệm của bọn em, bịa ra vụ ngân hàng cho vay hai trăm triệu để lừa dối cấp trên. Hắn mơ thật là đẹp, tiền vào đến tay rồi, tới lúc đó việc vay ngân hàng cứ từ từ tranh luận thôi."

Dương Phàm nghe mà sợ tới ngồi dựng lên, nhìn Du Nhã Ny nói:" Trời ơi, điện tử Hòa Tinh ít nhất cùng phải dùng ba trăm mẫu đất, tính ra là sáu tỷ, hai tên này quả thật là to gan lớn mật."

Du Nhã Ny cười, nhào tới ôm lấy cổ Dương Phàm, khẽ nói bên tai:" Em còn không ngờ được những việc ở phía sau đâu, ba trăm mẫu là do ngân hàng Uyển Lăng trước đó đã đề nghị cho vay ba mươi triệu để trả. Nhưng bọn chị mua đất mà không cần phải dùng đến một đồng đi vay, chỉ cần chuyển tay là có thể kiếm được một món. Hiện tại giá đất bên ngoài khu công nghệ cao là một trăm nghìn một mẫu cơ, giá bọn em đặt ra cho dù chỉ lấy đúng vốn đã coi như ưu đãi tới cực điểm rồi."

Dương Phàm không khỏi bất đắc dĩ cười hỏi:" Chị rốt cuộc là làm điện tử viễn thông hay là đầu cơ đất đấy?"

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK