• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trung niên nam tử nghe Nam Mộng nói vậy liền cười lạnh :

" Ngươi đã quyết định như vậy ta cũng không nhiều lời thêm "

Sau đó hắn cùng những người xung quanh đều đồng loạt xông lên. Hơn hai mươi vị cao thủ võ lâm dùng khinh công đạp lên các mái nhà hướng Nam Mộng phóng đi.

Vẻ mặt của họ rất lạnh lùng, bình tĩnh. Trong suy nghĩ của những người này cuộc chiến sắp tới không đáng để lo lắng.

Nam Mộng cũng không nhiều lời, hắn lấy ra một tấm Quang Tráo Phù dán lên người Ngô Giác.

Nhìn thấy hành động này của Nam Mộng trung niên nho sam không khỏi cả kinh thất sắc, hắn lập tức dừng lại, sau đó hét lớn với những người khác :

" Mau dừng lại, là tu tiên giả !"

Những người khác ai nấy vẻ mặt đại biến, tất cả đều đột ngột dừng lại giữa đường. Vũ khí trong tay họ đang run rẩy !

Vị trung niên nhân nọ có vẻ là người cầm đầu trong nhóm này, hắn rất dứt khoát lùi lại phía sau. Cùng lúc đó hắn cũng ra hiệu cho những người còn lại mau chóng rút lui.

Những vị cao thủ trong chốn giang hồ này lúc đến đột ngột, lúc rời đi cũng rất mau. Chỉ thoáng chốc đã không còn bóng dáng.

Ngô Giác lúc này cũng trợn to đôi mắt xinh đẹp nhìn Nam Mộng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Nam Mộng có chút sửng sốt. Nếu biết trước danh hào tu tiên giả có hiệu quả như vậy thì hắn đã sớm đem ra dùng. Như vậy cũng đỡ tốn hơi nhiều lời.

Nhìn con phố vắng ngắt lặng im như tờ, Nam Mộng lập tức ôm lấy Ngô Giác trở về khách điếm.

Nam Mộng cảm thấy bản thân cũng không cần thiết phải chạy đi đâu. Dù sao tất cả những người này đều là người trong thế tục, không đáng để quá lo lắng.

Sau khi trở về khách điếm Nam Mộng để Ngô Giác khôi phục tự do.

Mà lúc này Nam Mộng cũng không dám sơ suất nữa, hắn nhờ Thiên Nhai theo dõi động tĩnh quanh khách điếm thay hắn. Có được kinh nghiệm lần trước nên Nam Mộng cũng trở nên cẩn thận hơn.

Nhìn Ngô Giác ngồi chống cằm lên bàn mặt ủ mày chau, Nam Mộng nhất thời không biết nói gì.

Hiện tại thân phận đã bị bại lộ. Vị Lam tiểu thư này cũng bỏ đi lớp ngụy trang, tuy rằng vẻ bên ngoài vẫn không đổi, nhưng cử chỉ cùng hành động đã khôi phục phong thái của một thân nữ nhi.

Một lát sau mới nghe Nam Mộng lên tiếng hỏi :

" Thế nào, chuyện đã đến nước này. Lam tiểu thư có thể nói rõ tất cả rồi chứ "

Lam Bích Nhiên băng tuyết thông minh. Nàng đã đoán ra được trước đó Nam Mộng chỉ trêu đùa nàng. Lam Bích Nhiên bĩu môi nhìn Nam Mộng, nói :

" Thế nào là thế nào, thân là tu tiên giả lại tự xưng là chỉ biết múa may, còn nói đánh không lại đám lưu manh. Hại người ta chạy bán sống bán chết, đến lúc này chân vẫn còn đau "

Nam Mộng dở khóc dở cười hỏi lại :

" Vậy ai là người suốt ngày cứ thích giả trang nam nhân. Một bộ hào khí ngất trời uống rượu say mèm không biết đến trời đất là gì ?".

Lam Bích Nhiên phản bác :

" Ta làm vậy là để thuận tiện hành tẩu trong giang hồ !"

Nam Mộng nhún vai, bình tĩnh đáp lại :

" Thì ta cũng là để thuận tiện hành tẩu trong giang hồ "

" Huynh..." Lam Bích Nhiên dùng tay chỉ Nam Mộng, môi nàng ta run run nhưng thủy chung vẫn không thể nói được gì.

" Hứ, ta không muốn nói " Một lát sau Lam Bích Nhiên mới quay đầu sang hướng khác. Trông bộ dáng như không thèm để ý đến ngươi nữa.

Nam Mộng cười khổ nói :

" Thưa Lam tiểu thư, cho dù cô nương không nói gì cũng được. Nhưng chí ít cũng nên nói nhà cô ở nơi nào chứ, để ta đưa cô nương trở về là mọi chuyện đều ổn rồi "

Lam Bích Nhiên khó chịu nói :

" Ta không muốn trở về !"

" Tại sao, không lẽ là vì phụ mẫu bức ép muội thành thân ? " Nam Mộng không hiểu, bỗng nhiên hắn nhớ tới những lời nói lúc nàng ta say rượu.

Lam Bích nhiên kinh ngạc quay đầu lại nhìn Nam Mộng, nói :

" Sau huynh biết được ?"

Nam Mộng điềm nhiên nói :

" Thì trong lúc muội say, có một số chuyện "lỡ" bị muội nói ra ".

Lam Bích Nhiên vội vàng hỏi :

" Ngoài chuyện này ra ta còn nói chuyện gì nữa không ?".

Nam Mộng gật đầu :

" Có "

Lam Bích Nhiên lập tức hỏi :

" Là chuyện gì ?"

Nam Mộng đứt quãng đáp lại :

" Là...ta quên rồi !"

Lam Bích Nhiên trợn to mắt :

" Quên rồi ?"

Nam Mộng gật đầu khẳng định :

" Phải, đều quên cả rồi. Ngoài chuyện ta đã nói ra thì những chuyện khác đều quên cả rồi "

" Huynh...lưu manh !" Lam Bích Nhiên tức giận.

Nam Mộng làm như không có chuyện gì, cười nói :

" Thế bây giờ muội nói ra được rồi chứ. Ta sẽ đưa muội trở về sau đó còn phải làm việc khác, cũng không thể ở cùng muội mãi được "

Lam Bích Nhiên lại quay đầu sang chỗ khác, nói :

" Thì huynh muốn làm gì thì cứ đi làm, ai cần huynh ở lại đâu "

Nam Mộng thật sự chịu thua cô nàng rồi, hắn cười khổ nói :

" Được rồi, muội đừng có bày tư thái tiểu cô nương giận lẫy ra như vậy chứ !"

Lam Bích Nhiên quay phắt đầu lại nói lớn, có vẻ như rất oan ức :

" Không cho phép huynh gọi muội là tiểu cô nương, muội cũng đã mười bảy tuổi rồi đấy !".

Nam Mộng đổ mồ hôi, gật đầu lia lịa đáp lời :

" Phải phải, muội cũng đã lớn rồi. Vậy thưa đại tiểu thư, đại cô nương, Lam đại tiểu thư của ta có thể nói rõ nhà muội ở nơi nào được chứ ?"

Lam Bích Nhiên bật cười, nàng ta dùng tú quyền đấm vào vai Nam Mộng, cười nói :

" Không cho huynh trêu muội !"

Nam Mộng mặc cho nàng ta đấm liên tục vào người mình. Lực đạo không mạnh, thậm chí có thể nói là...rất ôn nhu! "

Đợi cho Lam Bích Nhiên ngồi lại vào ghế Nam Mộng mới nói :

" Rốt cuộc là chuyên gì xảy ra, muội nói rõ ta nghe xem "

Lam Bích Nhiên trầm ngâm một chút, lát sau nàng ta mới nói :

" Sự việc cũng không quá phức tạp, nhưng lại có không ít người có thân phận không tầm thường dính líu vào. Trong đó có cả tu tiên giả "

" Có cả tu tiên giả !"

Nam Mộng kinh ngạc, hắn không ngờ tới đấu tranh giữa những người trong thế tục lại có dính líu tới cả tu tiên giả. Bởi vốn dĩ hai thân phận thuộc về hai thế giới khác nhau, theo lí sẽ rất khó có quan hệ gì với nhau mới đúng.

Thông thường những người tu luyện chỉ thích sống ở những nơi thâm sơn cùng cốc, ít có dấu chân người. Bởi những nơi này thường tồn tại linh mạch, linh địa. Những nơi bảo địa như thế này thông thường linh khí sẽ rất nồng đậm, rất thích hợp cho những tu sĩ trường kỳ bế quan tiềm tu.

Trong tu tiên giới, ngoài linh đan, linh thủy có thể gia tăng tốc độ tu hành ra, còn có cả những địa phương tồn tại nồng đậm linh khí cũng là trợ giúp không nhỏ đối với tu sĩ.

Không nói những lợi ích khác, chỉ riêng việc những nơi như thế này có trợ giúp rất lớn đối với tiến trình đột phá cảnh giới của tu sĩ cũng là thập phần trọng yếu.

Mà theo Nam Mộng suy đoán. Sở dĩ hắn thất bại những hai lần khi tiến hành đột phá, một phần nguyên nhân trong đó cũng bởi nơi hắn tu luyện linh khí rất loãng, càng đừng nói tới có tồn tại linh mạch hay linh địa gì.

Theo sự hiểu biết của Nam Mộng, chỉ có những người xuất thân từ gia tộc tu tiên mà không có linh căn mới phải bất đắc dĩ nhập thân hồng trần thay gia tộc cung cấp các đồ vật cần thiết thông thường. Ngoài ra giữa tu tiên giả và "phàm nhân" đã không còn bất cứ qua lại gì.

Nam Mộng suy nghĩ một chút, sau đó đưa ra suy đoán :

" Tại sao còn liên quan đến cả tu tiên giả, không lẽ có liên quan đến vật mà ngay cả tu sĩ cũng thèm khác ?"

Ngoài lí do này ra Nam Mộng đã không thể đưa ra cách nghĩ nào hợp lí hơn.

Nhưng Lam Bích Nhiên lại gật đầu, nói :

" Huynh đoán không sai, là vật có liên quan đến tu tiên giả. Hơn nữa, vật này còn là của một vị tu tiên giả đã qua đời "

" Là di vật của tu sĩ ! Muội nói rõ ngọn nguồn xem " Nam Mộng ngạc nhiên, sau khi suy nghĩ một lát hắn lại nói.

Lam Bích Nhiên nói :

" Thật ra tổ tiên của Lam gia là một vị tu tiên giả "

Nam Mộng gật đầu nhưng không nói gì, hắn chờ Lam Bích Nhiên nói tiếp.

" Lịch sử hình thành của Lam gia cũng không có quá nhiều trắc trở. Huynh cũng biết rồi đấy, tu tiên giả được những người trong thế tục rất coi trọng. Thậm chí trong trí tưởng tượng của họ tu tiên giả chính là "tiên nhân" đích thực, có được thủ đoạn thần thông thông thiên, gần như không gì không làm được "

Lam Bích Nhiên lại nói :

" Cũng nhờ thế, tổ gia của Lam gia được triều đình rất coi trọng, hơn nữa còn được phong vương phong hầu, trở thành cung phụng của Thanh Lan Quốc. Đến khi vị tổ gia này chết đi vẫn không hề thu một người đệ tử nào, nhưng lúc đó địa vị của Lam gia ở Thanh Lan Quốc vẫn không đổi. Đây chính là nhờ thành quả của tổ tiên Lam gia. Hiện tại bên trong triều đình có rất nhiều chức quyền quan trọng đều nằm trong tay người của gia tộc muội ".

Lam Bích Nhiên ngừng một chút lại nói tiếp :

" Mà huynh cũng biết rồi đấy, trong chốn quan trường không tránh khỏi việc chia bè kéo phái, Lam gia vì thế mà cũng có không ít kẻ đối lập. Mà Yến gia và Mặc gia là hai đối thủ mạnh nhất,đồng thời cũng cạnh tranh gay gắt nhất. Bởi hai gia tộc bọn họ có cung phụng một vị tu tiên giả, mà Lam gia cũng có một vị tu tiên giả chống lưng nên cho đến bây giờ vẫn sừng sững không ngã "

Nam Mộng gật đầu, nói :

" Vậy di vật mà muội nói chắc là những thứ mà vị tổ tiên Lam gia đã qua đời nọ để lại phải không ?".

Lam Bích Nhiên đáp :

" Đúng vậy, quá khứ Lam gia đã từng xuất hiện một vị tổ tiên là tu tiên giả cũng không phải là bí mật gì, việc họ có thể suy đoán ra tổ gia có thể để lại di vật cũng không quá khó hiểu "

" Nói vậy, thật ra Yến gia cùng Mặc gia cũng chỉ là suy đoán mà thôi, chứ không phải có được chứng cứ xác thực ?" Nam Mộng hỏi.

Lam Bích Nhiên gật đầu, nói :

" Không sai, việc tổ gia có để lại di vật cũng chỉ có gia chủ các đời của Lam gia mới biết được. Nhưng việc tổ tiên Lam gia là tu tiên giả, chỉ dựa vào điểm này, đối với kẻ có tâm tư sẽ dễ dàng suy đoán ra tổ gia trước khi chết sẽ để lại gì đó cho hậu nhân. Cho dù hai nhà họ không có chứng cứ xác thực, nhưng chỉ dựa vào điểm này cũng đã đủ để đánh động ham muốn hai vị cung phụng của hai gia tộc ".

" Nói như vậy, đây là lí do tại sao việc này có liên quan đến tu tiên giả ?" Nam Mộng nói.

" Không sai, vốn dĩ chuyện này chỉ là giữa tu tiên giả với nhau. Nhưng Yến gia cùng Mặc gia đã khổ cực bày ra bố cục như vậy không lẽ họ lại không đạt được lợi ích gì hay sao. Thực ra mục đích của họ rất rõ ràng, chính là muốn hai vị cung phụng của gia tộc họ đi diệt cung phụng của Lam gia đang bảo hộ gia tộc muội. Sau đó Lam gia không còn cây đại thụ này chống đỡ, họ đã có thể thuận lợi lật đổ quyền lực của Lam gia trong triều đình, thậm chí là diệt tộc mà không sợ chuốc lấy hậu quả gì đáng kể. Như vậy khi đối thủ ngán đường đã không còn, lợi ích mà họ có được ở Thanh Lan Quốc sẽ bạo tăng. Đây chính là kế sách đôi bên cùng có lợi, cho dù hai vị cung phụng nọ có biết mình bị lợi dụng cũng không thể không đâm đầu vào "

Nam Mộng gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhưng sau đó hắn lại nghi hoặc hỏi :

" Việc này mấu chốt là ở tu tiên giả, vì sao Yến gia cùng Mặc gia lại muốn ra tay với muội ?"

" Hiện tại hai vị tu tiên giả của hai nhà vẫn còn đang giằng co cùng cung phụng của Lam gia, cho đến lúc này vẫn chưa chính thức phân ra thắng bại. Cho nên Yến gia cùng Mặc gia không thể không thay đổi kế sách một chút. Đó chính là bắt muội nhằm uy hiếp cha muội giao ra thứ bọn chúng cần, cũng chính là gia chủ hiện tại của Lam gia "

Nam Mộng lại tiếp tục nghi hoặc :

" Ta có chút không hiểu, không phải hai nhà kia muốn diệt đi cung phụng của Lam gia sao, nếu làm như vậy không phải đã đi chệch hướng so với mục đích ban đầu của bọn họ ?"

Lam Bích Nhiên ủ rủ nói :

" Họ làm vậy cũng chỉ là để tạo áp lực cho cha muội mà thôi. Yến gia cùng Mặc gia cũng hiểu rõ vấn đề này, Lam gia không thể nào vì một nữ nhi mà giao ra di vật của tổ tiên được. Mà việc này cũng là nguyên nhân tại sao muội phải gả đi ".

Lam Bích Nhiên nhìn chằm chằm vào những chiếc ly trên bàn, buồn rầu nói :

" Tình thế hiện tại của gia tộc như ngàn cần treo sợi tóc, cha muội lo lắng cung phụng của gia tộc chỉ với sức một người không thể chống đỡ được toàn cục. Cho nên ông ấy không thể không tìm biện pháp khác để ổn định tình hình. Mà muội chính là vật hi sinh trong hoàn cảnh này ".

Nam Mộng nhất thời không biết nói gì, hắn trầm mặc một lát, sau đó mới lên tiếng :

" Muội bị gả đi chỉ vì cha muội muốn kiếm thêm trợ lực ?"

" Không sai, nhưng càng oái oăm chính là, gia tộc mà muội phải gả vào, cũng chính là Phan gia, lại đòi hỏi muốn được phân chia di vật của tổ tiên Lam gia mới đồng ý cuộc hôn ước này. Thái độ này có nghĩa là Lam gia phải chịu bỏ ra một phần di vật của tổ tiên thì họ mới chịu ra mặt trợ giúp ".

Nam Mộng trầm mặt, hắn cẩn thận suy nghĩ lại những gì Lam Bích Nhiên đã nói. Trong phòng nhất thời không còn âm thanh nào, chỉ có hai người ngồi ở đó nhíu mày suy tư.

Không biết qua bao lâu sau Nam Mộng mới lên tiếng hỏi Lam Bích Nhiên :

" Tình hình giữa đôi bên hiện giờ thế nào ?"

" Trước khi muội rời đi thì vẫn đang trong tình thế giằng co, nhưng muội nghĩ kết quả sẽ rất nhanh được bày ra trước mắt người đời " Lam Bích Nhiên lo lắng nói.

Nam Mộng nhíu mày, hiện tại gia tộc của Lam Bích Nhiên đang trong cảnh khó khăn. Mà hai người là huynh muội kết nghĩa, có được tầng quan hệ này, Nam Mộng cảm thấy bản thân nên làm gì đó.

Nhưng thứ khiến Nam Mộng phải lo ngại chính là thực lực của hai vị cung phụng của Yến gia cùng Mặc gia.

Nam Mộng sợ cho dù bản thân có tới đó cũng chỉ là đi chịu chết. Mà Nam Mộng không sợ chết, hắn sợ phải có người khác vì mình mà chết oan chết uổng.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu Nam Mộng mới hỏi :

" Lam muội tử, ta có điều không hiểu. Thường ngày Lam gia cung phụng những gì cho vị tu tiên giả đang chống lưng cho Lam gia ".

Lam Bích Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó nói :

" Cũng chỉ là vàng bạc, mỹ nữ các loại. Quanh năm Lam gia không ngừng dâng lên những vật này, chỉ có những lúc xuất hiện nguy cơ ảnh hưởng đến toàn tộc mới cần vị cung phụng này ra mặt ".

" Chỉ có như vậy ?" Nam Mộng hỏi lại.

Lam Bích Nhiên khẳng định :

" Chỉ có như vậy !"

Nam Mộng âm thầm thở phào, từ điểm này có thể suy đoán ra được vài phần thực lực chân chính của hai vị tu tiên giả kia.

Thông thường cũng chỉ có những tu sĩ không có bao nhiêu hi vọng đi xa trên tu tiên lộ mới quay đầu trở lại hồng trần để tận hưởng vinh hoa phú quý của thế tục.

Bởi những người này biết rất rõ bản thân mình có tiếp tục tu hành cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.

Mà trường hợp này đa phần đều là những tu sĩ có tu vi thấp kém. Bằng không thân là tu tiên giả có thực lực chân chính, có lòng kiêu ngạo của mình sẽ không cùng người trong thế tục qua lại.

Mà bình thường phàm là những người có đạo hạnh cao thâm biết rõ bản thân không thể tiến xa hơn họ sẽ tập trung vào việc phát triển gia tộc, sinh con đẻ cái nhằm duy trì dòng dõi. Cũng chỉ có những người có tu vi nửa vời mới chịu câu thúc bởi những sự vật trong thế tục như vậy.

Theo Nam Mộng suy đoán, có hơn phân nửa khả năng những người này tu vi chỉ ở Trúc Cơ Kỳ, mà thân còn là tán tu không môn không phái, thế đơn lực bạc. Hơn nữa, tự thân linh căn cùng tư chất thiên phú của họ rất kém nên mới nỗ lực đoạt lấy di vật của tổ tiên Lam gia như vậy.

Hiện tại Lam gia đang trong vòng nguy hiểm, nếu muốn trợ giúp thì phải lên đường ngay lập tức.

Nhưng lúc này lại có tin tức của Tụ Nguyên Đan, nếu Nam Mộng bỏ lỡ, hắn chỉ có thể tìm một đại tông môn nào đó mà gia nhập vào, sau đó chậm rãi tìm cách kiếm lấy một viên Tụ Nguyên Đan để đột phá cảnh giới.

Nhưng Nam Mộng chỉ thích tự do tự tại, không muốn bị bất cứ một thế lực nào câu thúc. Nam Mộng chỉ muốn bình thản tu hành, cố gắng tiến từng bước cho đến đỉnh phong của tu tiên lộ.

Nhưng Nam Mộng không thể bỏ mặt Lam Bích Nhiên !

Nếu bây giờ Nam Mộng đi trợ giúp Lam gia cũng đồng nghĩa với bỏ qua cơ hội kiếm lấy Tụ Nguyên Đan lần này.

Tuy rằng Nam Mộng không nắm chắc mình có thể trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng, nhưng dù sao có hi vọng vẫn hơn không.

Theo dự tính của Nam Mộng, khi hắn thu được Tụ Nguyên Đan vào tay, hắn sẽ lập tức tìm cơ hội rời đi trong yên ắng, không để kinh động đến bất kì người nào.

Còn nếu hắn tham gia cuộc tranh tài kén rể lần này, rất có thể khi cuộc thi kết thúc cũng là lúc Lam gia không còn. Đồng nghĩa với có hơn phân nữa khả năng Lam Bích Nhiên cũng không còn tồn tại.

Là vì mình hay vì Lam Bích Nhiên ?

Nam Mộng cảm thấy khó xử. Hắn phải quyết định thế nào đây !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK