Trên thực tế, Lâm Trạch dẫn theo Mạnh Giai Kỳ cũng cảm thấy hơi xấu hổ, đối với Lâm Trạch mà nói, Mạnh Giai Kỳ chỉ là một người bạn hắn mới quen biết vài tháng trước.
Vốn dĩ ngay từ đầu chỉ cảm thấy gã cùng Anh Chiêu lớn lên có chút giống nhau, ký ức về mối tình đầu thời niên thiếu đã qua lâu rồi nhưng thiện ý để lại trong lòng vẫn không thể xóa nhòa.
Cho nên lúc Lâm Trạch nhìn thấy Mạnh Giai Kỳ hơi giống Anh Chiêu, cũng tự nhiên sinh ra chút cảm tình với gã.
Sau khi tìm hiểu sâu hơn, biết Mạnh Giai Kỳ là sinh viên của học viện Thánh Lâm. Làm việc trong quán bar cũng là vừa học vừa làm, lại không bị tiền bạc lay động, Lâm Trạch đối với gã có thêm vài phần tán thưởng.
Về phần hôm nay, vốn dĩ bọn hắn chỉ là một buổi tụ họp nhỏ riêng tư, cũng không có ý định mang Mạnh Giai Kỳ tới. Nhưng sau khi Lâm Trạch vô tình tiết lộ, Mạnh Giai Kỳ biểu hiện gã thực sự muốn tham gia.
Khi nghe Lâm Trạch nói Anh Chiêu là giáo sư được mời về học viện Thánh Lâm, gã liền nói mình từng tham gia khoá dạy của cậu, rất ngưỡng mộ cậu.
Gã chân thành nói mình thực sự hy vọng có thể gặp Anh Chiêu một chút, Lâm Trạch cũng không chịu nổi Mạnh Giai Kỳ năm lần bảy lượt cầu xin, hắn mới dẫn theo gã tới đây.
Đúng như dự đoán, Anh Chiêu không chú ý quá nhiều đến người lạ.
Mạnh Giai Kỳ đối với việc Anh Chiêu cư xử không nóng không lạnh với gã, cảm thấy rất tức giận, nhưng vì mục đích của mình, không thể không nhẫn nhịn.
Lâm Trạch vì hòa hoãn bầu không khí trên bàn cơm, vội vàng nói với Anh Chiêu:
“Tiểu Chu, nghe nói gần đây em làm giáo sư thỉnh giảng ở Học viện Thánh Lâm. Em dạy ngành nào vậy? Quả nhiên là học bá, trong số chúng ta em là người có tiền đồ nhất đó.”
Anh Chiêu nghe Lâm Trạch nói, mặt vô biểu tình trả lời:
“Em chỉ là giáo sư thỉnh giảng, mỗi tuần dạy có vài buổi mà thôi, là về kỹ thuật cơ khí. Giảng dạy chủ yếu là vận hành thực tế, về kỹ thuật, anh không phải vẫn luôn không có hứng thú với những thứ này sao?”
Mạnh Giai Kỳ biết Lâm Trạch là vì gã mà tìm kiếm đề tài, nhìn hắn cười cảm kích, vội vàng nói:
“Giáo sư Anh, không biết thầy có nhớ với em không. Em là sinh viên của học viện Thánh Lâm, em còn tham dự vài lớp dạy của thầy đó, trước giờ vẫn luôn ngưỡng mộ thầy.”
Anh Chiêu nhìn vẻ mặt lấy lòng của Mạnh Giai Kỳ, ánh mắt lóe lên, làm bộ lơ đãng hỏi: “Ồ? Vậy cậu học chuyên ngành gì?”
Mạnh Giai Kỳ cho rằng Anh Chiêu muốn nói chuyện với gã, lập tức trả lời:
“Là ngành dược phẩm sinh học. Tuy không có liên quan gì đến kỹ thuật cơ khí nhưng em rất hứng thú với ngành này, cho nên cũng đi nghe buổi dạy của thầy.”
Trí nhớ Anh Chiêu trước nay vẫn tốt, hơn nữa cậu mới đi vào học viện Thánh Lâm không lâu, tổng cộng chỉ có mở hai khoá mà thôi. Cậu tất nhiên biết Mạnh Giai Kỳ chưa từng tham gia lớp cậu dạy.
Vì vậy cậu nhíu mày, trên mặt mang theo nghi hoặc hỏi Mạnh Giai Kỳ:
“Nhưng các khóa học của tôi chỉ dành cho sinh viên chuyên ngành. Hơn nữa, vì các khóa học có liên quan đến dự án thử nghiệm của tôi, vì vậy lúc vào trong phòng thí nghiệm thực hành cần phải điểm danh trước, sau đó giáo viên hướng dẫn sẽ dẫn dắt sinh viên. Cậu là sinh viên chuyên ngành dược phẩm sinh học, làm sao có thể học lớp của tôi?”
Mạnh Giai Kỳ nghe Anh Chiêu nói, cả người ngốc lăng. Gã đương nhiên là nói dối, trong học viện có nhiều giáo sư thỉnh giảng như vậy, căn bản chưa từng có khoá học nào kiểm tra chặt chẽ như thế. watt.pad cakhothit
Mạnh Gia Kỳ không ngờ lời nói dối của mình lại bị bại lộ dễ dàng, cảnh tượng nhất thời xấu hổ. Khuôn mặt của Mạnh Giai Kỳ đỏ bừng.
Gã nhu nhược đáng thương nhìn Anh Chiêu, phối hợp với gương mặt thanh tú, giống như Anh Chiêu mới là người làm sai vậy.
Lâm Trạch dưới sự dẫn dắt của Anh Chiêu, hắn không đi theo những thói quen ăn chơi đời trước, cũng không còn là tên tiểu tử dễ dàng bị che mắt.
Hắn sẽ không bởi vì Mạnh Giai Kỳ tỏ vẻ đáng thương mà cảm thấy gã mới là người đúng. Ngược lại bởi vì diễn xuất của gã mà độ hảo cảm giảm đi mấy phần.
Rốt cuộc cũng người là mình mang đến, Lâm Trạch không thể không giảng hòa, bất đắc dĩ nói với Anh Chiêu:
“Có thể là Giai Kỳ nhớ nhầm, Tiểu Chu, em không cần để ý.”
Anh Chiêu chớp mắt, nhìn kỹ bộ dạng Mạnh Giai Kỳ, quay đầu nhìn Lâm Trạch. Cậu chất phác đẩy gọng kính, gật đầu nói với Mạnh Giai Kỳ:
“Ngại quá, hình như vừa rồi tôi nói sai gì đó rồi. Tôi trước nay không am hiểu giao tiếp với nói dối, nếu làm cậu khó xử, tôi thành thật xin lỗi.”
Lâm Trạch cùng những người xung lớn lên từ nhỏ với Anh Chiêu, tất nhiên hiểu rõ tính cách cậu. Có hai người bạn nhìn Anh Chiêu trịnh trọng xin lỗi nhưng thực chất là đâm thêm hai nhát vào lưng người kia, không nhịn được cười phá lên.
Thấy vậy, Mạnh Gia Kỳ thu lại vẻ mặt đáng thương, cho rằng Anh Chiêu là cố ý làm khó mình, trong lòng càng thêm oán hận.
Sau chuyện vừa rồi, Mạnh Gia Kỳ không còn nói gì trên bàn ăn nữa. Chỉ lặng lẽ ngồi đó, ăn đồ ăn trước mặt.
Trái lại Anh Chiêu cùng những người bạn thời thơ ấu nói chuyện rất vui vẻ. Mạnh Giai Kỳ cảm nhận bức tường vô hình ngăn cách trước mặt, đem gã cô lập vào đó.
Cảm giác bị cô lập làm gã khó chịu, gã nhìn về phía Lâm Trạch xin giúp đỡ. Nhưng Lâm Trạch lại không còn chiếu cố gã như trước, nhìn thấy ánh mắt cầu xin của gã cũng làm như không thấy.
Quả nhiên, chính chủ trở về, thế thân liền có cũng được không có cũng chẳng sao.
Mạnh Giai Kỳ không khỏi nghĩ đến cuộc sống mà mình đã trải qua sau khi bị bỏ rơi ở kiếp trước. Kiếp trước mình vì người này mà lưu lạc đến bước đường đó, còn chết thảm như vậy.
Đời này hao tổn tâm cơ, vất vả lắm mới chân chính lấy được hảo cảm của Lâm Trạch, sao có thể cứ như vậy để Anh Chiêu phá hủy.
Mạnh Giai Kỳ cúi đầu, trong mắt hiện nên vẻ tàn nhẫn. Nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng nói: 'Anh Chu, tất cả là do mày ép tao.'
Anh Chiêu ở bên tán gẫu cùng bạn bè, cảm nhận được ác ý rõ ràng, khoé miệng khẽ nhếch lên. Xem ra, có người nhịn không được muốn tự tìm đường chết rồi đây.
Khi buổi gặp mặt kết thúc, trời đã tối hẳn. Trên không trung đột nhiên nổi sấm chớp, còn bắt đầu mưa to.
Anh Chiêu từ trước đến nay không thích lái xe, mà hiện tại sắc trời đã tối. Trên đường ít người vậy chỉ sợ gọi xe cũng không được.
Vừa định lấy điện thoại gọi cho bác Lâm, liền thấy Lâm Trạch đi tới, nhìn ngoài cửa mưa to, nói với Anh Chiêu: “Lát nữa anh đưa em về Lâm gia, nếu em muốn gọi xe trong thời tiết này, không biết phải đợi đến khi nào nữa.”
Anh Chiêu nghe Lâm Trạch nói, nhìn thoáng qua Mạnh Giai Kỳ đi bên cạnh hắn. Lâm Trạch lập tức hiểu ý Anh Chiêu, quay đầu nói xin lỗi với Mạnh Giai Kỳ:
“Giai Kỳ, ngại quá. Bởi vì Tiểu Chu không biết lái xe, cho nên hôm nay tôi muốn đưa em ấy về, cậu có thể tự đi xe về chứ?”
Mạnh Giai Kỳ khó xử nhìn mưa to tầm tã, cùng con đường vắng vẻ, bất đắc dĩ gật đầu.
Anh Chiêu đương nhiên sẽ không khách sáo như Lâm Trạch, dù sao cậu cũng không có thói quen mạo hiểm một mình dầm mưa đợi xe. Hơn nữa, cậu không nguyện ý hi sinh bản thân vì những kẻ như Mạnh Gia Kỳ.
Cho nên Anh Chiêu tự nhiên là ngồi xe của Lâm Trạch về nhà cũ Lâm gia. Tuy rằng đã rất muộn rồi, nhưng Lâm Nghị Đình vẫn chưa đi ngủ, anh vẫn luôn ở phòng khách đợi Anh Chieu quay về.
Chỉ là Lâm Nghị Đình nhìn thấy Anh Chiêu ngồi trên xe Lâm Trạch trở về, hai người vừa nói vừa cười, hai mắt anh liền đau.
Lâm Trạch thấy Lâm Nghị Đình trong phòng khách, ngoan ngoãn chào hỏi: “Anh hai.”
Lâm Nghị Đình gật đầu, cũng không nói nhiều, bác Lâm nhận lấy áo ngoài của Lâm Trạch cùng Anh Chiêu, rồi đưa khăn lông cho họ.
Bởi vì trời đã khuya, nhà cũ Lâm gia vẫn luôn giữ lại phòng Lâm Trạch, cho nên Lâm Trạch cũng quyết định đêm nay tạm thời nghỉ ngơi ở đây, ngày hôm sau sẽ trở về nhà của mình.
Mặc dù Lâm Trạch và Anh Chiêu vẫn giữ liên lạc nhiều năm nay, nhưng Lâm Trạch hiểu rõ, trong lòng Anh Chiêu từ đầu đến cuối chỉ có anh trai mình.
Cho nên hắn đã sớm đem tình cảm của mình đối với Anh Chiêu chôn giấu ở đáy lòng, trở thành một người bạn của cậu mà thôi.
Nhiều năm mới gặp lại, hắn định cùng Anh Chiêu tán gẫu suốt đêm. Nhưng nhìn ánh mắt tối thui của anh trai, Lâm Trạch đành đem lời định nói nuốt xuống, ngoan ngoãn một mình về phòng.
Anh Chiêu nhìn Lâm Nghị Đình như thế, nhướng mày, cũng chỉ im lặng đi về phòng mình.
Lâm Nghị Đình thấy Anh Chiêu trở về nhà không chào hỏi một tiếng nào, trong lòng buồn bã mất mát.
Anh nhìn bóng lưng Anh Chiêu rời đi, vươn tay muốn gọi cậu, nhưng anh lại không biết nên nói lời thế nào để giữ cậu lại.
Cuối cùng, Lâm Nghị Đình chỉ có thể yên lặng nhìn Anh Chiêu trở về phòng, đóng lại cửa phòng.
Anh cụp mắt xuống, cố giấu đi sự chua xót trong lòng. Lâm Nghị Đình về phòng, nghe tiếng mưa bên ngoài, chỉ cảm thấy phiền muộn.
Anh nằm ở trên giường, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Tiếng mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa dừng lại, thay vào đó là sấm chớp, mưa càng lúc càng nặng hạt hơn.
Lâm Nghị Đình khó chịu ngồi dậy, muốn hút một điếu thuốc, nhưng vào lúc này, anh nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh có chút nghi hoặc nhìn về phía cửa, bởi vì đã là nửa đêm, bình thường sẽ không có người quấy rầy anh. Sau một lúc im lặng, tiếng gõ cửa lại tiếp tục.
Ngay lúc Lâm Nhất Đình còn đang do dự, chán nản đến mức không muốn trả lời, giọng nói của Anh Chiêu đột nhiên từ ngoài cửa truyền vào. Cậu thì thầm vào trong phòng, “Anh Nghị Đình, anh ngủ chưa?”
Lâm Nghị Đình nghe thấy giọng nói của Anh Chiêu, lập tức trả lời: “Là Tiểu Chu sao? Mau đi vào đi, cửa không có khóa.”
Sau đó, cánh cửa vang lên âm thanh của tay cầm bị xoay. Anh Chiêu ôm gối vào phòng, khóa cửa lại, chạy đến bên Lâm Nghị Đình, ngay trước mặt anh nhanh chóng chui vào trong ổ chăn.
Giường Lâm Nghị Đình rất rộng, sau khi Anh Chiêu chui vào cũng không có vẻ gì chật chội.
Đối mặt với hành động bất ngờ của Anh Chiêu, Lâm Nghị Đình có chút ngây người.
Nhìn cậu nằm xuống bên cạnh, chui vào chiếc chăn rồi để lộ ra mỗi chỏm tóc. Lâm Nghị Đình ngơ ngác hỏi: “Tiểu Chu, em đang làm gì vậy?”