Một người nhìn như quản gia đi tới trước mặt Thượng Quan Tuyền, cung kính nói: “Niếp tiên sinh đang ở trong phòng sách chờ cô, mời đi theo tôi”. die✩ndanlequuuuuydo✩n
Nói xong, ông ta quay người lại, chậm rãi đi đến phòng sách.
Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, tâm tình phức tạp đi theo.
Đến gần khúc rẽ ở tầng ba, người quản gia dừng lại, cung kính gõ cửa mấy cái…
- Niếp tiên sinh, cô Thượng Quan tới!
Không lâu sau, thanh âm trầm thấp vang lên: “Vào đi”.
Quản gia nhẹ nhàng mở cửa…
- Cô Thượng Quan, mời vào! – Ông nghiêng người sang một bên, hơi cúi người làm động tác mời.
Thượng Quan Tuyền bước vào phòng sách, cửa ở sau lưng cũng đóng lại, ngăn cách với bên ngoài.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Niếp Ngân đang ngồi trên sofa.
Trên gương mặt tao nhã lộ ra sức quyến rũ của người đàn ông. Anh ta không nói gì, chỉ có đôi mắt thâm thúy không hề chớp nhìn Thượng Quan Tuyền.
- Chủ thượng! – Thượng Quan Tuyền cúi đầu, cung kính lên tiếng. die✩ndanleqqquyd✩n
Từ phía ghế sofa làm bằng da thật truyền đến một tiếng động khẽ, thân hình cao lớn của Niếp Ngân đứng dậy, từng bước đến gần Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền không khó cảm nhận được áp lực trên đầu mình càng ngày càng nặng…
Khi cô cho rằng mình sắp không thở được nữa, Niếp Ngân đột nhiên dừng lại.
Trong phòng, bầu không khí như đang ngưng lại…
- Tuyền…
Niếp Ngân thấp giọng lên tiếng. Anh ta dừng một chút, sau đó ngón tay thon dài nâng khuôn mặt Thượng Quan Tuyền lên: “Đừng tránh né tôi”. Anh ta lên tiếng, sau đó khóe môi nhếch lên.
- Chủ thượng…
Đôi mắt tỉnh táo của Thượng Quan Tuyền khẽ run lên, nhìn vào đôi mắt tối đen sâu thẳm của Niếp Ngân, cô vội cụp mắt xuống.
- Em không hiểu ý của chủ thượng!
Cô nhẹ nhàng lên tiếng, trong giọng nói có chút bất kháng. diiiiiend✩anlequ✩y✩don
- Không hiểu ý tôi? Tuyền, em không hiểu, hay… không muốn hiểu? Hả? – Niếp Ngân không cho phép cô trốn tránh, giọng điệu nhàn nhạt nhưng rất sắc bén.
Thượng Quan Tuyền run lên.
- Tuyền, gan em cũng lớn quá nhỉ, dám không được sự cho phép của tôi mà tự mình đi theo dõi Lãnh Thiên Dục! – Niếp Ngân nhíu chặt đôi mày rậm, giọng điệu như mũi kiếm đâm thẳng về phía Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền vừa nghe xong, sắc mặt đột nhiên trở nên căng thẳng. Cô vội quỳ một chân xuống đất…
- Xin chủ thượng bỏ qua, em chỉ muốn mau chóng tìm ra được tung tích của con chip và… giết Lãnh Thiên Dục.
Niếp Ngân đứng trên cao nhìn xuống Thượng Quan Tuyền, ánh mắt cực kì phức tạp.
- Tuyền, đừng cho rằng tôi quý em thì em có thể muốn làm gì thì làm. Tôi hỏi em, theo dõi Lãnh Thiên Dục lâu như vậy, tại sao không hề chủ động liên lạc với tôi lấy một lần?
- Em... – Thượng Quan Tuyền lập tức cứng họng.
Lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Vì em bị thương cho nên không muốn quầy rầy chủ thượng”.
Cô cảm thấy như có một bánh xe hung hăng nghiền nát trái tim mình, rất đau đớn!
Niếp Ngân nhìn Thượng Quan Tuyền, mái tóc đen dài xõa sau lưng cô, nhìn càng thêm mê người.
- Vết thương… thế nào? – Niếp Ngân lưỡng lự hỏi.
- Không có gì đáng ngại! – Thượng Quan Tuyền lập tức đáp lại.
Niếp Ngân nhìn Thượng Quan Tuyền bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, sau đó thong thả đi tới bên cửa sổ.
- Tuyền, đứng lên đi! – Thanh âm nhẹ nhàng khiến người ta không biết anh ta đang suy nghĩ gì.
Thượng Quan Tuyền từ từ đứng dậy. diiiiiend✩annnnlequyd✩n
- Lại đây! – Anh ta ra lệnh.
Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, cắn môi, sau đó đi tới gần bóng lưng cao lớn ấy…
Khi cô lại gần, Niếp Ngân xoay người lại nhìn cô. Sau đó anh ta cúi người xuống, đôi mắt đen nhìn chăm chú dường như muốn nhìn rõ suy nghĩ của cô.
- Tuyền, trước mặt Lãnh Thiên Dục, em có từng mềm lòng không?
Câu hỏi bất thình lình này như một quả bom nổ tung trong lòng Thượng Quan Tuyền.
- Chủ thượng, em sao lại mềm lòng với hắn... – Cô vội vàng giải thích.
- Bởi vì tôi thấy nhiệm vụ lần này em cứ dây dưa không dứt khoát! – Niếp Ngân cắt ngang lời Thượng Quan Tuyền.
- Đó là… Đó là vì Lãnh Thiên Dục rất khó đối phó! – Cô khó khăn lên tiếng. Đây là sự thật, mặc dù cô không biết còn có cái cớ nào khác để giải thích hay không.
- Cho nên em hãy tạm dừng nhiệm vụ này lại. Tôi sẽ để người khác làm thay! – Niếp Ngân không chút lưu tình lên tiếng.
- Không, chủ thượng... – Thượng Quan Tuyền không nghĩ rằng Niếp Ngân sẽ ra quyết định như vậy. Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt trong veo vì lo lắng mà tản ra ánh sáng mê người – Xin hãy cho em tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.
Khẽ chớp mắt, Niếp Ngân cảm thấy mình như bị lạc lõng trong đôi mắt của cô.
- Tuyền, không phải là tôi nghi ngờ năng lực của em, chẳng qua tôi lo… – Anh ta vô thức lên tiếng, nhưng ngay sau đó chợt phát hiện ra mình lỡ lời liền dừng lại. dieeendaaaanleq✩uydon
Anh ta biết rõ mình lo lắng cái gì. Nhiều năm như vậy, anh ta đều hiểu tấm lòng của Thượng Quan Tuyền đối với mình. Mặc dù không thể đáp lại cô, nhưng đàn ông dù sao cũng rất ích kỷ, nhất là trước mặt người con gái mình thích. Anh ta không thể yêu cô, nhưng tuyệt đối không thể mất cô.