Mục lục
Truyện: Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen - Lãnh Thiên Dục (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Thiên Dục than nhẹ một tiếng: “Cô bé, em đang nói dối”. Nói xong, hắn hôn lên chiếc cổ trắng nõn của cô: “Tuyền, em đang ghen!”

Thượng Quan Tuyền kinh hãi, cô vừa định lên tiếng thì ngón tay Lãnh Thiên Dục đã nhẹ nhàng xoa lên đôi môi mềm mại của cô, ngón tay mang theo sự dịu dàng nhẹ nhàng...

- Tuyền, cô bé của anh, em biết không, bộ dạng ghen tuông của em khiến trái tim anh rung động...

Hắn vô thức thì thầm, vừa dứt lời, hắn cúi xuống mạnh mẽ hôn lên môi cô, nuốt hết hương thơm của cô vào miệng...

***

- Vận Nhi, cậu nói xem rốt cuộc Lãnh Thiên Dục là người như thế nào? – Thượng Quan Tuyền ngồi trên chiếc xích đu, nhẹ nhàng đung đưa, đôi mắt lộ ra sự nghi hoặc.

Giờ là chạng vạng tối, mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà có màu như loại rượu vang thơm ngon nhẹ nhàng phủ xuống vườn hoa tử vi, ánh nắng màu tím nhạt tạo ra sự nhẹ nhàng.

Bùi Vận Nhi ngồi dưới gốc cây, dựa vào thân cây tử vi, từng đóa hoa tử vi khẽ lung lay trong gió, vài cánh hoa rụng xuống chao đảo trên mái tóc dài của Thượng Quan Tuyền.

- Ừm... – Bùi Vận Nhi nghiêng đầu suy nghĩ câu hỏi vừa rồi của Thượng Quan Tuyền, lát sau cô ngẩng đầu lên nói – Lãnh tiên sinh là người cực kì phức tạp, phức tạp đến mức người khác chẳng thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh ta. Nhưng anh ấy lại vì cậu mới trồng cả vườn cây tử vi rộng thế này, còn làm xích đu, lấp hồ nhân tạo, xem ra trong lòng anh ấy, cậu là người rất đặc biệt!”

Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nhìn vườn hoa tử vi lãng mạn, hàng lông mày hơi nhíu lại: “Vận Nhi, cậu nói vườn hoa tử vi là mới trồng?”


Bùi Vận Nhi che miệng cười: “Đương nhiên rồi, cậu xem đi...”. Cô nhặt một viên đá, đào xuống đất...

- Đất ở đây đều là đất mới, tớ là người chuyên trồng hoa cỏ, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngay. Mà anh Thiên Hi cũng nói trước kia biệt thự Lãnh gia không có vườn hoa tử vi thế này!

Thượng Quan Tuyền nghe vậy, trong lòng đầy ấm áp, cảm giác ấm áp dần lan ra, tràn ngập đôi mắt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ lên. Cô tựa đầu vào dây treo xích đu, dường như có thể ngửi được mùi hương nam tính dễ chịu trên người Lãnh Thiên Dục...

- Không ngờ anh ấy lại chu đáo đến thế... - Cô nhẹ nhàng thì thầm, sự chân tình tràn ngập đôi mắt.

- Tiểu Tuyền... – Bùi Vận Nhi thấy cô như vậy, hơi do dự đứng dậy, khẽ gọi.

- Hả? Sao thế? – Thượng Quan Tuyền nghe Bùi Vận Nhi gọi, vội vàng giấu sự chân tình đi, nhìn Bùi Vận Nhi lo lắng hỏi.

- Tiểu Tuyền, chúng ta là bạn tốt nhất của nhau, cho nên cậu hãy nói thật với tớ, cậu... – Bùi Vận Nhi dừng lại một chút, hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói – Không phải cậu yêu Lãnh Thiên Dục đấy chứ?

Thật ra bây giờ cô đang cực kì rối loạn. Cô hy vọng Tiểu Tuyền và Lãnh Thiên Dục yêu nhau, vì dường như cô có thể nhìn ra sự khẩn trương của Lãnh Thiên Dục với Tiểu Tuyền. Nhưng cô cũng hơi lo lắng, dù sao thân phận của Lãnh Thiên Dục cũng cực kì phức tạp, Tiểu Tuyền ở cùng với anh ta đâu được an toàn và vui vẻ.

- Vận Nhi, cậu đang nói gì vậy? – Thượng Quan Tuyền nghe vậy, trong lòng run lên. Cô lập tức lên tiếng, cố che giấu sự khẩn trương.

Bùi Vận Nhi bước lên phía trước, bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy dây treo xích đu, nói: “Tiểu Tuyền, cậu nói cho tớ biết đi, thật ra tớ rất tò mò đấy! Không phải cậu yêu anh ta rồi đấy chứ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền càng thêm đỏ ửng, đôi mắt trong veo hơi né tránh: “Thật ra...”

Cô mấp máy đôi môi anh đào, trong đầu hiện ra bóng dáng cao lớn anh tuấn của Lãnh Thiên Dục, trái tim lại rung động từng hồi.

- Thật ra tớ cũng không biết mình có yêu anh ấy không nữa. Chỉ là mỗi khi nhìn thấy anh ấy, trong lòng tớ cảm thấy cực kì vững vàng và an toàn. Thấy anh ấy ở cùng với người phụ nữ khác, tớ sẽ cực kì ghen tị. Tuy nhiều khi anh ấy lạnh lùng, thậm chí là tàn nhẫn, nhưng từ trong tiềm thức tớ cảm nhận được rằng anh ấy sẽ không làm tổn thương tớ. Tớ cũng cực kì thích sự dịu dàng của anh ấy, cũng thích được anh ấy ôm vào lòng, ngửi mùi hương trên người anh ấy...

Cô càng nói, khuôn mặt lại càng đỏ lên, trong mắt cũng lan tràn tình cảm yêu thương...

Bùi Vận Nhi ngẩn người, xem ra Tiểu Tuyền đã yêu Lãnh Thiên Dục rồi, nhưng mà... nếu cô ấy khôi phục lại trí nhớ thì sẽ như thế nào?

- Vận Nhi... – Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng gọi, trong mắt toàn là tâm sự của một cô gái – Trước khi tớ mất trí nhớ, có phải tớ và Lãnh Thiên Dục rất yêu nhau không? Vậy nên bọn tớ mới đính hôn với nhau?

Cái này...??

Bùi Vận Nhi nghẹn họng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi mất tự nhiên, dường như đang tìm ra một lý do thích hợp để nói.

- Vận Nhi, cậu làm sao vậy? – Thượng Quan Tuyền thấy vẻ mặt kì lạ của Bùi Vận Nhi, quan tâm hỏi han.

- À, không có gì. Tiểu Tuyền, cậu vừa mới bình phục, chúng ta mau về phòng đi. Anh Thiên Hi nói không cho cậu ngồi ở nơi có nhiều gió quá đâu! – Bùi Vận Nhi không biết nói dối vậy nên cũng không thể tìm ra một lý do để giải thích cho Thượng Quan Tuyền.

Trước sự né tránh của cô, đôi mắt Thượng Quan Tuyền hiện lên tia cảnh giác, cô dừng hẳn xích đu lại.

- Vận Nhi, ở đây làm gì có gió! – Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận Nhi – Cậu đang trốn tránh câu hỏi vừa rồi của tớ? Vận Nhi, cậu là bạn tốt của tớ, đừng lừa dối tớ.

- Tiểu Tuyền, không phải bây giờ cậu sống rất tốt sao? Tại sao cứ muốn biết những chuyện trước kia? – Bùi Vận Nhi sốt ruột hỏi.

Thượng Quan Tuyền đau lòng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Vận Nhi, tớ không thể chỉ có một nửa trí nhớ được, như vậy tớ sẽ cảm thấy bản thân không trọn vẹn, cũng không thấy an toàn. Cậu nói cho tớ biết đi, cậu là người tớ tin tưởng nhất mà!”

Bùi Vận Nhi cảm thấy mình đang bị Thượng Quan Tuyền dồn vào trong góc, cô không muốn nói, cũng không biết nên nói thế nào. Nhưng... là một người bạn tốt, cô không thể nhẫn tâm trước lời nói khẩn thiết của Thượng Quan Tuyền như vậy.

- Tiểu Tuyền... – Cô hít sâu một hơi, khuôn mặt thanh tú nhìn Thượng Quan Tuyền đầy tình cảm – Lãnh tiên sinh rất quan tâm đến cậu, cậu nên tin tưởng anh ấy chứ? Cậu là vị hôn thê của anh ấy, cũng chính anh ấy thừa nhận điều đó, điều này chứng minh anh ấy rất yêu cậu!

Do dự một lúc, Bùi Vận Nhi vẫn không nói ra sự thật. Thật ra cô rất muốn giải thích rõ tình hình hiện tại, nhưng cô thật sự không rõ Lãnh Thiên Dục nói mình là vị hôn phu của Tiểu Tuyền là do thật sự yêu Tiểu Tuyền hay... còn có mục đích khác?

Có lẽ Thượng Quan Tuyền bẩm sinh đã là người nhạy cảm, lại trải qua đặc huấn nên nhìn thấy vẻ mặt né tránh của Bùi Vận Nhi, cô lập tức nghi ngờ...

- Vận Nhi, cậu không biết nói dối. Bởi vì mỗi lần cậu nói dối, cậu đều không dám nhìn thẳng vào mắt tớ. Tại sao? Tại sao cậu không nói thật cho tớ biết? Tớ biết trước khi tớ bị mất trí nhớ, anh ấy là đối tượng tớ phải giết chết, nhưng về sau thật sự bọn tớ yêu nhau sao? – Cô đứng dậy hỏi.

- Tớ không biết, tớ thật sự không biết. Tiểu Tuyền, cậu đừng ép tớ, cậu nên tin tưởng Lãnh tiên sinh! – Bùi Vận Nhi ra sức lắc đầu, vẻ mặt đầy mâu thuẫn và đau lòng.

Thượng Quan Tuyền nghe vậy, đôi mắt trong veo buồn rầu như một đóa hoa tuyết trắng, cô ngồi xuống xích đu, giọng nói mờ mịt và yếu ớt: “Thật ra tớ không tin vào bản thân mình. Bởi vì từ trong tiềm thức của tớ, tớ cảm thấy mình đã quên đi một người đàn ông, anh ấy là người rất quan trọng trong cuộc đời tớ, nhưng bây giờ tớ không thể nhớ nổi, không thể nhớ ra dù chỉ một chút...”

Giọng nói của cô có vẻ bất lực, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía xa xăm khiến Bùi Vận Nhi càng thêm đau lòng.

- Tiểu Tuyền, sao cậu phải hành hạ bản thân như vậy? Cậu có nghĩ tới chuyện nếu cậu nhớ ra mọi chuyện trước kia thì trong lòng sẽ càng thêm mâu thuẫn và đau đớn hơn không? – Bùi Vận Nhi đi lên phía trước, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô rồi nói.

Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nhìn Bùi Vận Nhi: “Vận Nhi, cậu là bạn tốt nhất của tớ, hãy nói cho tớ biết đi, người đàn ông đó là ai? Anh ấy rốt cuộc là ai? Anh ấy... là Lãnh Thiên Dục sao? Hay là một người khác?”

Bùi Vận Nhi biết nếu không nói rõ thì trong lòng cô ấy sẽ thấy rất khó chịu. Nhưng nói cho cô ấy? Phải nói thế nào đây?

- Tiểu Tuyền, cậu nghe tớ nói xong thì hãy cẩn thận suy nghĩ lại, được không? – Cô mở miệng, muốn nói sự thật cho Thượng Quan Tuyền nghe.

Thượng Quan Tuyền nặng nề gật đầu, tim đập thình thịch.

Bùi Vận Nhi hít sâu một hơi rồi nói: “Thật ra trước khi cậu mất trí nhớ, cậu luôn giấu diếm thân phận của mình với tớ. Bởi vậy nên mỗi khi cậu tâm sự với tớ cũng không nói quá nhiều chuyện. Nhưng có một lần, trông cậu cực kì buồn, cậu nói trong lòng cậu có một người đàn ông nhưng không thể nào đến gần. Cậu nói hai người không thể ở bên nhau nhưng không thể nào quên được anh ta, cũng vì sự tồn tại của anh ta mà quãng thời gian kể khi cậu được nhận nuôi không còn cô độc nữa”.

Thượng Quan Tuyền nghe vậy, hô hấp có phần dồn dập, cô hỏi: “Quãng thời gian kể khi tớ được nhận nuôi không còn cô độc nữa? Chẳng lẽ người tớ yêu thật sự là...”

Bùi Vận Nhi nhíu mày lại, do dự lên tiếng: “Tớ không biết đó có phải là người đàn ông quan trọng mà cậu đang nhắc tới không. Nhưng tớ nhớ có một lần cậu bị sốt, lúc tớ đắp khăn lạnh cho cậu thì cậu thì thào gọi tên Niếp Ngân”.

Thượng Quan Tuyền sững sờ... cô hoàn toàn ngạc nhiên và thấy mờ mịt...

Thật lâu sau, cô mới kéo chút lý trí trở về, nhìn Bùi Vận Nhi hỏi: “Vận Nhi, ý cậu là người trước kia tớ yêu là cha nuôi của tớ, cũng chính là... Niếp Ngân?”

Vẻ mặt Bùi Vận Nhi đầy phức tạp, cô nhẹ giọng nói: “Tiểu Tuyền, thật ra tớ cảm thấy cậu có thói quen ỷ lại vào Niếp Ngân, đối với anh ta, cậu luôn khát khao và chờ mong, có lẽ đây không phải là tình yêu...”

- Vận Nhi, vậy tại sao tớ lại ở cạnh Lãnh Thiên Dục? Còn nữa, hôn ước là sao? – Thượng Quan Tuyền đứng dậy, giọng nói đầy nặng nề ngắt lời Bùi Vận Nhi, ánh mắt đầy sắc bén nhìn cô.

Bùi Vận Nhi hơi run lên... cô nuốt nước miếng, muốn trốn tránh nhưng không thể!

Thật lâu sau, cô nhắm mắt lại, khó khăn lên tiếng: “Chuyện của cậu và Lãnh tiên sinh tớ không biết nhiều lắm, nhưng mà...”. Cô không biết nên mở miệng thế nào.

- Nhưng sao? Vận Nhi, cậu nói đi! – Thượng Quan Tuyền tới gần cô, dồn hỏi, thái độ đầy lo lắng.

Bùi Vận Nhi nắm chặt tay lại...

- Cậu và Lãnh Thiên Dục không có hôn ước, anh ấy cũng không phải vị hôn phu của cậu! – Rốt cuộc cô cũng đã nói ra sự thật. Trước khí thế của Thượng Quan Tuyền, cô không thể nói dối được nữa!

Thượng Quan Tuyền nghe vậy, cả người run lên. Ngay sau đó, cô ngồi phịch xuống đất...

- Quả nhiên, anh ta lừa tớ. Anh ta vì con chip, vì muốn đạt được mục đích nên mới nói dối... Niếp Ngân, thì ra người tớ yêu là.. Niếp Ngân? – Cô bất lực thì thầm, bàn tay đè chặt lên trái tim. Thật sự là đau quá, dường như có hàng ngàn hàng vạn mũi nhọn đang đâm vào tim cô!

Bùi Vận Nhi nghe xong lập tức lo lắng. Cô ngồi xổm trước mặt Thượng Quan Tuyền, vỗ nhẹ lên vai cô: “Tiểu Tuyền, cậu hãy suy nghĩ cẩn thận lại đi. Tuy cậu đã quên người đàn ông đó nhưng cảm giác thì không thể đánh lừa được. Chẳng lẽ cậu không có cảm giác quen thuộc với Lãnh Thiên Dục sao? Chẳng lẽ người đàn ông quan trọng kia thật sự là Niếp Ngân chứ không phải Lãnh Thiên Dục sao? Cậu phải là người rõ ràng nhất chứ!”

- Cậu muốn tớ phải rõ ràng thế nào đây? Vận Nhi, nếu trước kia tớ và Lãnh Thiên Dục yêu nhau thì tại sao lại không kể với cậu mà lại nhắc tới Niếp Ngân? Lãnh Thiên Dục, từ đầu đến cuối đều là anh ta lừa gạt tớ, anh ta... căn bản là không thích tớ.

Thượng Quan Tuyền bất lực gào to lên, cảm giác đau đớn trong lòng cùng sự giận dữ hóa thành những giọt nước mắt, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất...


- Tiểu Tuyền, cậu đừng kích động như vậy… – Bùi Vận Nhi đột nhiên đứng dậy. Nhưng ngay sau đó, cô lại rên lên một tiếng đầy đau đớn...


- Ưm… – Cô đột nhiên ngã xuống đất.


Thượng Quan Tuyền run lên, lập tức tiến lên đỡ cô dậy, hét lớn: “Vận Nhi, Vận Nhi... cậu làm sao vậy?”


Khi cô giơ tay lên... cả bàn tay đầy máu tươi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK