Cảm xúc Lâm Nghị Đình mất khống chế nhưng Anh Chiêu ở ngay phòng sát vách lại không phát hiện. Bởi vì cậu lúc này trong đầu chỉ nghĩ đến thiết bị nghiên cứu của mình đã được chuyển đến học viện Thánh Lâm.
Xem ra ngày mai cậu phải nhanh chóng quay về tiếp tục một loạt thử nghiệm lâm sàng chứng minh bộ phận cơ giả do cậu nghiên cứu sẽ không tạo ra phản ứng bài xích với cơ thể con người, đây mới là điều quan trọng nhất.
Tuy rằng ở Y quốc cũng đã tiến hành thử nghiệm sơ bộ, nhưng vẫn chưa thể khiến Anh Chiêu hoàn toàn yên tâm.
Đợi đến giờ cơm tối, Lâm Nghị Đình vẫn không chịu xuất hiện. Anh Chiêu cho là mình đem anh doạ sợ rồi, bất đắc dĩ ăn đồ ăn quản gia Lâm đã chuẩn bị trước.
Tuy rằng mùi vị vẫn rất ngon, nhưng trong lòng có chút mất mát.
Trước khi trở về nước, Anh Chiêu chỉ ngủ hai, ba tiếng mỗi ngày trong một thời gian dài. Sau khi về cạnh người yêu, tinh thần Anh Chiêu được thả lỏng khiến cậu sinh ra cảm giác buồn ngủ.
Cậu lên giường đi ngủ từ sớm, chuẩn bị năng lượng để ngày mai làm việc tốt hơn. Sáng sớm ngày hôm sau, Anh Chiêu thu dọn hành lý đi đến học viện Thánh Lâm.
Mọi việc bên Học viện Thánh Lâm khi Anh Chiêu còn ở Y quốc đã thu xếp ổn thoả, bọn họ sẽ an bài một phòng thí nghiệm cho riêng cậu. Sau này Anh Chiêu sẽ ở đó, tiếp tục nghiên cứu của mình.
Bởi vì bận rộn với việc nghiên cứu Anh Chiêu phải ra ngoài từ sớm, không muốn quấy rầy giấc ngủ nam nhân nhà mình nên cậu chỉ chào hỏi một tiếng với bác Lâm liền đi khỏi Lâm gia.
Chờ đến khi Lâm Nghị Đình tỉnh lại, đem bữa sáng tự mình chuẩn bị tới phòng tìm Anh Chiêu, khi mở cửa nhìn thấy căn phòng trống rỗng, anh ngay lập tức hoảng sợ.
Lâm Nghị Đình nghĩ biểu hiện của mình ngày hôm qua không tốt, đã chọc giận Anh Chiêu cho nên cậu muốn rời bỏ anh.
Anh hoảng loạn mở camera giám sát trong nhà xem Anh Chiêu ở đâu. Lúc gặp bác Lâm anh mới thở phào nhẹ nhõm, Anh Chiêu chỉ trở lại trường học để chuẩn bị phòng thí nghiệm của mình.
Nhưng Anh Chiêu không nói với anh tiếng nào liền rời khỏi, cũng không cùng anh ăn bữa sáng, khiến anh cảm thấy hơi buồn.
Cụp mắt xuống, thầm nghĩ có lẽ do ngày hôm qua anh đột nhiên bỏ đi, một mình về phòng, làm Anh Chiêu cảm thấy không vui đi.
Nghĩ xong, Lâm Nghị Đình thấy mình phải bồi thường thật tốt cho Tiểu Chu, vì vậy anh gọi điện cho thư ký, báo lại hôm nay bản thân sẽ không đến công ty xử lý công việc.
Sau đó mua kêu bác Lâm mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn yêu thích của Anh Chiêu, quyết định buổi tối sẽ tự mình nấu một số món cậu thích.
Anh Chiêu cả ngày đều bận sắp xếp phòng thí nghiệm mới, tuy mang theo hai trợ thủ đắc lực từ Y quốc nhưng việc cần làm quá nhiều, còn phải cùng các nhân viên nghiên cứu khác của học viện tiến hành trao đổi.
Cả ngày bận rộn, Anh Chiêu thở dài nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng xử lý xong các hạng mục hợp tác. Mệt mỏi rời khỏi phòng thí nghiệm, đi về phía cổng trường.
Nhưng không biết vì sao, Anh Chiêu đi trên đường đột nhiên rùng mình, cảm nhận có ánh mắt ác ý đang chăm chú nhìn cậu.
Ngũ giác Anh Chiêu trước nay nhạy bén, cậu tin chắc cảm giác vừa rồi không phải ảo giác. Phát hiện sau thân cây có bóng đen chạy qua.
Anh Chiêu nheo mắt, dừng bước chân, hỏi Tiểu Bạch trong thức hải: “Tiểu Bạch, vừa nãy ai theo dõi ta?”
Tuy rằng Anh Chiêu biết bên mình vẫn luôn có người do Lâm Nghị Đình sắp xếp, nhưng ánh mắt vừa rồi, tuyệt đối không phải những người đó sẽ có.
Tiểu Bạch nghe Anh Chiêu hỏi, nhanh chóng trả lời: “Ký chủ, người vừa rồi là vai chính thụ thế giới này Mạnh Giai Kỳ.”
Anh Chiêu nghe vậy lúc này mới nghĩ tới, Mạnh Giai Kỳ xác thật cũng học ở học viện Thánh Lâm. Dựa theo cốt truyện thế giới, hiện tại Mạnh Giai Kỳ đã trọng sinh.
Chỉ là không biết những năm trước mình ảnh hưởng Lâm Trạch, đối phương còn có thể bị Mạnh Giai Kỳ sau trọng sinh mê hoặc hay không.
Nhưng không còn nghi ngờ gì, Mạnh Giai Kỳ quả thực hận Anh Chu, hơn nữa coi Anh Chu làm đối tượng trả thù.
Khoé miệng Anh Chiêu cong lên. Mình xuyên tới thời điểm lúc còn nhỏ, tới nay vẫn bận rộn khai thông tâm lý người yêu, sau lại chấp nhất với nghiên cứu, liền bỏ qua sự tồn tại của vai chính thụ.
Nếu đối phương không có bất kỳ hành động gì, Anh Chiêu cũng không ngại sống hòa bình thế này. Nhưng có vẻ một số người không chịu nổi cô đơn.
Nếu đối phương dám ra tay với cậu, Anh Chiêu tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, Anh Chiêu tiếp tục giả vờ như chưa phát hiện, đi về hướng cổng trường.
Chờ tới cổng trường, Anh Chiêu nhìn thấy xe của bác Lâm tới đón mình tan tầm. Nhưng bên trong chỉ có bác Lâm làm tài xế, lại không nhìn thấy bóng dáng Lâm Nghị Đình.
Anh Chiêu hơi nghi hoặc hỏi bác Lâm: “Sao anh Nghị Đình không đến đón con? Là công ty có việc quan trọng sao ạ?”
Bác Lâm cười lắc đầu nói: “Không phải, Anh thiếu gia. Đại thiếu gia đang chuẩn bị bữa tối cho cậu đó.”
“Dạ?” Anh Chiêu nghe vậy không nhịn được cười lên, nghĩ đến bữa tối do người yêu tự tay chuẩn bị cho cậu, trong lòng bắt đầu mong đợi.
Anh Chiêu về đến Lâm gia, ngửi mùi thơm từ phòng bếp bay ra. Vội vàng cởi áo khoác đi tới phòng bếp, quả nhiên thấy Lâm Nghị Đình đang bận rộn bên trong.
Bởi vì Lâm Nghị Đình ngồi xe lăn nên hành động không tiện, đa số món ăn đều nấu bằng lò nướng. Cũng thuận tiện cho anh hành động hơn khi trong bộ dạng này.
Anh Chiêu nhìn anh, thấy anh có chút khó khăn ở trong phòng bếp, vạt áo sau lưng thấm đẫm mồ hôi. Hốc mắt bất giác hơi đỏ lên, trong lòng dâng lên cảm xúc không nói nên lời.
Thầm nghĩ, rất nhanh, rất nhanh thôi anh liền có thể đứng lên rồi. Anh Chiêu đi đến bên cạnh Lâm Nghị Đình, ôm lấy vai anh từ phía sau, nói nhẹ bên tai anh: “Anh Nghị Đình, cảm ơn anh, vất vả rồi.”
Lâm Nghị Đình quay đầu nhìn Anh Chiêu đã trở lại, nở một nụ cười, nhanh chóng nói với cậu: “Đừng đứng trong phòng bếp, em mau về phòng mình đi, đồ ăn sắp làm xong rồi.”
Anh Chiêu gật đầu, lấy khăn tay trong túi lau mồ hôi bên thái dương Lâm Nghị Đình, rồi ngoan ngoãn trở về phòng mình.
Anh Chiêu đợi trong phòng một lúc, thấy quản gia cùng người hầu bưng đồ ăn vào phòng. Lâm Nghị Đình sau khi thay áo sơmi mới cũng theo sát phía sau.
Nhìn Anh Chiêu mỉm cười nói: “Tiểu Chu, mau tới ăn cơm đi, ở trong trường học vất vả một ngày nhất định đói bụng rồi.”
Anh Chiêu gật đầu, ngồi bên cạnh Lâm Nghị Đình. Nhìn đồ ăn phong phú trước mặt, vui vẻ nói: “Không nghĩ tới anh Nghị Đình lại nấu ăn tốt vậy, lại còn làm toàn món em thích nữa.”
Lâm Nghị Đình nghe vậy lắc đầu, cười nói: “Tiểu Chu không phải cũng từng vì anh mà tập nấu ăn sao? Coi như là anh đáp lễ đi. Mau ăn thử xem, xem món anh nấu có ngon không.”
Anh Chiêu nghe Lâm Nghị Đình nói như vậy, lập tức nếm thử món măng nướng trước mặt, mùi vị rất tươi mát. Lại ăn thêm miếng cá hồi nướng cùng nước sốt, hương vị rất đậm đà.
Quả nhiên đều là dựa theo khẩu vị yêu thích của cậu mà làm. Anh Chiêu cười tươi, quay đầu khen ngợi Lâm Nghị Đình: “Anh Nghị Đình, đồ ăn rất ngon!”
Cậu cúi người, hôn lên môi Lâm Nghị Đình một cái thật mạnh, còn cố ý nháy mắt cười: “Đây là phần thưởng của anh đó nha.”
Lâm Nghị Đình đột nhiên bị Anh Chiêu hôn môi, không tự chủ đỏ mặt, cũng không nói thêm gì. Yên lặng cầm dụng cụ lên, bắt đầu dùng bữa.
Không biết vì sao, đồ ăn hôm nay giống như được tẩm mật vậy, ngọt đến tận trong lòng luôn rồi.
Tâm trạng Anh Chiêu hôm nay rất tốt, ở trường học cũng rất thuận lợi. Ăn được một lúc, cậu đứng dậy đi tới tủ rượu, lấy một chai để lên bàn cùng Lâm Nghị Đình uống.
Tửu lượng Lâm Nghị Đình trước nay vẫn rất tốt, dù sao muốn hoà mình trên thương trường rốt cuộc cũng không thể không tham gia các buổi tiệc rượu.
Tuy thân phận bây giờ không ai dám rót rượu cho anh, nhưng anh cũng có lúc thích uống một mình. Đặc biệt là trong căn phòng bí mật đó. Anh một bên uống rượu, một bên tưởng tượng mọi thứ về Anh Chiêu.
Nếu đổi lại uống cùng Anh Chiêu, anh cũng không nghĩ đến việc có say hay không, chỉ nghĩ lúc uống rượu, bầu không khí giữ anh và người anh yêu sẽ thoải mái hơn thôi.
Rượu không chỉ có thể giúp thư giãn, còn có thể mượn cớ làm loạn thì sao?
Anh Chiêu liếm liếm môi, cảm thấy hương vị rượu trong miệng nồng hơn rất nhiều. Bầu không khí ấm áp này khiến Anh Chiêu hoàn toàn thả lỏng.
Cậu cảm thấy trong phòng có chút ngột ngạt nên cởi vài cúc áo sơ mi, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh tinh xảo.
Lâm Nghị Đình nhìn thấy, cổ họng hơi thắt lại. Anh ho hai cái, cố gắng đảo mắt.
Câu được câu không hỏi Anh Chiêu: “Hôm nay em ở trường học có tốt không?”
Anh Chiêu lại uống thêm một ngụm rượu, một bên híp mắt một bên gật gật đầu, cười nói: “Rất tốt, nhưng mà cảm thấy……”
Lâm Nghị Đình thấy Anh Chiêu qua hồi lâu vẫn không nói tiếp, nghi hoặc quay đầu. Nhìn Chiêu đột nhiên nở một nụ cười quyến rũ với mình, ghé vào tai thì thầm: “Có chút nhớ anh á.”
Anh Chiêu nói xong, bóp cằm Lâm Nghị Đình để anh đối mặt với mình, sau đó không kiêng nể gì mà bắt đầu hôn lên môi đối phương.
Cửa phòng đã được quản gia Lâm lúc rời đi đóng lại, Anh Chiêu cũng không có ý định kìm nén bản thân. Cậu ôm cổ Lâm Nghị Đình, ngồi lên đùi anh, lộn xộn hôn lên môi người yêu.
Không biết có phải tác dụng của rượu hay không, Lâm Nghị Đình thấy hôm nay Anh Chiêu quá quyến rũ. Khuôn mặt nhỏ thanh lãnh lúc này đỏ bừng, thực sự quá mê người.
Anh Chiêu hình như thấy hơi vướng, tháo mắt kính trên mặt xuống. Cặp mắt phượng xinh đẹp kia lộ ra, tim Lâm Nghị Đình đập như trống đánh khi nhìn thẳng vào chúng.
Bị người mình thầm yêu hôn, Lâm Nghị Đình thấy hình như mình nằm mơ rồi. Anh nhẫn nhịn thở dốc, muốn bản thân tỉnh táo lại.
Anh muốn nói gì đó với Anh Chiêu “Tiểu Chu….”
Chỉ là còn chưa kịp nói xong, Anh Chiêu “suỵt” một tiếng, dùng ngón trỏ chặn môi anh lại.