• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù Tào Ny Ny có cái thói xấu này, nhưng sự si tình này chắc chắn khiến Dương Phàm mềm lòng. Dương Phàm cười khổ thở dài nói:" Tào Ny Ny, cậu chắc tớ sẽ thích cậu sao?"

Lúc này Tào Ny Ny làm ra vẻ không cần đếm xỉa, không chút hoang mang cười nói:" Cậu có thể không thích tớ nhưng cậu không thể cấm tớ thích cậu."

Câu nói này nghe rất giống Quỳnh Dao nha.

Dương Phàm không có trả lời câu nói của Tào Ny Ny, nhớ tới những lời Trần Chính Hòa đã nói qua, lại thở dài nói:" Tớ không thể cấm cậu thích tớ, nhưng con người ai cũng sẽ thay đổi, có những việc tớ không cách nào kiểm soát. E rằng hai ta sẽ không có kết quả."

Tào Ny Ny ngẩn người ra, lập tức nổi nóng nói:" Hừ, không có kết quả thì đã sao? Tớ sẽ làm người tình của cậu, trong tv người tình còn sung sướng hơn là vợ nữa kìa."

Dương Phàm lập tức trợn mắt há mồm, cười ha ha. Sau khi cười chán Dương Phàm bảo:" Được rồi, ăn cơm đi kẻo nguội hết bây giờ. Muốn đeo đuổi tớ thì cứ đeo đuổi, nhưng muốn làm người tình chơi trò vụng trộm thì còn phải xem tớ có chấp nhận hay không đã."

Thái độ mập mờ này, Dương Phàm cũng phải cố làm ra. Lúc này cũng chỉ đành trơ mắt ếch ra mà nhìn thôi. Không nói chuyện cũ nữa, tâm tình của Tào Ny Ny cũng tốt hơn nhiều, gật đầu rồi hai người tiếp tục ăn.

Dương Phàm vừa ăn vừa thầm nghĩ, Tào Dĩnh Nguyên giỏi bo bo giữ mình, bản thân là thư ký chính pháp ủy còn kiêm luôn chức cục trưởng cục công an thành phố, rất có máu mặt trong ban thường trực thị ủy, nếu như có thể cho ông ta một ân huệ có lẽ sẽ tranh thủ được gì đó, cho dù không tranh thủ được thì sau này chắc chắn sẽ có lúc dùng tới.

Nghĩ tới đây, thấy Tào Ny Ny đặt đũa xuống, cầm khăn lau mồm, Dương Phàm cố làm ra vẻ trầm ngâm một phen nói:" Tào Ny Ny, có việc này tớ cảm thấy cậu nên được biết."

Tào Ny Ny hiểu sai rồi, còn cho rằng Dương Phàm nói về chuyện bạn gái, lập tức khẩn trương. Dương Phàm không nhanh không chậm cười nói:" Trưa hôm nay thị ủy mở cuộc họp lâm thời đã đưa ra quyết định lập tức đình chỉ công việc điều tra của cục vệ sinh môi trường thành phố về vấn đề ô nhiêm của tập đoàn Tề Nhĩ Đặc đồng thời chuyển sang yêu cầu hỗ trợ kỹ thuật từ cục vệ sinh môi trường Vu Thành. Lãnh đạo thị ủy vô cùng coi trọng việc này, quyệt định để Ngô Yến dẫn tớ tới Vu Thành liên hệ về thủ tục liên quan trước, chiều nay sẽ lên đường."

Tào Ny Ny đầu tiên là sững người rồi lập tức mắt sáng lên, có chút nghi hoặc nhìn Dương Phàm nói:" Cậu nói với tớ việc này làm gì? Đây chính là nguyên nhân cậu tới Vu Thành công tác sao?"

Dương Phàm gật đầu, ý vị thâm trường cười. Tào Ny Ny bỗng nhiên tỉnh ra, lập tức lấy điện thoại, cũng không thèm tránh Dương Phàm mà cứ thế bấm số của Tào Dĩnh Nguyên.

"Bố à, bên cạnh có người không vậy? Có một việc... ." Tào Ny Ny nói việc này ra, đầu bên kia im lặng mấy phút không thấy trả lời, tiếp sau đó Tào Ny Ny liên tục gật đầu. Sau khi cúp máy Tào Ny Ny nở nụ cười cảm kích với Dương Phàm nói:" Bố tớ nói có khả năng sẽ kết thúc khảo sát sớm hơn dự định."

Giữ lại tâm tư nhắc nhở Tào Dĩnh Nguyên, Dương Phàm làm ra vẻ đùa giỡn nói:" Thế hả. Dự báo thời tiết nói nửa tháng gần đây thời tiết xấu, nên thừa lúc trời đẹp mà giặt giũ đi."

Tào Ny Ny không hiểu Dương Phàm ám chỉ gì, bất quá câu này nhất định khi quay về phải bảo cho bố biết. Bữa cơm này là Tào Ny Ny trả, Dương Phàm cũng không có tranh, cảm thấy không cần thiết phải giữ thể diện với cô ta. Tào Ny Ny đưa Dương Phàm tới trước cổng ủy ban thành phố, sau khi Dương Phàm xuống thì hạ cửa sổ cười nói:" Nhớ là cậu nợ tớ một bữa xem phim đấy."

Dương Phàm vẫy tay đi vào trong, Tào Ny Ny bình tĩnh lại suy nghĩ, cảm thấy trong lời Dương Phàm vừa rồi khẳng định là có hàm ý. Nhớ tới cái câu con người sẽ thay đổi của Dương Phàm, Tào Ny Ny cảm giác được biến hóa phát sinh với Dương Phàm, so với lúc trước có một loại trầm ổn không thể diễn tả thì không nói làm gì, đến lời nói cũng rất là kín đáo. Tào Ny Ny do dự một lúc, rồi lại lấy điện thoại ra gọi cho Tào Dĩnh Nguyên.

Dương Phàm về tới trước của văn phòng, phát hiện mình về hơi sớm, thấy còn cách thời gian đã hẹn với Ngô Yến mấy chục phút, đang định vào xe nghỉ một lát thì điện thoại đã reo lên. Cúi xuống nhìn thì là số của thằng mất dạy Trầm Ninh, sau khi nghe máy thì thấy nó gọi:" Thằng chim lợn kia, tới cổng thị ủy đợi tao, tao đưa hộ chiếu cho."

Dương Phàm vội vã đi ra, đợi một lúc thì chiếc xe cảnh sát của Trầm Ninh xuất hiện, sau khi ngừng xe Trầm Ninh thò đầu ra bảo:" Hôm nay thế nào? Trong ủy ban thành phố có mấy con mẹ ghê ghớm, đừng bảo tao không nhắc nhở mày trước đó."

Dương Phàm khinh bỉ giơ ngón giữa lên nói:" Giờ mày mới nói hả, muộn rồi con à."

Trầm Minh kinh ngạc thất sắc nói:" Dkm, không phải chứ? Chả lẽ mày bị mụ Dư Hữu Dung xâm phạm rồi? Hay là bị con Tiễu Thiến Thiến nó làm nhục?"

Dương Phàm thấy nó không nhắc tới Ngô Yến, không khỏi cười hỏi:" Sao không nói Ngô Yến đã làm gì tao cho nó đủ bộ?"

Trầm Ninh cười ha ha bảo:" Con mụ Ngô Yến này không đơn giản đâu, đừng thấy bên ngoài nhiều người đồn đại. Bao nhiêu người muốn lên giường với nó mà cũng không được đó. Được rồi, không nói nữa, tao phải về sở đây. Đợi tối nào rỗi tao với mày lại làm chai rượu rồi nói sau." Nói xong Trầm Ninh ném hộ chiếu cho Dương Phàm rồi vẫy tay lái xe đi mất.

Quay lại xe, Dương Phàm đang định nghỉ ngơi thì từ xa đã thấy xe của Ngô Yến đang đi tới, Dương Phàm vội ra khỏi xe chào:" Ngô chủ nhiệm."

Ngô Yến dừng xe tại trước mặt nói:" Cậu đợi một chút, tôi lên trên chuẩn bị rồi xuống ngay." Ngô Yến nói xong liền lái xe vào bãi đỗ xe rồi khóa lại một cách thành thạo, bước thật nhanh lên trên lầu, chưa tới năm phút đã thấy đi xuống cầm theo một túi công văn.

Ngô Yến ngồi lên xe, cười nói:" Lái nhanh một tí, lãnh đạo thị ủy coi trọng việc này lắm. Họ lo nếu kéo dài thì quần chúng sẽ lại làm ầm ĩ lên."

Dương Phàm không nhiều lời, lái xe ra khỏi trụ sở rồi đi thẳng lên đường cao tốc.

Lúc bắt đầu Dương Phàm còn lo trên đường Ngô Yên sẽ nói nhiều, kết quả người ta sau khi lên xa liền nhắm mắt lại không hề có ý chủ động lên tiếng. Dương Phàm cũng không thích chuyện phiếm, chuyên tâm lái xe tới Vu Thành. Hành trình hơn một tiếng cứ thế qua rất nhanh, sau khi xe ra khỏi đường cao tốc, Ngô Yến liền kịp thời mở mắt ra. Dương Phàm trong lòng thầm nghĩ có phải Ngô Yên giả vờ ngủ hay không?

"Ngô chủ nhiệm, chị thấy chúng ta nên tới đâu trước? Hay là tới thẳng cục vệ sinh môi trường?" Dương Phàm tôn trọng hỏi một câu, Ngô Yến trợn mắt kinh ngạc nói:" Cụ thể thì Quý thư ký không có dặn, chỉ bảo tôi phối hợp với cậu mà thôi. Tôi nói cho cậu nghe, tôi đi theo chỉ lo việc hậu cần cho cậu, lúc thanh toán cậu gọi tôi một tiếng là được rồi."

Câu nói này nghe rất hay, nhưng Dương Phàm trong lòng lại không nghĩ vậy. Tôi thấy chị tới để giám sát xem tôi rốt cục là thông qua gì để giải quyết việc này mới đúng. Người có chút đầu óc ai cũng sẽ nghĩ tới điểm này, chị tưởng tôi ngu chắc.

" Phải sống đúng mực, bộc lộ tài năng." Mà kể cả để chị biết thì đã sao? Dương Phàm nghĩ xong lấy điện thoại ra gọi cho Chúc Vũ Hàm.

"Lưu manh, sao hôm nay tốt thế, còn nhớ gọi điện thoại cho chị nữa cơ đấy?" Trong lời nói của Chúc Vũ Hàm có thể nghe ra một loại vui sướng nhịn không được, Dương Phàm trong lòng cảm thấy hơi ấm áp, so với đám người trong ủy ban thành phố, Chúc Vũ Hàm khẳng định là thật lòng đối tốt với mình.

"Chị à, chị có quen ai ở cục vệ sinh môi trường Vu Thành không. Người nào mà có quyền quyết định đó, em có việc cần làm." Lúc Dương Phàm nói chuyện, Ngô Yến hơi nhắm mắt nhưng tai lại dựng lên.

"Cục vệ sinh môi trường hả? Chị không quen bên đó, nhưng em có thể tìm Chu Tử Dương, ở Vu Thành ai mà dám không nể mặt anh ta chứ?" Chúc Vũ Hàm cười hi hi nói, trong giọng nói rõ ràng là có mùi khác. Dương Phàm nào dám tới sườn núi xuống lừa, liên tục cười khổ nói:" Không phải là có chị của em ở đây rồi sao? Lý nào lại làm phiền người khác chứ."

"Ha ha, coi như em biết điều, đến chỗ chị đi, chị đọc địa chỉ.. ."

Dương Phàm vội nói:" Không cần vội, có địa chỉ thì em cũng không tìm ra. Với cả em đi với cấp trên, có tiện không? Nếu không được thì em tới khách sạn trước nhé?"

Chúc Vũ Hàm nghe xong mắng:" Chả nhẽ em lại làm xấu mặt chị như thế, tới Vu Thành còn tự mình đi tìm khách sạn sao? Thế này đi, em cứ đi thẳng, tới gần cửa bệnh viện đường sắt đợi, chị tới đón em ngay đây."

Ngô Yến đợi Dương Phàm cúp máy xong, hỏi một câu:" Chị ruột cậu hả?"

Dương Phàm thản nhiên nói:" Không khác lắm."

Dừng xe ở gần cửa bệnh viện đường sắt, Dương Phàm đứng đợi bên đường, không lâu sau chiếc BMW màu trắng của Chúc Vũ Hàm đã xuất hiện. Dương Phàm vội vẫy tay gọi, Chúc Vũ Hàm đi tới thấy Ngô Yến ngồi trong xe, hơi ngẩn ngưởi ra.

Dương Phàm bước đến nhỏ giọng giải thích:" Phó chủ nhiệm văn phòng đó, cụ thể đợi lát nữa không có người em sẽ nói với chị sau."

Chúc Vũ Hàm tỏ vẻ hiểu ý gật đầu nói:" Được, chị chưa chào chủ nhiệm của em vội. Em lái xe theo chị đi, bên khách sạn đã có người của chị đợi rồi, chị sẽ sai họ đặt phòng trước."

Khách sạn Lâm Giang là khách sạn tốt nhất ở Vu Thành, Chúc Vũ Hàm đi trước dẫn đường, hai xe đỗ tại bãi xe của khách sạn. Chúc Vũ Hàm xuống xe từ từ đi tới trước Dương Phàm và Ngô Yến, đưa tay tới Ngô Yến nói:" Chúc Vũ Hàm, làm việc tại tập đoàn ô tô Trường Giang."

Ngô Yến ngược lại không đoán trước được rằng người tới lại là một phụ nữ xinh đẹp, khí độ phi phàm thế này. Sau khi bắt tay, Ngô Yên tự giới thiệu mình. Chúc Vũ Hàm dẫn hai người tới trước cửa khách sạn, một cô gái trẻ xinh đẹp đang đợi ở đó, thấy ba người tới liền chạy tới cười nói với Chúc Vũ Hàm:"Phó tổng giám đốc Chúc, phòng đã chuẩn bị rồi, để em đưa họ lên nhé?"

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK